Sau đó không lâu, trong buổi tiệc mừng thọ của thái hậu.
Ta và Thẩm Việt cùng nhau tham dự cung yến, trên đường đến hoàng cung thì gặp biểu đệ của Thẩm Việt.
✿ Biểu đệ (表弟): Em họ bên ngoại.
Triệu Diệu ngay lập tức đuổi theo xe ngựa của chúng ta, liếc mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới, dường như rất có ý kiến về ta. Hắn dùng giọng điệu bất hảo mà hỏi Thẩm Việt: “Biểu ca, đây là tân phu nhân của huynh à?”
✿ Biểu ca (表哥): Anh họ bên ngoại.
Thẩm Việt trách cứ hắn: “Vô lễ. Phải gọi tẩu tử mới đúng.”
✿ Tẩu tử (嫂子): Chị dâu.
Triệu Diệu “xì” một tiếng, liếc xéo ta, ám chỉ Thẩm Việt: “Biểu ca, ta nghe nói trong lúc huynh ở ngoài đánh giặc, người nào đó ở nhà ăn ngon ngủ ngon, một chút lo lắng cũng không có?”
Thẩm Việt nhíu mày: “Đệ nghe ai nói hươu nói vượn?”
“Biểu ca, ta nghe phó tướng của ngài nói mỗi ngày ngài đều hâm mộ nhìn thấy hắn được thê tử ở nhà gửi thư cho, thậm chí mỗi ngày còn bám riết theo hắn mà hỏi Thẩm phủ ở kinh thành có ai truyền tin lại đây hay không.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Thẩm Việt trở nên vô cùng mất tự nhiên, thẹn thùng liếc nhìn ta nói: “Đừng nghe hắn nói bậy! Hoàn toàn không có chuyện như vậy!”
Ta: “……”
Chúng ta kết hôn mới được nửa tháng thì Thẩm Việt đi biên quan. Đối với hắn, ta đúng là không có tình cảm gì.
Hơn nữa, khi đó ta không theo bộ môn trà xanh, tự nhiên sẽ không hư tình giả ý với hắn.
Huống hồ mỗi tháng hắn gửi thư cho ta, trong thư cũng không hề nói muốn ta hồi âm.
Triệu Diệu nhìn thấy phản ứng của hai chúng ta, ngay lập tức biết được tin tức này là sự thật. Hắn lộ ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép: “Biểu ca, huynh đi biên quan lâu như vậy, nàng ta ngay cả một phong thư cũng không có, căn bản là không thèm quan tâm đến sống chết của huynh!”
Lời này ngay lập tức kích phát bản năng phòng ngự của trà xanh, ta buột miệng biện hộ: “Biên quan chiến sự căng thẳng, ta chỉ sợ hãi nếu liên tục gửi thư sẽ khiến ngươi phân tâm.”
Ta rũ mắt, tỏ vẻ mất mát, lấy lui làm tiến: “Thẩm Việt, ngươi không nhận được thư của ta, hẳn là rất thất vọng đúng không? Biểu đệ nói rất đúng, ta không phải là một thê tử tốt.”
✿ Thê tử (妻子): Vợ.
Thẩm Việt nắm tay của ta, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương: “Không có. Thiện Thiện là thê tử tốt nhất trên đời, Thẩm Việt có thể cưới được nàng là phúc đã tu luyện mấy đời. Hơn nữa, chúng ta tâm hữu linh tê, sự nhớ nhung của Thiện Thiện, ta đều có thể cảm nhận được, không cần dùng ngoại vật để chứng minh làm gì.”
✿ Tâm hữu linh tê (心有灵犀): Tâm linh tương thông.
Sau đó, hắn lật mặt như bánh tráng, lạnh lùng quét mắt nhìn sang Triệu Diệu, giọng đanh thép: “Ngươi cũng nghe rõ rồi. Thiện Thiện chẳng qua chỉ sợ thư từ qua lại sẽ làm ta phân tâm mà thôi. Đây không phải quan tâm ta thì là gì?”
