Chương 7

Phải, kiếm được 2 tỷ, đá gã chó này đi.

Cô thu hồi điện thoại di động, nhấc mông đến gần, hờn dỗi nói: "Ông xã. ”

Thân thể tài xế phía trước run lên, đánh mạnh vào vô lăng.

Lâm Thần khuynh đảo lực chú ý rốt cục dời khỏi điện thoại di động, đối với thói quen gián tiếp điên cuồng của Khương Ngọc Doanh hắn cũng thấy không trách, mặt không chút thay đổi nói: "Vừa rồi cô dọa lão Vương. ”

Lão Vương chính là người lái xe.

Bất quá đúng là bị dọa, tiếng chồng của bà chủ thiếu chút nữa tiễn ông ta đi, quá đáng sợ.

Khương Ngọc Doanh nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, nhếch môi cười cười: "Chú Vương xin lỗi a. ”

Lão Vương xuyên qua gương chiếu hậu nhìn về phía ghế sau, "Phu nhân, vừa rồi là lỗi của ta, là ta không cẩn thận. ”

Hãy theo dõi và đón đọc các bộ truyện của team nhé.

Khương Ngọc Doanh không quá rối rắm với đề tài này, đầu ngón tay đặt trước ngực, nháy mắt mấy cái: "Anh có thể giúp tôi đeo vòng cổ không? ”

Lâm Thần khuynh tầm mắt từ cổ ngọc trắng nõn của cô chuyển đến bả vai thẳng tắp, dừng lại ở xương quai xanh vài giây: "Tối nay cô định mặc lễ phục này gặp trưởng bối? ”

Thân thể Khương Ngọc Doanh hơi nghiêng một chút, lộ ra sống lưng rỗng sau lưng, biết rõ cố hỏi: "Trang phục này không được sao? ”

Sống lưng người phụ nữ rất chói mắt, lâm Thần khuynh đảo sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói: "Không được. ”

Không có lý do gì, nhìn là không thích.

Khương Ngọc Doanh dạo nửa vòng trước mặt hắn: "Làm sao vậy? Bộ đồ này không đẹp sao? ”

Nửa vòng yên ổn, sống lưng vừa vặn nghiêng về phía Lâm Thần Khuynh. Đêm nay cô vì tham gia buổi tiệc từ thiện mà cố ý dùng miếng dán hình xăm, lúc này trên không có một con bướm giương cánh muốn bay.

Cánh bướm màu đỏ giống như một ngọn lửa thiêu đốt, đâm vào mắt người sáng ngời.

Lại phối hợp với da thịt như ngọc tựa như trong tuyết nở ra hoa mai hồng diễm, tựa hồ còn có thể ngửi được hương hoa mai.

Lâm Thần Khuynh nghiêng cằm căng thẳng, ngón tay buông xuống bên cạnh dừng lại một chỗ thật lâu không nhúc nhích, đèn đường chiếu lên mặt anh sáng tối lẫn lộn, lời nói ra miệng giống như là bọc lấy gió lạnh.

"Chà? Hoá ra cô có sở thích mặc đồ giống người khác? ”

Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Lâm Thần Khuynh đã chết một ngàn lần.

Sai, phải là 10.000 lần.

Thân thể Khương Ngọc Doanh căng thẳng, ngón tay siết chặt, tự thôi miên: không thể kiến thức giống chó, ngẫm lại hai tỷ, chỉ cần đến tay, cẩu nam nhân là cái rắm.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Cô hít sâu một hơi, nhếch môi mỉm cười nhạt, giọng nói nhát xẩm nói: "Anh đang nói cái gì vậy? ”

Bộ dáng cô cười thật sự rất đẹp, mặt mày cong cong tựa như một vầng trăng trên trời, trong con ngươi đen kịt điểm xuyết ánh sáng, phác họa tạo ra một vòng cung nông cạn, cực kỳ giống ngân hà mờ nhạt.

Nhìn nhiều hơn một chút cũng có thể làm cho người ta run rẩy.

Tất nhiên, có những trường hợp ngoại lệ.

Hãy theo dõi và đón đọc các bộ truyện của team nhé.

Thần sắc Lâm Thần Khuynh cũng không vì cô cố ý lấy lòng mà thay đổi, vẫn bưng khuôn mặt điêu khắc băng kia, lạnh lùng nói: "Bây giờ cô ngay cả lời người ta cũng nghe không hiểu sao? ”

Khương Ngọc Doanh: "..."

Mẹ nó anh có nói tiếng người không?

Cô chịu đựng.

Lâm Thần Khuynh dường như không chú ý tới không khí trong xe đã xảy ra biến hóa, tiếp tục châm lửa: "Tôi rất bận rộn. ”

Khương Ngọc Doanh nín thở, dùng sức khắc chế xúc động mắng chửi người khác, đè lên nói: "Cho nên thì sao? ”

Lâm Thần Khuynh: "Không thiếu tiền. ”

“......”

"Nhưng muốn mặt mũi."

“......”