Chương 56

Lâm Thần Khuynh thân thể nghiên ra phía sau, kéo kéo cánh tay của cô: “Không có sâu, mau xuống đi.”

“Có, thực sự có mà.” Khương Ngọc Doanh tay châm giống bạch tuộc ôm chặt lấy người của anh, không dám quay đầu lại xem.

Lâm Thần Khuynh cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, lại nói thêm lần nữa: “Đi xuống.”

Khương Ngọc Doanh lắc đầu cự tuyệt: “Không được, tôi sợ lắm.”

Hai người giằng co hai phút, làm cho bảo vệ cửa đều phải ngước mắt nhìn qua, Cao Huy liền xuất hiện như một vị thần mà nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy phu nhân sợ không hề không nhẹ, ngài nên ôm cô ấy đi vào đi.”

Tiếp theo anh ta lại để sát vào nhỏ giọng nói thầm: “Nói như thế nào phu nhân cũng đang làm việc trong giới giải trí, vạn nhất bị paparazzi* chụp đến thì thật là…… Xấu mặt”.

*Thợ săn ảnh

Lâm Thần Khuynh nhận lấy cái túi xách của phụ nữ từ trong tay của Cao Huy, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ mà ôm Khương Ngọc Doanh đi về phía trước.

Cao Huy quay trở lại xe, vừa mới đóng cửa thì thấy một cái gì đó giống như là vật trang sức, anh khom lưng cầm lấy, cầm vật trang sức kia lên liền cảm thấy kinh ngạc mà nghĩ: Ủa, cái này không phải là chìa khóa của phu nhân sao?

Như thế nào lại ở chỗ ngồi của tổng giám đốc Lâm thế này??

Mặc kệ, vẫn là nên chạy nhanh trở về trả lại đi.

Cao Huy vội vàng đuổi theo.

Khương Ngọc Doanh dựa vào lý do “em sợ sâu” mà ăn vạ ở trên người của Lâm Thần Khuynh không chịu đi xuống, ngày cả lúc anh tìm chìa khóa mở cửa, cô cũng gắt gao ôm lấy người anh.

Hắn lạnh mặt nói cô đi xuống.

Cô hồng chóp mũi tỏ ra ủy ủy khuất khuất.

Hai bên giằng co qua lại khiến cho hành động của hai người chậm đi rất nhiều, thật vất vả mở được cửa phòng, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện.

Cao Huy hưng phấn chạy tới: “Đây có phải là chìa khóa của phu nhân đúng không ạ?”

Khương Ngọc Doanh quay đầu lại xem, đôi mắt tức khắc liền sáng lên: “Là của tôi, anh tìm được ở chỗ nào vậy?”

Lâm Thần Khuynh ho khan định nhắc nhở, Cao Huy đã nói: “Ở ghế sau của xe, chỗ vị trí mà tổng giám đốc Lâm ngồi.”

Hiện trường chiến tranh, bắt đầu ——

Bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Thần Khuynh: “……”

Khương Ngọc Doanh: “……”

Cao Huy: “Tổng giám đốc Lâm, ngài vừa rồi không cảm giác được chỗ ngồi có chút cộm sao?”

Lâm Thần Khuynh: “……”

Cao Huy tiếp tục phá đám: “Tôi còn tưởng rằng là ngài cố ý để ở đó nữa chứ.”

Lâm Thần Khuynh: “……”

Chờ anh ta nói xong mấy câu này mới rốt cuộc ý thức được cái gì, cố ý? Ông chủ cố ý làm như vậy?

Yết hầu anh lăn lộn, bỗng nhiên nuốt một ngụm nước miếng: “Tổng giám đốc Lâm, tôi còn có việc, hẹn gặp lại!”

Khương Ngọc Doanh từ trên người Lâm Thần Khuynh nhảy xuống, chọc ngực anh nói.

“Ha ha.”

“Tổng giám đốc Lâm, ngài cố ý sao?”

“Cố ý giấu chìa khóa của tôi?”

Lâm Thần Khuynh không có chút nào cảm thấy thẹn khi bị đương sự bắt được tại chỗ, mày kiếm bằng phẳng: “Huề nhau.”

Huề nhau?

Khương Ngọc Doanh trừng mắt hỏi anh: “Tôi đã làm gì anh mà anh kêu hai chúng ta huề nhau?”

Lâm Thần Khuynh vừa đẩy cửa đi vào vừa nói một câu: “Lừa gạt tên ngốc.”

“……” Khương Ngọc Doanh trước nay chưa thấy ai thù dai đến như vậy, không phải chỉ là gửi cho anh ta một bức ảnh thôi sao? Hơn nữa, anh cũng lừa gạt cô cơ mà.

Việc này không thể cứ như vậy mà cho qua được.

Cô bước nhanh mấy bước chân đi vào trong phòng, chặn ở trước người của anh: “Vậy vừa rồi tôi vừa đấm vừa bóp tay cho anh thì tính thế nào đây?”

Lâm Thần Khuynh cởi bỏ nút tay áo: “Lâm phu nhân hình như đã quên chính mình lên lầu bằng cách nào rồi nhỉ, có cần tôi nhắc nhở cho em thêm một lần nữa không?”

“……” Được rồi, là anh ôm cô đi lên.

Khương Ngọc Doanh cắn cắn môi: “Được, coi như anh lợi hại.”

Cô thở phì phì xoay người đi đi về hướng phòng tắm.

Lâm Thần Khuynh vừa cởi nút trên áo vest vừa nhẹ nhàng nói: “Có côn trùng đang bay tới.”