Triệu Diệu: “……”
“Biểu ca, huynh đi đánh giặc nhân tiện đánh bay luôn cả não rồi?”
Triệu Diệu tức giận đến mức nửa đường nhảy xuống xe.
Sau khi đến hoàng cung, cung yến còn một lúc nữa mới bắt đầu, tỷ tỷ sai người gọi ta đến chỗ của tỷ ấy.
Nàng diện một bộ cung trang màu tím, trên đầu cắm đầy trâm vàng và châu báu, xinh đẹp động lòng người, cùng hình tượng bạch liên hoa ngày thường của nàng hoàn toàn không giống nhau.
Thấy ta nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc, tỷ tỷ bèn chớp chớp mắt ra vẻ vô tội: “Bộ môn trà xanh điều số một, không quan trọng là mặc quần áo như thế nào hay đeo trang sức ra sao, mà quan trọng là nói gì làm gì.”
Chúng ta giao lưu một số điều tâm đắc trong bộ môn trà xanh, tỷ tỷ đột nhiên hỏi ta: “Muội và Thẩm Việt như thế nào rồi?”
Ta suy nghĩ một chút, nói: “Còn ổn.”
Tỷ của ta nhướn mày, vẻ mặt như đang xem kịch vui: “Lâm Du Bạch đã trở lại, lát nữa muội sẽ nhìn thấy hắn.”
Ta: “……”
Làm trà xanh như chúng ta, kiểu gì cũng sẽ gặp được một loại người, đó chính là loại người chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy ‘trà kỹ’ của chúng ta.
Ví dụ như tình địch của cha ta, ví dụ như tình địch của tỷ tỷ ta.
Nhưng cha và tỷ tỷ đẳng cấp cao, đến nay vẫn chưa gặp được người nào mà bọn họ không thể trị được.
Ta không giống bọn họ. Trà nghệ không tinh, bởi vậy đã gặp được kẻ khó nhằn nhất trong cuộc đời làm trà xanh của ta, người đó chính là Lâm Du Bạch.
Hắn thậm chí không phải tình địch của ta, mà là kẻ địch của ta, chúng ta vẫn luôn đối địch nhau.
Từ bé chúng ta đã quen biết nhau. Trong lúc ta học tập trà học, phát ra trà hương, Lâm Du Bạch luôn luôn thành công vạch trần bộ mặt thật của ta, làm ta từ trước đến nay không có bất kỳ người bạn nào.
Cũng may mấy năm trước Lâm Du Bạch thi đậu Trạng Nguyên, bị điều đi nơi khác làm quan.
Cung yến diễn ra được một nửa, thái hậu và hoàng thượng đều rời khỏi, không khí cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Ghế ngồi của nam nữ được chia ra làm hai khu. Trong lúc đi tản bộ cho tỉnh rượu, ta vô tình chạm mặt biểu muội của Thẩm Việt và muội muội của Lâm Du Bạch - Triệu Ninh và Lâm Tĩnh An.
Triệu Ninh tính làm lơ xem ta như không khí, nhưng Lâm Tĩnh An lại nhẹ nhàng cười, nói: “Thẩm phu nhân, ngài cũng đến đây tản bộ sao?”
Giác quan thứ sáu của trà xanh nhắc nhở ta đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Nơi này có một hồ nước rất sâu, nhưng cũng chưa đến mức sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Phía bên kia trên hành lang dài, có một nhóm phu nhân đang đứng ngắm hoa.
Ngay lập tức, ta nở nụ cười dịu dàng như hoa mùa xuân: “Đúng rồi, vừa mới uống chút rượu nên đầu đau quá.”
Triệu Ninh đắc ý vô cùng, lên tiếng mỉa mai: “Ngươi đúng là nên đau đầu. Ta nghe nói biểu ca mang theo một nữ tử từ biên quan về.”
