Khoảng cách giữa cô và anh càng ngày càng gần, càng ngày càng quen thân hơn.
Căn cứ theo cách nói của Tôn Y Nỉ cái này gọi là tình bạn.
Trong quan niệm của anh chỉ có quen và không quen, muốn quan tâm sẽ không để ý đến người khác, không có cái gọi là tình bạn. Bất quá bởi vì là bạn bè, giữa trưa cô sẽ mang hộp tiện lời tìm đến anh cùng nhau ăn, sợ anh ăn không đủ, luôn sẽ lấy đồ ăn của mình chia cho anh một chút.
Cô có việc sẽ tìm đến anh nhờ trợ giúp, có khi sẽ cùng anh nói chuyện phiếm, không để ý anh nói rất ít, cô đem chuyện không bao giờ nói với người khác nói cho anh biết, hoàn toàn tín nhiệm anh.
Anh không hề chán ghét việc đó. Như vậy khi tâm tình của cô không tốt sẽ không một mình trốn đi nơi nào đó, có thể biết tâm sự của cô, lại lặng lẽ giúp cô giải quyết, biết cô có hài lòng không.
Bạn bè, không cần đồng giường cộng chẩm (ngủ cùng giường), cũng không cần lo lắng thân phận của mình sẽ dọa cô sợ, cho dù cô gặp được người vừa ý cũng không cần khó xử, khoảng cách này rất xa cũng rất gần.
Như vậy tốt lắm, anh cảm thấy như vậy rất tốt.
Cô không nhắc tới việc chuyển nhà, mỗi khi anh hỏi, cô luôn cười cười trả lời: “Từ từ, không vội”
“À” Cô nói không vội, vậy không vội. Dù sao anh cũng không có gì cần chuẩn bị, chờ cô khi nào muốn chuyển, chỉ cần nói một tiếng là có thể chuyển đến.
Cô không đề cập đến việc chuyển nhà, ngược lại thường xuyên nói với anh: “Trạm Hàn, có một cuộc biểu diễn ca nhạc của bọn trẻ, hiệu trưởng bảo tôi nhất định phải đến xem, nhưng tôi tìm mãi không có người đi cùng.”
Không cần buồn rầu, anh sẽ đi cùng cô.
“Trạm Hàn có một cửa hàng thịt nướng mới khai trương, ưu đãi giảm giá, nhưng nhất định phải hai người mới được ưu đãi đó đi ăn với tôi được không?”
Được. Anh biết cửa hàng kia ngay từ khi còn chưa khai trương, cô đã nóng lòng muốn đến thử, khi đó bọn họ vẫn còn bên nhau, vốn đã dự định là muốn đến đó một lần.
“Trạm Hàn, tôi muốn vào nội thành mua ít đồ, anh đi cùng tôi chứ”
Cái này càng được. Nếu mua nhiều đồ, cô dù không nói, anh cũng không cho cô một người giữa trời nắng to bao lớn bao nhỏ xách về nhà.
Bất quá cô tựa như không vội mua đồ mà nhàn nhã đi dạo một vòng quanh phố, cùng anh cùng nhau ăn mực nướng, kem cuối cùng còn mua một chiếc áo khoác che nắng cho anh, bởi vì cảm thấy anh mặc rất đẹp, hơn nữa tay anh khi nắm luôn lạnh lạnh.
Cuối cùng, danh sách mua đồ của cô cũng không có nhiều, ít nhất không nhiều như anh tưởng.
Sau đó có một lần, bọn họ trong một tiệm ăn đậu hoa, trong lúc chờ đợi đọc một quyển tạp chí, cô nhìn thấy một chiếc vòng nói rất đẹp vì thế anh nhớ kĩ, mua tằng cô.
Ngay từ đầu đi làm cũng vì cô, hiện tại lĩnh vài lần tiền lương cũng không biết dùng để làm gì, tiền đối với anh cũng chẳng có tác dụng mấy, cũng không có cơ hội đưa cho cô, nghe Lâm Giang nói lấy tiền đó mua đồ cô thích rồi tặng cho cô, thật hợp lý.
Khi đưa đồ trước mặt cô, biểu cảm của cô thật kinh ngạc.
