Chương 1

1.

Em trai hai tuổi làm vỡ một cái bát.

Bố tôi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ thì đột nhiên loạng choạng ngã xuống đất, mắt chỉ cách mảnh vỡ sắc bén vài mi-li-mét.

Bố tôi bò dậy một cách khó khăn, che vết thương ở mặt bên trái lại, mở miệng chửi bới:

“Mẹ nó, thật là đen đủi. Dạo gần đây luôn cảm thấy thân thể nặng trĩu, bước đi không có sức lực gì cả.”

Tôi nói:

“Bởi vì mẹ đang đứng trên vai bố đấy.”

Sắc mặt bố tôi trở nên rất khó coi, tát một cái vào mặt tôi, nói:

“Mẹ mày đã 𝘤hết từ lâu, còn nói bậy, tao xé nát mồm mày.”

Lúc mẹ sinh em trai không may lại khó sinh, vật vã suốt cả một ngày một đêm.

Bà đỡ lắc đầu nói mẹ mất máu quá nhiều, chỉ sợ rằng cứu không nổi.

Sắc mặt bố tôi lóe lên một tia dữ tợn, cầm lấy cái kéo đi thẳng đến phòng sinh.

Tôi ôm lấy chân ông ấy, liền bị đạp cho một cái ngã ra.

Trong phòng sinh vang lên tiếng hét chói tai, bố tôi ôm lấy em trai, mỉm cười rạng rỡ bước ra ngoài.

Mẹ tôi thì nằm chế𝘵 trong vũng máu.

Bảy ngày sau, mẹ quay về rồi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đẫm má𝘶, luôn theo bên cạnh bố không rời.

Kỳ lạ là, trừ tôi ra thì không một ai nhìn thấy mẹ.

2.

Buổi chiều, bố tôi mời dì Hồng trong thôn đến.

Dì Hồng trong thôn là người rất có tiếng nói, biết khám bệnh, biết trừ tà, còn có thể thay đổi số phận một người đang sống sờ sờ, giúp cho người đang độc thân bỗng dưng có vợ.

Dì Hồng chống nạng, đi một vòng quanh sân, nhang khói cùng bùa chú ở đầy khắp nơi, sau đó thu của bố tôi 200 tệ.

Tôi không khỏi nhìn chằm chằm vào cái chân què của dì Hồng.

Dì Hồng hỏi tôi:

“Đình Muội, sao con cứ nhìn chằm chằm vào chân của dì thế?”

Tôi lắc lắc đầu.

Bố tôi vỗ một cái lên sau gáy tôi, nói:

“Mày thấy gì thì nói hết cho dì Hồng nghe xem.”

Tôi vẫn lắc đầu:

“Con không nhìn thấy gì cả.”

Dì Hồng cúi xuống xoa đầu tôi:

“Cái chân này của dì nói ra thật lạ, đến bệnh viện thăm khám rồi nhưng vẫn không biết bệnh gì, chỉ cảm thấy chân rất nặng, căn bản nhấc lên không nổi.”

Tôi cảm thấy dì Hồng rất tốt bụng, nghĩ đến những lần dì cho tôi kẹo, tôi liền nói:

“Dì Hồng, có một chị hai chân bị đè nát cứ luôn ôm lấy chân của dì, nếu có thể làm cho chị ấy buông ra thì chân của dì sẽ khỏi.”

Sắc mặt dì Hồng liền thay đổi, hai tay nắm lấy bả vai tôi, hỏi dồn:

“Con nói xem chị đó trông như thế nào?”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi chân của dì ấy một lúc rồi nói:

“Mặt trái xoan, rất trắng, dưới mắt trái còn có một nốt ruồi.”

Dì Hồng há hốc mồm, qua cả nửa buổi mới nói với bố tôi:

“Con bé này trời sinh có đôi mắt âm dương, sẽ mang đến tai họa cho cả làng.”

Bố tôi nói:

“Vậy có cách nào để giải trừ không?”

Dì Hồng đáp:

“Mắt âm dương trên người, mang âm khí rất nặng, có thể thu hút tà vật. Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể mang nó đi hiến tế cho lệ quỷ trong rừng ma, giữ cho thôn làng được bình an.”