“A Ninh.” Lâm Tĩnh An ngắt lời nàng ta.
Triệu Ninh trợn trắng mắt, không thèm để ý: “Tĩnh An tỷ tỷ, việc này sớm đã truyền đi khắp kinh thành, nàng ta đã sớm không còn mặt mũi gì nữa.”
Ta: “?”
Ta nói: “Đúng là có chuyện như vậy. Nàng kia là nữ nhi của cấp dưới của phụ thân Thẩm Việt, chẳng qua bởi vì quá nhớ nhà nên đã về nhà rồi.”
Lâm Tĩnh An bỗng che miệng lại, ra vẻ khϊếp sợ mà nói: “Nhưng ta nghe nói là ngươi……”
Nói tới đây liền dừng lại.
Triệu Ninh nói: “Rõ ràng là do ngươi ghen tuông, buộc nàng ta không thể không rời đi.”
Ta đã ngửi được kịch bản của hai người này. Đại khái là kẻ xướng người hoạ, muốn khıêυ khí©h cho ta nổi giận, tiện cho các nàng phát huy khả năng diễn xuất.
Ta lập tức rũ mắt xuống, ra vẻ đau lòng tột độ: “Khắp thiên hạ này, không có nữ nhân nào cam tâm tình nguyện chia sẻ trượng phu của mình với nữ nhân khác.” Nói đoạn, ta lại ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười vừa tủi thân vừa kiên cường, phảng phất như ta yêu Thẩm Việt đến khắc cốt ghi tâm: “Nhưng nếu Thẩm Việt thích, ta cũng sẽ cố gắng đồng ý. Chỉ cần Thẩm Việt vui, ta cũng sẽ vui.”
Triệu Ninh: “……”
Lâm Tĩnh An: “……”
Biểu cảm của hai người họ chỉ có thể dùng hai từ cạn lời để hình dung.
Thấy kế hoạch không thành công, Triệu Ninh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lâm Tĩnh An bước về phía ta, lúc cách ta chỉ một bước chân thì giả vờ lảo đảo té ngã. Ta nhanh chóng tìm một góc độ thích hợp, dưới ánh mắt kinh ngạc của cả hai người mà nở một nụ cười thật tươi, sau đó nghiêng người ngã vào hồ nước.
Trừ bỏ góc nhìn trực diện, còn lại từ tất cả các góc độ khác, ai cũng sẽ thấy là Lâm Tĩnh An đẩy ta ngã xuống hồ.
Lâm Tĩnh An: “Sao ngươi không nói cho ta là nàng rất giỏi diễn xuất?”
Triệu Ninh: “M.ẹ nó, trà xanh c.h.ế.t tiệt!”
Ngay lúc sắp thực hiện được, bỗng xuất hiện một cánh tay đem ta kéo lại.
Mở mắt ra, khuôn mặt của Lâm Du Bạch ngay lập tức đập vào mắt. Hắn nhìn ta, cười như không cười.
Ta nheo mắt.
Triệu Ninh thấy vậy bèn hoảng loạn giải thích: “Lâm đại nhân, là nàng ta tự nhảy xuống, không phải do chúng ta đẩy. Nếu không tin, ngài cứ hỏi Tĩnh An tỷ tỷ.”
Lâm Tĩnh An vẻ mặt phức tạp: “……”
Lâm Du Bạch cười nhạt, nói: “Triệu tiểu thư hoảng loạn cái gì? Bản quan chưa nhìn thấy gì cả.”
Hắn nhìn qua Lâm Tĩnh An, nàng ta run rẩy giải thích: “Nhị ca, ta ra ngoài lâu rồi, đã đến lúc đi về.”
Nói xong bèn hành lễ, lôi kéo Triệu Ninh đi mất.
Toàn bộ quá trình ta không hề nói câu nào. Trà xanh với Lâm Du Bạch không khác gì liếc mắt đưa tình với người mù.
