Chương 28

Sáng thứ hai, tôi bất mãn tỉnh lại trong tiếng réo của đồng hồ báo thức, cũng vì tối qua vốn không ngủ ngon, đã vậy tôi còn thức trắng đêm nghiên cứu kỹ thuật làm công.

Hôm qua, sau khi Ngọc ca trở lại phòng cũng không thấy bước ra, phỏng chừng ma vương đại nhân đã tự động rơi vào trạng thái hắc ám để tự trị thương. Vì vậy, buổi chiều tôi vụиɠ ŧяộʍ đi mua mấy đĩa phim GV (Phim sεメ nam nam). Chủ quán là nam, gã dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi không tiếc tiền bê ra núi lớn núi nhỏ GV rồi nhét vào trong ba lô.

Tôi chắc rằng hắn nghĩ tôi muốn học làm thế nào để trở thành tiểu thụ. (Bởi vì cho dù xem ở bất luận góc độ nào thì tôi đều mang vận mệnh tiểu thụ trên người.)

Nhưng sự thật lại khác biệt nhiều lắm, tôi muốn nghiên cứu kỹ thuật trở thành công cơ!

Tôi trốn trong phòng, kéo kín rèm cửa, thức trắng đêm nghiên cứu kỹ thuật trong phòng, khi thấy vẻ mặt thống khổ của các tiểu thụ trên màn hình, tôi càng vững tâm với quyết định trở thành công!

Ngay cả nam diễn viên GV vai thụ có kinh nghiệm còn khổ sở như vậy, huống hồ một đứa không có kinh nghiệm như tôi. Nhất định lần đầu tiên H sẽ bị ma vương khiến cho cực khổ muốn chết!

Tôi tuyệt đối không muốn đi trên con đường này.

Tôi muốn làm công! Tôi muốn làm công! Tôi muốn làm công! Tôi muốn làm công!

Tôi muốn H Ngọc ca!

Tuyệt đối không thể bị Ngọc ca H!

Hiện tại, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh bản thân kèm đôi mắt thâm quầng, gương mặt tiều tụy, đứng bên cửa sổ ảo tưởng về cảnh H xinh đẹp rồi cười như điên, vô cùng biếи ŧɦái, cơ mà tôi đã không còn thời gian để băn khoăn nhiều đến vậy!

Trên thực tế, Ngọc ca đã làm nhiều thứ vì tôi như vậy, thậm chí vì cứu tôi mới bị thương, tôi làm thế này thật sự quá vô lương tâm. Có điều, làm việc phải lo lắng toàn diện, làm công hay làm thụ cùng với việc anh ấy đối xử tốt với tôi là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Nếu như Ngọc ca chịu nghe lời tôi, ngoãn ngoạn làm thụ, nghe lời tôi sai khiến, tôi cam đoan từ nay về sau, nếu anh ấy lâm vào nguy hiểm thì tôi sẵn sàng dùng cả tính mạng này cứu anh ấy.

Tôi đắc ý đứng bên cửa sổ cười như điên, cuối cùng, đến lần thứ ba rơi nước mắt, tôi đóng cửa sổ lại.

Là lạ, hôm qua thời tiết còn rất đẹp, làm thế nào mà bây giờ đã nổi gió rồi? Chẳng lẽ dòng không khí lạnh đột kích? Tôi muốn mặc thêm hai chiếc áo nữa.

Bất hạnh là, anh cả nói quần áo trước kia của tôi quá cũ nên đã ném hết, quần áo mùa đông mới vẫn chưa mua.

Đúng rồi, Ngọc ca có rất nhiều quần áo, hơn nữa đều là hàng hiệu giá cao. Đại nhân ấy chắc cũng chẳng mặc được nhiều như thế, cho tôi mượn một bộ chắc không thành vấn đề đâu.

Thừa dịp những người khác còn chưa rời giường, tôi nhanh chóng xông vào phòng Ngọc ca như kẻ trộm. Mặt giường lớn đem sẫm, mỹ nhân không hóa trang đang nằm ngủ trên đó. Nhìn gương mặt say ngủ dễ thương quyến rũ như vậy, tôi nhịn không được liền bật cười tà ác, nghĩ tới việc không bao lâu nữa, mỹ nhân này sẽ bị mình H một trận, ôi thật là sung sướиɠ!