Rừng ma là nơi quỷ làm loạn và rất hung dữ.

Đã từng có một số người dũng cảm trong thôn đến đó thăm dò, kết quả phát hiện ra 𝘵𝘩𝘪 thể ở bìa rừng, đôi mắt bị móc ra, chế𝘵 một cách thật khó coi.

Bố tôi cau mày:

“Con nhóc này ăn không ở không nhà tôi suốt chín năm trời, nhìn thì cũng sắp có thể đem đi đổi lấy sính lễ rồi, sao có thể mang tế cho lệ quỷ chứ?”

Dì Hồng lo lắng nói:

“Vậy ông cần tiền hay cần mạng? Giữ một đứa con gái âm khí nặng như vậy trong nhà, sớm muộn cũng sẽ hại chế𝘵 con trai ông.”

Bố tôi không còn do dự:

“Vậy cứ làm theo lời bà nói.”

Tôi nghiêng đầu hỏi:

“Hiế𝘯 tế là gì ạ?”

Bố tôi trả lời:

“Là để cho mày có một cuộc sống tốt đẹp hơn đấy.”

3.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi uống xong bát cháo sau đó bất tỉnh.

Mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã bị nhốt trong một chiếc hộp gỗ chật chội, xung quanh là một màn tối đen.

Tôi gào khóc gọi bố mẹ, khóc đến khi cạn kiệt sức lực vẫn không một ai đến cứu tôi ra.

Đột nhiên truyền đến tiếng cười vang lanh lảnh của một cô bé, nắp gỗ liền bị đẩy ra.

Tôi ngồi bật dậy, phát hiện mình đang ở trong một khu rừng u ám, chiếc hộp gỗ thật ra là một cái quan tài, trông rất giống với chiếc quan tài của mẹ tôi lúc bà qua đời.

Một cô gái mặc váy trắng mỉm cười với tôi.

Cô gái ấy trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn tôi, cũng chỉ khoảng độ năm, sáu tuổi, tết hai bím tóc, đôi mắt long lanh nhìn tôi một cách tò mò.

Tôi hỏi: “Em gái, em có biết đây là nơi nào không?”

Em bé trả lời:

“Đây là rừng ma ám.”

Tôi lại hỏi:

“Em có biết làm sao để trở về thôn không? Mẹ chị còn đang ở nhà đợi chị về.”

Cô bé cười: “Chị ở lại chơi bi với em trước đã.”

Nói rồi, cô bé lấy ra mấy viên thủy tinh nhiều màu sắc đặt lên trên nắp quan tài, dùng ngón tay linh hoạt lắc lên lắc xuống, không có một hạt nào rơi xuống.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ lại thì nhận ra đó không phải những viên thủy tinh mà là những con ngươi dính đầy máu.

Trên ngực bé gái còn có một vết thương vô cùng gớm ghiếc, máu đen từ đó chảy ra ngoài.

Đôi mắt đen của cô bé cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nói:

“Mấy viên bi này của em có đẹp không?”

Cô bé nắm lấy tay tôi rồi nói:

“Em thấy viên bi của chị còn đẹp hơn, hay chị tặng nó cho em đi có được không?”

Tôi cởϊ áσ khoác ra, băng bó vết thương trên ngực cô bé lại, nói:

“Em đau lắm có phải không, để chị cầm máu lại cho em. Trước kia mẹ chị thường bị bố đánh bị thương nên chị có kinh nghiệm xử lý mấy vết thương này, sẽ không làm đau em đâu.”

Bé gái không nói gì nữa, nước mắt bỗng rưng rưng.

Tôi cẩn trọng cử động thật nhẹ, nói:

“Chịu khó một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Băng bó xong, tôi còn cố ý buộc phần tay áo thành một chiếc nơ xinh xắn:

“Xong rồi.”

4.

Bé gái nói:

“Chị có thể nhìn thấy vết thương của em, chứng tỏ chị có mắt âm dương. Chắc là chị biết những viên thủy tinh đó của em được làm từ cái gì, chị không sợ sao?”

