Chương 4

Tôi muốn giả vờ không thấy, nhưng điện thoại trong túi cứ rung mãi không ngừng.

Tôi nhìn quanh, sau khi chắc chắn không gặp người quen rồi mới như một tên trộm chạy đến bên cạnh chiếc xe, mở cửa chui vào.

Ngay tức khắc, một gương mặt lạnh lùng xuất hiện trước mắt.

Tôi: "?"

Quá sai lầm rồi.

Bây giờ tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cứ đứng cúi người ở đó cũng rất khó chịu.

"Anh dịch vào trong một chút đi."

Đối phương hoàn toàn áng binh bất động.

"…"

Anh là đại gia mà, tôi cắn chặt môi định lui ra ngoài để sang cửa bên kia, trong lòng thầm trách sao lúc đầu mình lại mù quáng mà dính vào anh ta.

Chết tiệt!

Chữ "sắc" đúng là một lưỡi dao, giờ tôi bị đ/âm rất đau rồi.

Chân tôi vừa di chuyển, Bùi Hành đột nhiên duỗi tay ra, "phập" một tiếng, cửa xe bị đóng lại.

"…"

Tôi không phòng bị, ngã ngồi xuống sàn xe, lưng tựa vào cửa sổ.

"Bùi Hành, anh làm gì vậy?"

Giọng nói gấp gáp, nghe là biết cảm xúc của tôi lúc này là chế độ gì rồi.

Bùi Hành cười, cười một cách quyến rũ: "Vãn Vãn, tôi chỉ đang giúp em đóng cửa thôi mà."

Nếu không phải vì gương mặt đẹp trai của anh ta thì tôi đã đ.ấ.m cho một cú nhớ đời rồi.

"Cảm ơn!"

Tôi nghiến răng nói ra hai từ này, sau đó phủi tay dù không dính một hạt bụi nào trên quần áo, tiếp tục cúi người bước qua chân anh ta để ngồi vào chỗ.

Kết quả là Bùi Hành duỗi chân ra, ngay khi tôi khi bước qua, nửa thân trên gần như chạm vào anh.

Qua lớp vải đỏ mỏng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông tôi đều cảm nhận rất rõ.

"Váy đẹp, nhưng tiếc là chọn nhầm lớp trong rồi."

"…"

"Bùi Hành, anh đang nhìn đi đâu vậy?"

Ánh mắt sâu thẳm của Bùi Hành nhìn tôi, ánh sáng trong mắt còn mang theo chút khıêυ khí©h. Tim tôi đập mạnh, khoảnh khắc trông thấy đôi môi đẹp đẽ của anh ta sắp mở ra, tôi hoảng sợ đưa tay che miệng anh ta lại.

"Câm miệng, đừng nói gì cả."

Bùi Hành này, hình như mỗi lần ở cạnh tôi đều vứt đi bốn chữ "trưởng thành điềm đạm" rồi.

Quyến rũ một cách lạ lùng.

Ví dụ như bây giờ, nhìn tay tôi đặt lên miệng anh ta, anh ta lại... l.i.ế.m lòng bàn tay tôi.

Dù chỉ một cái, cũng đủ khiến tôi giật mình.

Mẹ kiếp!

Anh ta biết tôi sợ anh ta nói bậy nên không dám buông tay.

Trước mặt còn có tài xế, tôi phóng ánh mắt đe dọa tới, Bùi Hành cuối cùng cũng thu chân lại. Lúc này tôi mới có thể ngồi xuống, nhưng đôi tay lại bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay.