Chương 2

Nam nhân thân hình cao lớn, ngũ quan thanh tuyển, nhất là đôi mắt phượng của anh, ba phần lộ ra lạnh lẽo, bốn phần lộ ra vẻ ngưng tụ, còn lại ba phần lại rất quyến rũ.

Thường thường vô tình một cái nhìn nhau, đều có thể làm cho người ta hô hấp chậm lại.

Nam nhân như vậy rất nguy hiểm, liếc mắt một cái cũng có thể muốn chết.

Khương Ngọc Doanh nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười không rõ nguyên nhân.

Đuôi lông mày Lâm Thần Khuynh hơi nhíu lại một chút, thoáng qua.

Tống Học nhìn thấy Lâm Thần Khuynh, hồn đều bị câu đi. Cô ta nhớ tới người đại diện tận tình khuyên bảo, Lâm Thần Khuynh chính là kim chủ lớn nhất Nam thành, chỉ cần hầu hạ anh là được rồi, cái gì cũng không lo.

Nam nhân đều là một đức tính, cởϊ qυầи áo còn không được nữ nhân định đoạt, chỉ cần có thể lên gối bên cạnh gió, hết thảy đều dễ nói.

Hãy theo dõi và đón đọc các bộ truyện của team nhé.

Tài nguyên, nhà cửa, xe hơi, vé, bất cứ điều gì cũng sẽ có.

Người đại diện nói rất nhiều, Tống Học đều ghi nhớ trong lòng, lúc này nhìn thấy Lâm Thần Khuynh hận không thể nhào tới. Cô ta vững vàng tinh thần, làm đủ trạng thái thụ khí, chậm rãi nghênh đón, đỏ mắt gọi một tiếng: "Lâm tổng.”

Đầu ngón tay vươn ra thu hồi khi sắp chạm vào cánh tay Lâm Thần Khuynh.

Quên mất, anh là một người lạnh lùng, những người khác không thể chạm vào.

Tống Học không hổ là xuất thân khoa ban, khóc rất giỏi, bộ dáng lê hoa đái vũ càng làm cho người ta đau lòng, vừa khóc vừa nói: "Lâm tổng, đây là chuyện nội bộ công ty chúng ta, ngài, ngài ngàn vạn lần đừng nói cho Ngô tổng biết. Đều là tôi không tốt, Doanh tỷ, cô ấy..."

Điểm đến mới nói so với nói hết càng có thể làm cho người ta hiện lên liên thiên.

Điểm ấy Tống Học rất nắm chắc.

Diệu Huy gần đây có hợp tác với tập đoàn Lâm thị, cơ hội ôm đùi cô nhất định phải nắm chắc.

Thấy Lâm Thần khuynh tầm mắt rơi xuống mặt Khương Ngọc Doanh, cô ta vội vàng chuyển đề tài: "Lâm tổng, quần áo của tôi, tôi đều ướt, anh có thể dẫn tôi đi thay quần áo không?”

Lúc thay quần áo có thể tiến hành rất nhiều chuyện, cô ta đã nghĩ ra làm thế nào để giữ người lại.

Về phần Khương Ngọc Doanh, lần sau lại tìm cô tính sổ.

Lâm Thần khuynh đảo từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, đứng thẳng vài giây sau, khuôn mặt lạnh lùng xoay người đi về hướng khác.

Tống Học vui vẻ, hung hăng liếc Khương Ngọc Doanh một cái, xách làn váy đuổi theo.

Đi vài bước, người đàn ông dừng bước, giọng nói lạnh đến thương người: "Ai bảo cô đi theo?”

"A?" Tống Học đang đắc chí không hiểu ý gì: "Cái gì?”

Lâm Thần Khuynh vẻ mặt ghét bỏ nói: "Tránh xa một chút.”

Tống Học động cũng không dám động đậy, hô hấp cũng không dám dùng sức quá mạnh, quấy chỉ ngón tay vẻ mặt luống cuống đứng tại chỗ.

Khương Ngọc Doanh khẽ cười ra tiếng, cái này gọi là gì?

Ôi, đáng đời.

Lâm Thần Khuynh không có biểu tình gì xoay người nhìn về phía sau, một ánh mắt lạnh như băng đi qua, dường như cái gì cũng không nói, lại giống như cái gì cũng nói.

Khương Ngọc Doanh đọc hiểu ý tứ của anh, đè khóe môi cong lên ho nhẹ một tiếng, trong lòng tự nhủ: Cẩu nam nhân thật sự là được.

Hãy theo dõi và đón đọc các bộ truyện của team nhé.

Nửa năm không thấy tính tình lâu dài.

Còn có ánh mắt kia của anh muốn làm gì?

Nhướng mày liền muốn cô đi qua?

Hừ, cô mới không thèm qua.

Khương Ngọc Doanh không nhúc nhích, ánh đèn rơi xuống trên mặt cô, càng làm nổi bật cô trắng nõn như ngọc.