Vốn cho rằng cô sẽ không nhận, có rất nhiều người tặng đồ cho cô nhưng cô không nhận, nhưng lúc này đây, cô nhận, hơn nữa còn tươi cười nhận lấy, nhưng cô nói lần sau đừng lên mua những đồ đắt tiền như vậy.
“Về sau, chỉ cần mua cái gì rẻ thôi, không cần mua loại đắt tiền như thế này.”
Về sau, cái gì về sau?
“Thì ra là chậm hiểu, thật ngu ngốc” Cô cười nói nhỏ, không biết được thính lực của anh rất tốt nghe thấy.
Đáp lại việc anh tặng quà, cô kéo anh đi ăn cơm, còn đi xem phim xong mới trở về.
Trước khi nói tạm biệt, cô đưa cho anh, anh mở túi giấy ra, thấy mấy quyển sách “sách dạy nấu ăn” ”
“Tôi sẽ không làm”
Cô trả lời: “Tôi không muốn anh làm.”
Vậy đưa cho anh làm gì?
Cô cũng không trả lời, cười cười gõ trán anh một cái: “Chính mình nghĩ đi, tồi về đây.”
Này đồ ngốc, đưa “Sách dạy nấu ăn” cho anh lại không cần anh lam đương nhiên là đưa cho người khác làm cho anh ăn!
Cô đưa cho anh đó là một lời hứa hẹn, về sau muốn ăn cái gì chỉ cần nói một tiếng, còn có người cam tâm tình nguyện làm làm cho anh ăn.
Tươi cười sung sướиɠ về nhà, trước tẩy trang sau đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cô hôm nay trang điểm rất cẩn thận, bọn trẻ trong nhà trẻ phát hiện cô giáo Dung Hoa hôm nay đặc biệt xinh đẹp, chỉ có người kia lỗ mãng không nhận ra.
Ngày thường đối với cảm xúc của cô đặc biệt mẫn cảm, nhưng đối với cô mặc đồ gì, trang điểm như thế nào cho tới bây giờ không bao giờ để ý, này dung mạo người khác vô cùng hâm mộ, trong mắt anh dường như rất bình thường.
Tắm rửa xong trở về phòng, tóc vẫn còn ẩm ướt, cô mắt dừng ở đồ vật để trên bàn trang điểm. Cô không nhịn được khóe miệng ý cười, vươn tay vuốt ve, yêu thích không buông tay.
Hôm nay là lễ tình nhân nha, đúng là đồ ngốc!
Còn tưởng rằng anh hiểu được chút phong tình, hiểu được trong lễ tình nhân tặng vòng cổ cho cô!
Tiếng gõ cửa vang lên hai cái rồi yên lặng. Cô đặt vòng cổ xuống, đang muốn đứng dậy mở cửa, nét mặt mẹ mang chút chần chờ mở cửa đi vào.
“Mẹ, người còn chưa ngủ?”
“Ai………..” Mẹ hư một tiếng :”Con đã đi nghỉ rồi sao? Vậy để lúc khác thì nói chuyện”
“Con chưa. Mẹ, người có việc gì sao?”
“Ừ …………là như vậy, em con muốn kết hôn, cái này con cũng biết ………..”
Mới nói mấy câu, cô đã hiểu mẹ muốn nói gì.
Những chuyện chuẩn bị cho hôn lễ, trên cơ bản đã ổn thỏa, trên cơ bản cũng không cần cô giúp cái gì, mẹ đêm khuya vào phòng bộ dạng muốn nói lại thôi, còn có thể là chuyện gì nữa?
“Nếu là chuyện bố trí tân phòng, phụ huynh học sinh của con là một người thiết kế nội thất, người ta cho vài mẫu thiết kế, vuốn muốn hai ngày nữa đưa cho em con xem qua, phong cách theo sở thích của em con, giá cả con có thể nói chuyện với bên thiết kế, có thể bớt được chút chi phí” Cô dừng một chút: “Về phần thời gian khởi công, mấy ngày nữa con sẽ sửa sang một chút rồi sẽ chuyển ra ngoài. Đại khái trước cuối tháng sẽ chuẩn bị khởi công.” Không muốn mẹ khó xử, cô chủ động nhắc tới một lần nói cho xong.
