Ngải Thanh xuyên rồi?!
Ngải Thanh chưa từng nghĩ, có ngày mình lại cũng sẽ trở thành một người trong đại quân xuyên không mù mịt.
4 tháng trước, Ngải Thanh tốt nghiệp cao trung; 2 tháng trước, Ngải Thanh tròn 18t, thành niên. Y tốt nghiệp cao trung không như người khác tiếp tục học đại học, tình cảnh của cô nhi viện đã không cho phép y xa xỉ nữa, cho dù như vậy, Ngải Thanh vẫn cảm thấy mình may mắn, có thể học đến cao trung, đối với mình mà nói đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc, y hiện tại đã trưởng thành, y muốn làm việc, tuy ba viện trưởng không đồng ý, nhưng Ngải Thanh vẫn tùy hứng một lần, y biết ba viện trưởng có bao khó khăn, gần đây ba lại mất ngủ, bên tóc mai lại thêm vài sợi bạc, em trai em gái trong viện ngày càng nhiều, trợ cấp của chính phủ lại không tăng theo kịp, Ngải Thanh muốn báo đáp ba viện trưởng, y muốn cùng ba viện trưởng chống đỡ ngôi nhà thuộc về họ này, y không muốn trở thành gánh nặng của cô nhi viện, y cảm thấy mình đã tới lúc phải làm chút việc, y muốn vì ngôi nhà đó bỏ ra một phần sức lực của mình, dù nhỏ nhoi đi nữa, y cũng nguyện ý.
Đúng, Ngải Thanh là một cô nhi. Y lúc 3t được viện trưởng thiện tâm của "Nhà Hạnh Phúc" phát hiện trước cửa cô nhi viện, Ngải Thanh đã hoàn toàn không nhớ nổi cha mẹ ruột của mình, lúc đầu có lẽ còn có một phần mong chờ, hi vọng cha mẹ sẽ trở về tìm mình, trong lòng luôn có một âm thanh:
Họ không vứt bỏ mình, chỉ là mình lúc bé ham chơi đi lạc. Nhưng 15 năm trôi qua, phần sóng gợn trong lòng cũng sớm bị thời gian san bằng, thất vọng là nhất định, nhưng Ngải Thanh không cô đơn, ba, mẹ viện trưởng, em trai em gái của "Nhà Hạnh Phúc", mấy người này đều là người thân của y, làm anh trai và con trai, Ngải Thanh cảm thấy trên vai mình có vô số gánh nặng. Nhưng ai lại có thể biết, Ngải Thanh thực ra cũng chỉ là một học sinh cao trung gầy yếu vừa tròn 18t. Từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, ăn uống có thể tưởng tượng, không phải viện trưởng keo kiệt, càng không phải viện trưởng lén ăn bớt, mà thật sự là mật ít ruồi nhiều a, trợ cấp của chính phủ luôn không thấy tăng, có lúc thậm chí còn trì hoãn trợ cấp, có thể ăn no đã là xa xỉ, thêm Ngải Thanh trời sinh khung xương nhỏ, bởi vậy, cho dù đã đến 18t, người ngoài nhìn Ngải Thanh vẫn là một đứa nhỏ gầy yếu chỉ có 1m68, bởi vì bề ngoài như vậy, ban đầu lúc phỏng vấn, còn bị ông chủ nhiều lần yêu cầu kiểm tra chứng minh thư, sợ mình thuê lao động trẻ em, làm Ngải Thanh dở khóc dở cười, mà Ngải Thanh có tướng mạo khiến người thích, mắt to lại tròn, miệng nhỏ hồng hào, làn da tuy bởi vì trường kỳ thiếu dinh dưỡng có chút vàng, nhưng lại sạch sẽ mịn màng.
