Chương 6:

Nhìn cái gọi là nhà trước mắt, Cố Thủy Tú thất thần.

Không thể nói là nhà, đúng hơn là một cái lều dùng cây trúc dây leo tấm ván gỗ tùy ý dựng thành, toàn bộ phòng tựa trên vách núi đá, tiết kiệm công sức.

Cố Thủy Tú nuốt một ngụm nước bọt, nếu có trận mưa to, liệu bên trong cũng như bên ngoài hay không?

Đổng Thành Hổ dường như biết “ Nhà” mình không hề tốt đẹp gì, có chút không dám nhìn thẳng vào Cố Thủy Tú.

"Đây chính là nhà của chúng ta, bởi vì lúc trước chỉ có một mình ta, cho nên ta chỉ ở bên trong trong sơn động, bình thường phòng này ta dùng để thả con mồi và công cụ."

Cố Thủy Tú kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sơn động? Chẳng lẽ bên trong lều có lối vào sơn động?

Chờ Cố Thủy Tú vào Đổng Gia mới phát hiện, thật sự giống như nàng nghĩ.

Mái nhà thủng vài chỗ, mưa không lớn bên trong cũng ướt hết, trên mặt đất có vài hòn đá vương vãi, bên cạnh có hai kệ gỗ, trên đó đặt đủ loại công cụ, có lẽ là Đổng Thành Hổ dùng để đi săn.

Xốc một cái màn trúc lên, đi vào trong mới là sơn động, địa thế sơn động rõ ràng cao hơn rất nhiều so với mặt đất, đi lên khoảng năm sáu bậc đá, trong động cũng rất đơn giản, một cái giường gỗ, trải rất nhiều cỏ khô, phía trên là chăn mền, bên cạnh còn có một cái ngăn tủ, bên trong có lẽ cất quần áo đồ dùng của Đổng Thành Hổ.

Cái nhà này quả thực so với nhà của Cố Thủy Tú còn đơn sơ hơn, nếu nói nhà Cố Minh Đức là nghèo rớt mồng tơi, thì Đổng Thành Hổ nghèo còn hơn cả rớt mồng tơi.

Cố Thủy Tú vô ý thức ra khỏi sơn động, đến nhà lều lục soát bốn phía, trong thùng gạo ngay cả một hạt gạo cũng không có.

Tâm Cố Thủy Tú nháy mắt lạnh lẽo.

Đổng Thành Hổ ngượng ngùng vò đầu bứt tai nói "Ta... Nàng chờ một chút, ta đi xem bẫy có con mồi không, chúng ta đêm nay cứ đối phó trước vậy, đến mai ta đi săn để đổi lương thực."

Cố Thủy Tú phảng phất giống như không nghe thấy, thầm nghĩ Đổng Thành Hổ không biết sống thế nào, trong nhà một chút lương thực dự trữ cũng không có, có đi săn cũng không phải mỗi ngày đều có thu hoạch, nếu không săn được gì thì chẳng lẽ lại uống gió Tây Bắc?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Thủy Tú càng không dễ nhìn.

Đổng Thành Hổ cho là Cố Thủy Tú ghét bỏ gia cảnh của hắn, vắt hết óc nghĩ làm sao dỗ Cố Thủy Tú.

"Tạm thời cứ như vậy đi, nhưng ngày mai chúng ta phải tìm cách dự trữ chút lương thực, may mắn hiện tại vẫn là mùa xuân, không cần phát sầu vì phải trải qua mùa đông."

Cố Thủy Tú lần nữa nhìn quanh phòng, sâu sắc cảm giác được tình cảnh gánh nặng đường xa.

Đổng Thành Hổ thở dài nhẹ nhõm, nhanh đi ra ngoài tìm con mồi.

Hắn quen thuộc vùng rừng sâu núi thẳm đến không thể quen thuộc hơn nữa, ban đêm nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi, nơi nào sẽ có con mồi, nơi nào sẽ bị đi săn hắn đều rất rõ ràng.

Cố Thủy Tú thừa dịp Đổng Thành Hổ cửa thì thay hỷ phục trên người, mặc vào những y phục cũ trước kia, mặc dù quần áo cũ nát một chút, nhưng tiện làm việc.

Khi Đổng Thành Hổ trở về thì phát hiện, đống đồ lộn xộn trong nhà đã gọn gàng, khiến cả nhà thông thoáng hơn không ít.

Đổng Thành Hổ tràn đầy cảm xúc, có thêm một nữ nhân đúng là khác biệt.

"Chàng trở về rồi? Có bắt được gì không? Ta thấy trong phòng cũng không có đèn gì, đêm tối như mực, đi đường cũng dễ ngã."

Đôi mi thanh tú cau lại, đối với Đổng Gia chỉ có bốn bức tường mà nói, quả thực chính là không bột đố gột nên hồ.

Đổng Thành Hổ vội vàng đặt con mồi trên tay xuống, chạy ra ngoài nhóm lửa, sau đó ngượng ngùng nói "Thủy Tú, nàng tạm chấp nhận một chút, ta đi xử lý con mồi, chúng ta ăn no bụng trước đã rồi nói sau."

Cũng chỉ có thể như thế, Cố Thủy Tú lại thở dài lần nữa.

Hai tay Đổng Thành Hổ xách theoo con mồi, hứng thú bừng bừng chạy ra ngoài, bởi vì ánh sáng trong phòng không tốt, Cố Thủy Tú cũng không biết được đến tột cùng là hắn bắt được cái gì.