Tôi nghĩ một lúc rồi nói:

“Chị cũng từng nhìn thấy những chị gái ma khác, trông họ có vẻ rất đáng sợ, nhưng thật ra lại cực kỳ tốt bụng. Nếu em thật sự muốn lấy đi con ngươi này của chị, có thể nào chỉ lấy đi một bên hay không?”

Cô bé vùi mặt vào ngực tôi, nói:

“Em thích chị, sẽ không lấy đi đôi mắt của chị đâu. Là ai đã nhốt chị vào trong quan tài? Em sẽ móc con ngươi của hắn làm thành những viên bi để tặng cho chị.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, bé gái ngẩng đầu, mỉm cười:

“Mẹ em đến rồi.”

Bốn người giấy đang khiêng một cái kiệu màu đỏ dừng lại trước mặt tôi.

Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn mở rèm kiệu ra, một người phụ nữ mặc váy cưới đỏ tươi, trên đầu cũng đội khăn che màu đỏ, chậm rãi bước xuống kiệu.

Cô ấy nhìn thấy tôi, bước chân yểu điệu chợt khựng lại, không kìm nổi hạnh phúc mà thốt lên:

“Ôi trời bà cô này chết lâu như vậy rồi, lần đầu tiên gặp một cô bé đáng yêu như thế.”

Cô ấy đưa tay ôm tôi vào lòng, những ngón tay nhẹ nhàng nựng má tôi:

“Da thịt thật là mềm mại, cảm giác như chỉ cần nhéo một cái là sẽ chảy ra nước vậy.”

Bé gái kéo lấy góc áo của người phụ nữ và nói:

“Mẹ ơi, con thích chị gái này, mẹ nhẹ tay một chút, đừng để chị ấy bị thương.”

Gió thổi chiếc khăn trùm đầu khẽ bay lên, tôi trông thấy trên cổ cô ấy có một vết dao chém bị thương rất đáng sợ, trên cằm còn có vết bỏng từng bị lửa đốt qua.

Cô dâu ma cúi đầu, nhìn thấy quan tài ở dưới đất, giọng nói pha một chút tức giận:

“Thật to gan, là ai lại dám nhốt một đứa trẻ đáng yêu như vậy vào trong quan tài?”

Tôi nhỏ giọng đáp:

“Dì Hồng trong thôn nói, con có mắt âm dương, sẽ mang lại thảm họa cho cả thôn. Thế nên bố con mới bỏ con vào trong quan tài này.”

Nói rồi tôi lại cúi đầu, lo lắng vì điều này mà họ cũng sẽ ghét bỏ tôi.

Dù gì thì đến bố cũng coi tôi là một đứa quái thai, thường xuyên mắng mỏ, đánh đập tôi.

Cô dâu ma nghe xong, lại càng ôm chặt tôi hơn, bắt đầu lên tiếng mắng chửi:

“Bọn chúng quả thật là mắt mù chẳng phân được tốt xấu, mắt âm dương là món quà ông trời ban tặng, là phúc phần muốn cầu cũng cầu không nổi.”

Bé gái ngước mặt lên cười rạng rỡ nói với tôi:

“Chị ơi, chị về nhà với mẹ và em nhé, chúng ta có thể chơi đùa cùng nhau mỗi ngày.”

Trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, do dự một lúc, tôi lắc đầu nói:

“Mẹ chị vẫn còn ở nhà, chị không thể bỏ rơi bà ấy được.”

Cô dâu ma bảo:

“Bây giờ con về nhà, bọn họ nhất định sẽ không tha cho con. Chồng của ta là một thư sinh, đọc nhiều sách, ý tưởng cũng nhiều. Con cứ về cùng chúng ta trước đã, rồi chúng ta cùng nhau tìm cách sau.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Cô dâu ma tay phải ôm tôi, tay trái dắt theo bé gái cùng bước lên kiệu hoa.

Người giấy khiêng kiệu lên, loạng choạng đi về phía trước nhưng tốc độ lại nhanh một cách đáng kinh ngạc.

Tôi tò mò nhìn ra bên ngoài qua khe hở chỗ rèm cửa, chỉ nhìn thấy cây cối, núi đá vụt qua, ở lại phía sau.

5.

Rất nhanh, kiệu dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.

Tôi bước xuống kiệu, đi theo cô dâu ma vào trong.

