Chương 54

Tay vừa mới đặt lên tay cầm của cửa xe, đang định nhấc chân, sau lưng liền truyền đến một tiếng “khụ”, phát ra chỉ đúng một tiếng.

Cao Huy không dám động, anh khó xử mà nhìn Khương Ngọc Doanh lại nhìn qua Lâm Thần Khuynh, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi……”

“Phu nhân có tay.” Lâm Thần Khuynh nói.

Lời ngầm: Cô ấy có thể tự mở cửa xe.

Cao Huy đưa tay lùi về, mấp máy môi, đem lời muốn nói lập tức nuốt trở vào.

Khương Ngọc Doanh bĩu môi, không mở thì không mở, cô có thể tự mình mở cửa!

Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng mở ra cửa xe, nhấc chân xuống xe, giày cao gót dẫm vang lên từng tiếng lộc cộc, lại một lần nữa phô ra dáng người thướt tha yêu kiều của cô.

Cao Huy vì muốn hòa hoãn không khí mà thuận miệng khen một câu: “Nhan sắc của phu nhân thật sự quá đẹp mắt.”

Vừa dứt lời, phía sau lưng bỗng nhiên cảm thấy một trận ớn lạnh.

Lâm Thần Khuynh từ xoang mũi hừ ra một câu: “Đẹp?”

Cao Huy phản xạ có điều kiện gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vội vàng giải thích: “Ý của tôi là, phu nhân đẹp như vậy chỉ có thể xứng đôi với ngài mà thôi.”

Lời của anh ta nói chính là xuất phát từ tận đáy lòng.

Lâm Thần Khuynh không nói chuyện, chỉ là đuôi lông mày hơi nhếch, thần sắc lại tốt hơn một ít, dựa vào ánh đèn mờ nhạt ở ven đường nhìn về phía thân ảnh thon gầy thướt tha phía trước.

Khương Ngọc Doanh quay đầu bước đi một hồi lâu rồi, vốn tưởng rằng anh ta sẽ theo kịp, ai biết cô đã đi gần tới cổng lớn rồi mà phía sau vẫn không có bất luận một tiếng bước chân nào.

Cô dừng lại bước chân, lặng lẽ quay đầu xem phía sau.

Tên đàn ông chết tiệt kia vẫn dựa lưng vào ghế dựa, đôi mắt nhìn chăm chú phía trước, góc nghiêng của gương mặt để lộ ra những đường cong tinh xảo, không biết anh đem cúc áo phía trên cùng của áo sơ mi cởi ra khi nào, lúc này nhìn lại, thật khiến người ta cảm thấy vừa thư sinh vừa cầm thú mà.

Khương Ngọc Doanh thưởng cho anh một cái nhìn đầy xem thường, sau đó lại đem sự chú ý dời đến những ngón tay của anh, nhấc lên rồi lại để xuống, không biết anh ta đang muốn làm cái gì??

Nhìn sau một lúc lâu cũng không hiểu anh đang làm cái giống gì, cô bĩu môi, trong lòng nói: Mặc kệ anh, muốn làm gì thì làm, cô tự mình về nhà cũng được!

Lâm Thần Khuynh nâng ngón tay gõ xuống đến lần thứ năm thì ngoài xe truyền đến âm thanh bước đi lộc cộc của giày cao gót, tiếp theo có người khom lưng ngồi vào trong xe.

Một cái tay khác của anh thoáng lui về phía sau, giống như là đem thứ gì nhét vào sau người vậy.

Cao Huy kêu một tiếng: “Phu nhân.”

Khương Ngọc Doanh cong lên khóe mắt cười cười, thuận tay vừa đấm lại vừa bóp cánh tay cho Lâm Thần Khuynh, chớp chớp mắt mấy cái.

“Cái kia…… Anh làm việc xong rồi sao?”

Lâm Thần Khuynh nâng lên mí mắt nhàn nhạt đảo qua: “Không có.”

“Không sao cả, anh cứ tiếp tục làm đi.” Nói xong Khương Ngọc Doanh lại bóp nhẹ cánh tay của anh: “Tôi ở chỗ này chờ anh.”

“Chờ tôi?” Lâm Thần Khuynh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Em không phải vội vã muốn trở về nhà sao?”

“Ai nói.” Khương Ngọc Doanh cười thành một đóa hoa: “Tôi đột nhiên phát hiện anh mới là quan trọng nhất, so với về nhà tôi càng nguyện ý ở chỗ này cùng anh.”

Ánh mắt cô triền miên thắm thiết, người không biết gì có khi còn cho rằng bọn họ chắc là yêu nhau vô cùng.

Sự thật là, cô không quay về được.

Đi ra ngoài chơi đùa lâu như vậy, không biết cô đã đem chìa khóa để ở chỗ nào rồi, mới vừa rồi cô đã tìm một lúc lâu mà cũng không tìm thấy.

Chỉ có thể lộn ngược trở lại, tìm Lâm Thần Khuynh để cùng nhau về nhà.

Nhưng cô không thể nói rõ nguyên nhân được, để tránh tên đàn ông chệt tiệt này làm bộ làm tịch, lại suy diễn ra thêm cái lý do xàm xí gì đó mà chính mình nghe thôi cũng đã thấy buồn nôn mất.