“……” Cô nghĩ như vậy là chu đáo, mẹ Diệp ngược lại không hiểu được nên nói cái gì.
“Mẹ, người không cần phiền não, việc này con sẽ xử lý tốt, nếu có việc muốn con giúp, cứ nói với con một tiếng, người trong nhà không có cái gì không tiện nói.”
Găng từng tiếng, nói được nhưng mẹ Diệp cảm thấy chột dạ.
Mấy năm nay, bà luôn xem nhẹ đứa con này, đối xử bất công, rõ ràng ngay cả chính mình cũng không có mặt mũi nào mà nói, con gái lớn chưa bao giờ oán tránh một câu, tính tình ôn lương săn sóc, vĩnh viễn luôn nở nụ cười, lời nói nhỏ nhẹ, cho dù trong lúc này……
Muốn nói lại thôi, mẹ Diệp cuối cùng cũng không nói gì, yên lặng đi ra khỏi phòng.
Sau khi mẹ rời đi, cô không cười được nữa.
Liều mạng nghĩ đến Trạm Hàn, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm kia, lại dùng ánh mắt quan tâm chăm chú nhìn cô. Nghĩ nghĩ, tâm liền nóng lên.
Cô cầm lấy di động, bấm dãy số quen thuộc.
“Dung Hoa” Ở một đầu khác, chỉ vang một lần liền lập tức được thông, không có khi vấn hỏi thăm, dường như lúc nào cũng chờ cô gọi đến.
“Ừ, anh ngủ chưa? Tôi không quấy rầy anh chứ?”
“Chưa. Tôi sẽ đến ngay”
Anh bất cứ lúc nào, một cuộc điện thoại cũng có thể gọi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến.
Diệp Dung Hoa vừa cảm động vừa buồn cười ngăn cản: “Đợi chút, không có chuyện gì, anh không cần qua đây.”
“Ừ”
“Hôm nay bữa tối ăn ngon không?”
“Tôi không thích thức ăn màu đen” Không khó ăn nhưng nhìn qua giống như đồ ăn bị hỏng.
Cô cười khẽ: “Đó là mặt bị đen thôi, lần sau chú ý hơn, chọn đồ hấp chắc anh sẽ thích. Kia món điểm tâm ngon chứ?”
“Thích” Không hề thừa đến một chữ, hoàn toàn không hiểu tâm tình.
“A. Anh chỉ nói được như vậy thôi ah, bánh đó lần sau em sẽ làm cho anh ăn. Bộ phim kia cũng được chứ?”
“Hoàn hảo…….” Cách điện thoại, bọn họ nói qua lại chuyện phiếm, coi như là cô muốn khẳng định anh đã về nhà an toàn, trước khi ngủ muốn gọi điên chắc chắn mà thôi.
Nói chuyện khoảng nửa tiếng, cô mới chuẩn bị ngắt máy: “Không có chuyện gì, ngày mai còn phải đi làm, anh ngủ sớm một chút”
Cô thực ra chỉ muốn nghe tiếng của anh mà thôi, nói chuyện với anh, tâm liền ấm lên, thực sự chỉ có vậy thôi.
“Dung Hoa” Anh gọi một tiếng: “Đừng khóc”
“Nói bậy bạ, em nào có khóc đâu?” Khóe mắt sạch sẽ, ngay cả sương mù cũng không có? Lúc này chắc anh tính sai.
“Tôi nói tâm em cơ”
Đông! Anh nói chuyện luôn như vậy nói đúng trọng điểm.
Cô hiện tại tin tưởng, anh thực sự không cần nhìn cũng nhìn được đến đây.
Khóe miệng của Diệp Dung Hoa hạ xuống, than nhẹ: “Trạm Hàn………”
“Chuyện gì?”
“Em có thể………chuyển đến ở với anh không?”
Yếu ớt ngữ khí nói ra, ở trước mặt anh, không cần cậy mạnh.
“Được, chuyển sang đây.”
Cô chỉ nhớ rõ, cuối cùng anh nói như vậy.
Đêm đó, cô chuẩn bị tư trang, anh nói sau khi tan tầm sẽ giúp cô chuyển đồ, kêu cô không cần tự mình làm.