Ngôi nhà tuy không lớn nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Trước nhà trồng hai cây hòe, những chùm hoa hòe màu trắng sữa đung đưa trên cành, giống như những chiếc chuông gió tinh xảo tỏa ra hương thơm thanh mát nhè nhẹ.

Tôi đưa tay định hái một chùm hoa trên cây hoè thì đột nhiên có thứ gì đó lành lạnh túm vào đùi tôi.

Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy một bộ xương nằm trên mặt đất, xương bàn tay trắng nhách ôm lấy đầu gối tôi, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lấy tôi.

Tôi bỗng nhớ đến chú cún nhỏ trong thôn, nó cũng sẽ nằm bò trên đất, hai chân trước gác lên đùi tôi cho tôi vuốt ve đầu nó.

Có điều, cún con mũm mĩm, nhiều lông mềm mại, khiến người ta cực kỳ yêu thích.

Còn bộ xương này trông thật kinh khủng, không dám nhìn luôn ấy chứ.

Tôi nhớ mẹ tôi từng dạy không được phân biệt đối xử với người xấu xí.

Bởi vì không ai có thể quyết định được ngoại hình của bản thân, ngoại hình tuy có hơi xấu nhưng có thể lại mang một trái tim rất đẹp.

Bộ xương này trông không được đẹp cho lắm, có lẽ đã rất tự ti rồi, tôi nhất định không được bình phẩm nó.

Nghĩ đến đây, tôi đưa tay sờ đầu nó, gãi gãi lên phần bên cạnh tai.

Bộ xương có vẻ rất hưởng thụ điều đó, ôm lấy đùi tôi, dụi dụi đầu vào tay tôi.

Mấy bộ xương khác cũng nhảy từ trên cây hòe xuống, vây quanh tôi.

Tôi lúng ta lúng túng, nói: “Đừng vội, từng người từng người một thôi.”

Cửa phòng mở ra, một người trẻ tuổi mặc trên người một bộ thanh sam phe phẩy quạt trên tay bước ra.

*Thanh sam: quần áo dài màu xanh, kiểu trong phim cổ đại nhé mọi người.

Người ấy cao lớn, chính trực, dung mạo tuấn tú nhưng lại mang một khuôn mặt lại đang khóc.

Đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại, môi cong lên, nơi mắt chứa lệ tựa như có hàng ngàn nỗi buồn trong lòng.

Người ấy dùng quạt gõ vào đầu lâu nói:

“Các ngươi là ác quỷ ăn thịt người không chớp mắt đó, thế mà giờ lại làm cái gì đây? Mất mặt chết đi được.”

Bộ xương bị đánh nấp sau lưng tôi, trông có vẻ hơi tủi thân.

Cô dâu ma nói:

“Mau thu dọn mấy thứ này của ông lại đi, đừng có dọa bọn trẻ.”

Thư sinh xoè chiếc quạt ra, trên quạt vẽ một hình đầu lâu.

Mấy bộ xương rải rác trên mặt đất biến thành những vệt khói trắng, bay về phía chiếc quạt rồi cứ thế biến mất.

Thư sinh nheo mắt nhìn tôi, sau đó nói với con gái:

“Hiểu Hiểu đây là đồ chơi mới của con à? Trời sinh nó mang đôi mắt âm dương, lấy đi làm viên bi chơi thì thật đáng tiếc.”

Cô dâu ma liền véo tai người ấy nói:

“Đứa bé đáng yêu như vậy, ông nỡ mang đi làm viên bi chơi hay sao?”

Bé gái Hiểu Hiểu nói: "Chị ấy là chị của con, không phải đồ chơi đâu.”

Thư sinh ôm lấy tai, nói với tôi: "Thật ngại quá, cô bé, con tên là gì?"

Tôi đáp:

"Con tên là Vương Đình Muội. Chú, chú không vui sao? Sao cứ khóc hoài vậy?”

Hiểu Hiểu bảo:

"Cha em là thư sinh khóc cười, ngày thường luôn mang khuôn mặt khóc lóc. Nếu lộ ra mặt tươi cười thì trăm ma vạn quỷ sẽ tụ họp, thi thể trong vòng ngàn dặm cũng sống lại.”