Thu dọn xong gian phòng, Cố Thủy Tú nhìn quanh một lần, thực sự là không còn gì để giày vò, lúc này mới đi ra khỏi phòng ngồi xuống bên đống lửa, lẳng lặng chờ Đổng Thành Hổ.

Bầu trời đầy sao trong núi thực sự rất đẹp, đây là khung cảnh khó có thể nhìn thấy ở thế kỷ hai mươi mốt. Buổi tối gió núi có chút lạnh, Cố Thủy Tú hắt hơi một cái,vội vàng vào nhà mặc thêm áo khoác.

Lúc này Đổng Thành Hổ đã trở về,đặt con mồi trên lửa nướng.

Lúc này Cố Thủy Tú mới nhớ tới, nàng dường như chưa từng nhìn thấy nồi niêu bát đũa ở Đổng gia, lập tức trên trán xẹt qua ba vạch đen.

"Chẳng lẽ mỗi ngày chàng đều ăn thịt nướng? Chưa từng ăn qua cơm canh thức ăn khác hay sao?"

Đổng Thành Hổ sững sờ, có chút không phản bác được.

"Ta luôn đi săn ở bên ngoài, đói thì dùng nồi sắt trên kệ nấu tạm thịt hoặc là rau dại ăn, đôi khi ngại phiền phức thì trực tiếp nướng thịt luôn. Nếu vận khí tốt,săn được con mồi lớn, thì sẽ lên trấn bán luôn trong ngày, rồi mua mấy cái bánh bao, có thể ăn được mấy ngày."

"Ăn được mấy ngày..."

Cố Thủy Tú nhìn vóc dáng to lớn của Đổng Thành Hổ, thật khó mà tưởng tượng được làm thế nào mà hắn lại có thể sống được tới bây giờ.

Đổng Thành Hổ thấy sắc mặt nàng vẫn không dễ nhìn, vội vàng chạy vào phòng, lấy ra một túi tiền từ trên giường, hứng thú bừng bừng giao cho Cố Thủy Tú.

"Đây là cái gì?"

Cố Thủy Tú sờ sờ túi tiền, bên trong có vẻ như có không ít bạc, mắt nhìn Đổng Thành Hổ thay đổi.

"Chàng lấy ở đâu ra nhiều bạc như vậy?"

"Thủy Tú, nàng đừng có hiểu lầm, đây đều là bạc ta để dành được trong ba năm nay, lúc sắp đi cha ta vẫn còn dặn dò ta tích lũy tiền bạc cưới vợ, một thợ săn như ta chẳng cần dùng gì đến tiền, cho nên vẫn cứ để ra đấy, bất tri bất giác đã để dành được từng này."

Cố Thủy Tú thật không biết phải hình dung như thế nào về Đổng Thành Hổ, nói hắn ngốc, thì hắn lại biết tiền tài không nên để lộ ra ngoài, hạ sính lễ cũng không dùng bạc, mà là dùng con mồi. Nói hắn thông minh, nhưng hắn lại đem cuộc sống của mình trôi qua như một tên ăn mày,lại không thể nói hắn thông minh.

Cố Thủy Tú đổ bạc trong túi ra đếm, lúc này hít vào một ngụm khí lạnh, chỗ bạc này cộng lại khoảng ba mươi lượng, thôn dân thôn Thảo tử có lẽ cũng không có nhiều tiền tiết kiệm đến vậy, ngay cả nhà Cố Trân Châu, tối đa chắc cũng chỉ có bảy tám lượng tiết kiệm.

Ở triều đại này, chi tiêu một năm của cả nhà cũng không đến hai lượng bạc, ba mươi lượng là khái niệm gì?

Cố Thủy Tú cảm thấy bây giờ nàng có thể cùng Đổng Thành Hổ lên kế hoạch ra ngoài sinh sống.

Nhưng ý nghĩ này mới xuất hiện thoáng mà đã bị Cố Thủy Tú đè xuống.

Đổng Thành Hổ dựa vào đi săn đê kiếm sống, nếu ra ngoài, chuyện làm gì để sống đều thành vấn đề, nói không chừng còn không nhiều bằng đi săn, lại thêm hiện tại thế đạo cũng không thái bình, bọn họ lại là những bách tính ở tầng cuối cùng không có chútquyền thế mặc người ức hϊếp, nếu ở bên ngoài phải cẩn thận từng li từng tí để sinh tồn, không bằng cứ tự do tự tại ở thế ngoại đào nguyên.

"Thành Hổ, ta cảm thấy nếu chúng ta đã sinh sống cùng nhau, thì phải làm nhà cho ra cái nhà, ngày mai chúng ta đi nhìn một chút, trước tiên mua chút bồi niêu bát đũa chậu rửa trước, về phần mấy thứ như đệm chăn các thứ, cứ từ từ, còn có cái nhà này, chúng ta cũng không thể cứ ở trong động, trong đó không thông gió, thực sự không phải lựa chọn tốt để ở, sau này chúng ta làm lại đi."

Đổng Thành Hổ lặng yên nghe Cố Thủy Tú lên kế hoạch cho tương lai của hai người, trong lòng tràn ngập chờ mong, giống như có năng lượng vô tận, nếu Cố Thủy Tú muốn hắn đi liều mạng, hắn cũng sẽ không chút do dự mà đi.

Hai người vui sướиɠ giải quyết hai con gà nướng.