Dì Hồng nói rằng tôi là người mang đến tai hoạ, nếu tôi tồn tại, cả thôn đều sẽ gặp xui xẻp.
Thế nên cha tôi tự tay đưa tôi và quan tài, đem đến trong rừng, hiến tế lệ quỷ.
Ai cũng nghĩ tôi sẽ chết chắc, nhưng mà ngược lại, tôi thành đối tượng được cưng chiều vô cùng.
Cô dâu ma trở thành dì út của tôi, ngồi kiệu hoa người giấy khiêng, cùng tôi phấn khích chơi đùa khắp núi.
Thư sinh “khóc cười” coi tôi như con gái, dạy tôi vẽ bùa, lập trận pháp.
*Nguyên văn 哭笑书生 - Thư sinh khóc cười: là một hình tượng văn học trong văn học TQ được bắt nguồn từ một bài thơ của nhà thơ thời Đường tên Bạch Cư Dị, dùng để miêu tả người có tài hoa, có học thức, yêu thích văn thơ. Từ đây đến hết truyện mình sẽ dịch cụm từ này giản lược thành “thư sinh” thôi nhé.
Xác sống nhận tôi làm chị, móc mắt những người từng bắt nạt tôi, làm thành những viên bi tặng cho tôi chơi.