Cô chuẩn bị ít quần áo thường mặc, trong túi một chiếc áo khoác rơi ra một vật kim loại, nhìn qua thì là giống chìa khóa nhà, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì với chiếc chìa khóa này.
Sáng sớm hôm sau, cô cầm một chiếc hộp giấy, mang theo bữa sáng đi tìm anh.
Trước kia toàn là anh đến trước nhà cô chờ cô, lại cùng đi làm có vẻ tiện đường, cô muốn tới phố Khởi Tình rồi đến nhà trẻ thì phải mất thêm một đoạn đường, sáng sớm coi như là tản bộ đi.
Đi đến chỗ ở của anh, số 65 cửa nhà vẫn khóa, ngược lại Tôn Y Nỉ cách vách cửa lại đang hơi hé mở.
Cô thề là mình không có ý định nghe lén, chính là tiếng nói chuyện bay vào trong tai, muốn đi tiếp nhưng nghe thấy nhắc đến tên mình mà dừng lại.
“A, lúc này ngay cả chỗ cũng muốn tặng cho Dung Hoa? Muốn lưu lạc đầu đường làm con rắn vô gia cư à!”
“Tôi có chỗ ở của mình” Hơn nữa rất nhiều, sẽ không làm rắn vô gia cư. Ở chỗ này 29 năm chỉ vì Diệp Dung Hoa ở gần đây.
“Đây không phải trọng điểm? Thế nào sống hơn 2000 tuổi mà ngày cả trọng điểm lời nói ở chỗ nào cũng chưa học được sao?” Thật tốn thời gian, Lâm Giang học rất tốt nha, mỗi ngày xem tivi, ngày nghỉ luôn mơ ước cùng người thương yêu đi xem phim ở rạp, khẩu ngữ đang lưu hành cũng học được, cũng nghe hiểu, hiện tại tùy tiện cũng loạn mắng anh.
“Tôi là đang hỏi anh, vì cô ấy mà làm những chuyện này, thực sự chỉ vì một đời không cẩn thận hại chết cô ấy, đây là sự áy náy sao?” Dù sao nói chuyện tình yêu anh cũng không hiểu, vậy phải nói đến động cơ.
“…….Không chỉ vây. Cô ấy từng cứu tôi.” Hơn nữa không chỉ một lần.
“Cô ấy? Anh nói là Dung Hoa?” Cô ấy lấy đâu ra năng lực đó vậy?
“Không phải hiện tại, ước chừng là ở đời nhà Sở, tôi đang tỉnh tỉnh mê mê, thần trí chưa được khai thông, bị người bắt rắn bắt được, là cô ấy nhất niệm thiện tâm, mua tôi phóng sinh.” Bởi vậy anh mới có thể sống sót, từ đó dốc lòng tu luyện.
“Lần thứ 2 là nhà Đông Hán, khi tôi tu luyện được 300 lần đầu tiên lịch kiếp. Năm ấy vốn phải chịu lôi kiếp, hoặc là bị thương hoặc là phải chết, một tiểu cô nương bị lạc đường trên núi vào sơn động trú mưa, cô gái ấy có mấy đời nối tiếp nhau phúc trạch, lôi thần không đánh được, đành phải bỏ qua, đánh bậy đánh bạ lại cứu ta trong sơn động.”
“Lần cuối cùng, tôi đã tu luyện được ngàn năm, có thể hóa thành người. Dân xung quanh nghe đồn bậy bạ, nói ngọn núi bị yêu tinh quấy phá, phóng hỏa thiêu núi. Năm ấy, tôi phải chịu kiếp dục hỏa, lại bởi vì cô ấy mà sống qua một kiếp kia. Cô ấy đem tôi mang về cứu, dốc lòng chăm sóc.”
“Khó trách!” Bình thường ngoại tộc tu luyện, phải trải qua tam kiếp ngũ nan, khó khăn nhất là ba kiếp thì có người giúp đỡ, năm khó khăn kia chỉ coi như bữa ăn sáng, muốn chống đỡ là chuyện dễ.
“Hiện tại cô đã hiểu?” Mệnh của anh chính là của cô ấy, cho dù đem hết thảy những thứ thuộc về anh cho cô điều này cũng là đương nhiên.