Ta xoay người muốn rời khỏi, bỗng nhiên lại nghe thấy Lâm Du Bạch âm dương quái khí: “Thẩm phu nhân chẳng lẽ không tính cảm ơn ta sao?”
✿ Âm dương quái khí (阴阳怪气): Nói năng kỳ quái, giọng điệu mỉa mai.
“……” Ta cảm ơn hắn? Nếu không có hắn, ta đã sớm làm hai người kia hiểu được cái gì gọi là trà xanh chân chính.
Ta vội vàng bỏ đi. Vừa bước được vài bước, Lâm Du Bạch đã đuổi theo nắm lấy tay ta: “Ngươi đứng lại!”
Ta nhìn hắn một cách khó hiểu. Hắn thấy vậy, ngượng ngùng buông tay ta ra: “Thẩm Việt biết bộ mặt thật của ngươi sao? Ngươi nói xem, nếu ta nói cho Thẩm Việt thì sẽ như thế nào?”
Ta không để bụng mà nói: “Vậy thì ngươi cứ nói cho hắn đi.”
Dù sao ta cũng không yêu hắn, ai thèm để ý hắn nghĩ như thế nào.
Vừa dứt lời, ta nhìn thấy bóng dáng Thẩm Việt xuất hiện phía trước.
Ta nhanh chóng đi về phía Thẩm Việt. Hắn nhìn thấy ta bèn lộ vẻ thụ sủng nhược kinh.
✿ Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): Được sủng ái mà lo sợ, vừa mừng vừa lo khi được yêu thương.
“Hình như đêm nay Thiện Thiện nhiệt tình với ta hơn hẳn?”
Ta trả lời qua loa có lệ: “Thẩm Việt, ta mệt.”
“Chúng ta về nhà thôi.”
“Được.”
Ngay lúc chúng ta vừa bước lên xe ngựa thì Lâm Du Bạch xuất hiện ở cửa cung. Hắn gọi với lại Thẩm Việt.
Ta ngồi trên xe ngựa, nghe rành mạch từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện của hai người.
Lâm Du Bạch nói: “Thẩm tướng quân, đừng để bị nàng ta l.ừ.a.”
Thẩm Việt cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: “Sao Lâm đại nhân lại nói như vậy?”
Lâm Du Bạch cười nói: “Thẩm tướng quân, vị phu nhân này của ngài giỏi nhất là l.ừ.a g.ạ.t người khác, coi chừng ngài bị nàng ta dắt mũi đi hồi nào mà không biết.”
Vẻ mặt của Thẩm Việt ngay lập tức trầm xuống: “Lâm đại nhân nhiều chuyện quá rồi.”
“Thẩm tướng quân có lẽ không biết, ta và Thiện Thiện quen biết nhau từ nhỏ, thậm chí trước cả khi các ngươi thành hôn.”
Câu nói này của Lâm Du Bạch vô cùng ái muội, rất khó để người ta không hiểu lầm rằng ta cắm sừng Thẩm Việt.
Quả nhiên, trà xanh chúng ta sợ nhất là loại kẻ địch như thế này.
Không khí bỗng rơi vào im lặng, nhưng chỉ trong tích tắc, Thẩm Việt đã định thần lại, thản nhiên mà nói: “Vậy tại sao Thiện Thiện chỉ l.ừ.a g.ạ.t ta mà không l.ừ.a những người khác? Rõ ràng là nàng yêu ta.”
Hắn còn cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘người khác’.
Lâm Du Bạch: “……”
Ta: “……”
Thời khắc này, ta không thể không bội phục hoả nhãn kim tinh của cha ta. Cha ta thế nhưng có thể ở trong biển người đông đúc, vừa liếc mắt đã nhìn ra Thẩm Việt là người thích hợp với ta nhất.
Hơn nữa, lấy cảnh tượng hiện tại, đối mặt với kẻ luyến ái não như Thẩm Việt, tên điên Lâm Du Bạch lần đầu tiên rơi vào cảnh bó tay không có cách nào khác.