Sau khi hạ quyết tâm tìm việc làm, Ngải Thanh liền toàn thân tâm bỏ vào đó. Gửi lý lịch vô số, phần lớn đều đá chìm biển lớn, không có hồi âm, ngẫu nhiên được thông báo đến phỏng vấn, cũng cuối cùng bởi vì vấn đề học vấn mà bị từ chối. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy, một học sinh tốt nghiệp cao trung vừa thành niên, ở trong thành phố nhân tài đầy rẫy, muốn tìm được một việc văn phòng, đích xác là nghìn lẻ một đêm. Sau khi gặp phải vô số lần cự tuyệt, Ngải Thanh tìm được công việc hiện tại___nhân viên giao hàng của một quán ăn Trung Quốc. Đãi ngộ của công việc này vẫn tương đối khá, mỗi tháng tiền lương cố định 1000 tệ, bao hai bữa cơm trưa chiều, giao hàng một lần thì bo 1 tệ. Nhưng công việc giao hàng, vất vả là chắc chắn, Ngải Thanh mỗi ngày buổi trưa bắt đầu làm việc thẳng đến 11:30 tối, lúc buôn bán đặc biệt tốt, 2h sáng tan làm đều là chuyện thường.
Ngày này, buổi tối mưa nhỏ, mưa tuy không lớn, nhưng Ngải Thanh biết hôm nay lại bận rộn rồi. Đây là chuyện thường, mỗi lần gặp phải trời mưa, đơn giao hàng liền tăng mạnh, đồng nghiệp khác nhốn nháo phàn nàn, giao cơm trong mưa thật sự không phải chuyện khiến người vui vẻ, Ngải Thanh lại là ngoại lệ, buôn bán càng tốt, số lần giao hàng liền càng nhiều, ý là tiền bo của y liền càng nhiều. Song lần này, Ngải Thanh lại không ngờ lại trở thành đêm cuối cùng trên thế giới này của mình......
Ông chủ quán ăn đóng gói xong đơn đặt hàng, trước khi đi dặn dò Ngải Thanh đi đường cẩn thận, sau khi Ngải Thanh nói cảm ơn, liền lái xe máy lên đường. Đi được một nửa đường, mưa liền tăng mạnh, áo mưa trước mũ bảo hiểm bị gió thổi, mưa rơi, tầm mắt của Ngải Thanh mơ hồ. Đột nhiên, chỗ ngã rẽ chạy ra một chiếc xe tải lớn cực nhanh, rầm..... máu từ đầu Ngải Thanh nhanh chóng tràn lan, theo nước mưa không ngừng rơi xuống chảy đầy đất, Ngải Thanh cảm giác tầm mắt ngày càng mơ hồ, dần dần một mảnh lạnh băng......
Tỉnh lại lần nữa, Ngải Thanh là bị tiếng khóc và tiếng kêu gào nháo tỉnh. Có lẽ là do nằm quá lâu, Ngải Thanh vừa mở mắt ra vẫn không thể tập trung đường nhìn, chờ sau một hồi cảm giác choáng váng qua đi, tầm mắt của y rõ ràng, đây là gì?! Cảnh tượng trước mắt khiến Ngải Thanh kinh hoàng, nhà gỗ, cửa sổ giấy, bàn gỗ, tủ gỗ, sờ ván giường, nhìn đỉnh giường, giường cổ đại!
Ngải Thanh ngớ người, không dám tin, nhấc tay ra sức dụi mắt mình, sao thế này? Tay mình sao biến nhỏ rồi, nhìn tay nhỏ trắng nõn chỉ con nít 4, 5t mới có trước mắt, Ngải Thanh ngơ ngác. Nhảy xuống giường, "ai ui", Ngải Thanh té xuống giường, nhìn chân mập nhỏ củ sen ngắn ngủn này, Ngải Thanh ngồi trên đất sững sờ. Không kịp suy nghĩ, nhanh chóng bò dậy, y đánh giá cả căn phòng, chờ đợi có thể tìm được thứ như gương, quả nhiên, trên bàn bên trái giường, tìm thấy "gương đồng" trong truyền thuyết, bất chấp nghiên cứu đồ cổ hiếm khi thấy, trực tiếp soi mặt nhỏ của mình trên gương đồng, không thể không nói, tuy không so được với gương thủy tinh hiện đại, nhưng trí tuệ của cổ nhân vẫn là không được xem thường, gương đồng nho nhỏ rõ rệt phản chiếu một gương mặt bánh bao trắng nõn mềm mại, dùng ngón tay chọt chọt, vô cùng đàn hồi, trên mặt nhỏ tròn trịa đáng yêu khảm hai con mắt lấp lánh vừa to vừa tròn như đá lưu ly, mũi nho nhỏ, môi đỏ, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
Ngải Thanh triệt để ngốc, mình đây là, xuyên rồi?!