“Chậc, chậc, chậc tôi còn cho rằng tivi chỉ là gạt người.” Hiện tại tình tiết hắc xà báo ân không phải đang ở trước mặt cô diễn đây sao?
“Những điều cô muốn biết tôi đều đã nói, rốt cuộc cô có đồng ý với tôi không!” Phòng ở của cô, Dung hoa muốn chuyển đến phải có sự đồng ý của cô.
“Cần gì phải cầu tôi? Tôi đã nói, ngươi làm việc cho tôi, phòng ở liền….”
“Không có khả năng!” Tất cả là của Dung Hoa , cô nói cái gì cũng không cho.
Chậc, thật đau đầu, chỉ là một giọt nước mắt thôi mà! Ngàn năm nhân sâm đã đào được, một giọt nước mắt mà thôi có gì khác người đâu, keo kiệt mà….
“Tùy ngươi! Dù sao phòng ở cũng cho anh thuê rồi, anh muốn thế nào thì là như vậy, tôi muốn quay vào ngủ!”
Nữ nhân tức giận bị đuổi ra khỏi cửa, anh mới nhìn thấy Dung Hoa đang ôm hộp giấy đứng trước cửa nhà 65.
“Có chuyện gì sao lại đến đây?” Anh chạy nhanh đến tiếp hộp giấy, như là sợ hộp giấy bất cứ lúc nào cũng có thể làm cô ngã.
Cô bật cười :”Em không yếu đuối như vậy” Trước kia, lúc anh chưa tới, đồ dùng ở trường học toàn là các cô phải tự chuyển, có khi một ngày phải bê mấy cái hộp lớn.
“Tôi biết em không có, nhưng có tôi ở đây, làm gì cần em làm.” Anh biểu cảm nghiêm túc nói.
Nếu không phải nghe được cuộc nói chuyện của anh với Tôn Y Nỉ, hành động trước mặt này, lời nói này cô thực sự tin tưởng là tình ý thiết tha.
Có anh ở đây, em không cần phiền não….
Có người phụ nữ nào không khát vọng nghe được những lời này? Cố tình, anh không phải hứa hẹn cả đời tình duyện, mà là báo ân. Cho tới nay, đều là tự cô đa tình……..
Anh đem hộp giấy ôm vào nhà, khi quay ra, khóa cửa lại, đem chìa khóa giao cho cô, thuận thế cầm tiện lợi trên tay cô đi làm.
Diệp Dung Hoa đưa bữa sáng liền rút tay về: “Trạm Hàn, em chuyển đến không phải muốn anh phải chuyển đi”
“Tôi biết, tôi vốn muốn…….”
“Đừng nói dối. Không thích nói dối sẽ không vì em mà ngoại lệ.”
Anh trầm mặc, không biết phải nói gì tiếp.
“Nếu anh phải đi, em sẽ không chuyển đến đây.”
Ý của cô là muốn ở cùng một chỗ với anh sao?
“Nhưng là………..chúng ta không phải người yêu” Như vậy đối với cô là không tốt.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Cô biết anh không có ác ý, chính là đơn giản nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng lại đâm vào lòng cô một nhát đau.
“Anh không đồng ý, em sẽ tìm nơi khác để ở”
“Được” Anh lập tức đáp lại: “Em đến ở, tôi không chuyển đi”
So với cô phải chịu ủy khuất thì ở chung kỳ quái, anh tình nguyện chọn như vậy.
Bởi vì quý trọng cô, chút ủy khuất cũng không muốn cô phải chịu, nếu cô không tìm được chỗ ở, lại ở cách xa nhà anh, không chiếu cố được cô vậy thì càng phiền toái.
Anh tình nguyện như vậy.
Tuy rằng sớm chiều ở chung rất mạo hiểm, nhưng anh cẩn thận một chút, đừng cho cô phát hiện được chân thân của anh, không làm cho cô sợ nữa, anh hẳn là có thể làm được”
Anh suy ngẫm, cố gắng ngăn cách cô, lần thứ 3 cô cố ý như vô tình giải trừ, anh phát hiện, không thể ngăn được cô.