Mặc dù bây giờ Ngọc ca vẫn là người chiếm ưu thế, nhưng tình thế sẽ nhanh chóng nghiêng về phía tôi thôi.

“Ngọc ca, Ngọc ca…” Tôi vỗ nhẹ lên gương mặt mỹ nhân. Không hổ là Ngọc ca, xúc cảm trên da hoàn hảo không thể phàn nàn, chờ tới lúc H anh ấy, chắc chắn cảm giác cũng rất tuyệt diệu!

Khi ghé bên tai Ngọc ca gọi tới lần thứ 367, rốt cuộc ma vương đại nhân cũng mơ màng tỉnh dậy, mắt vẫn nhắm tịt, đã vậy còn vô cùng thuận tay ôm cổ tôi, đè tôi xuống thân mình rồi cưỡng hôn một lúc lâu, sau đó bắt đầu trượt xuống cổ.

“Ngọc ca, chờ chút!” Tôi vội giãy dụa, nói đùa chứ, em tới H anh chứ không phải để anh H đâu, mau dừng lại ngay: “Em… em tới mượn quần áo…”

“Mượn quần áo?” Cuối cùng Ngọc ca cũng chuyển từ trạng thái 0.5% tỉnh táo sang trạng thái cơ năng khởi động 5%, nhướn mày, hung hăng đá tôi xuống giường: “Mẹ nó chứ! Sao em không nói sớm!” Nói xong, đại nhân ấy lại mệt mỏi trùm chăn ngủ tiếp.

Tôi xoa xoa chỗ bị đạp, tức giận. Nếu không nghĩ tới việc có ngày em sẽ H anh, chẳng lẽ em lại để cho anh kiêu ngạo thế này chắc?! (Có bị cưỡиɠ ɠiαи thì em cũng không thừa nhận mình sợ thế lực hắc ám của anh)

“Ngọc ca, quần áo…”

“Mẹ nó! Em tự lấy quần áo trong tủ đi! Còn làm phiền là ông đây lập tức rape!”

Tôi nuốt nước bọt, vội vàng mở tủ quần áo. Oa! Ngọc ca có nhiều quần áo quá đi, cơ mà cái nào cũng lớn, phải tìm cái nào nhỏ nhỏ thì tôi mới mặc vừa được! (Đáng ghét, cùng một mẹ sinh ra mà sao thể trạng khác xa vậy nhỉ, đúng là quá bất công.) Cái này… không được! Là khăn lau hả trời! Cái này… cũng không được, lộ rốn rồi! Cái này… càng không được, lộ nhũ hoa! Cái này…

A! Rốt cuộc cũng tìm được chiếc áo bình thường bằng len mỏng! Mặc dù hơi lớn nhưng cũng coi như vừa người.

Chỉ qua một buổi cuối tuần mà cảm giác trở lại trường học đã hoàn toàn khác biệt. Cuối tuần này đã xảy ra quá nhiều việc! Mặc dù cũng đứng trước cửa trường học cũ nhưng không khí lại đặc biệt tươi mát, tôi cảm động rơi nước mắt.

Song, phải nhớ nhắc nhở Ngọc ca, ngàn vạn lần đừng làm hành động thân mật kỳ quái khi ở trường, vạn nhất bị người khác phát hiện dấu vết chắc tôi phải trốn nhà mất! (Có khả năng: Ma vương đại nhân hoàn toàn không hiểu đồng tính + lσạи ɭυâи là cái gì…)

Thế nhưng, khi tôi bước chân vào phòng học vẽ, cơ hồ ngay lập tức cảm nhận được không khí quái dị nào đó mà chính tôi cũng chẳng thể hiểu vì sao. Ánh mắt mọi người nhìn tôi cùng với cách bọn họ xì xào bàn tán đều mang theo không khí quái lại.

Thật kỳ quái!

Thôi vậy, nhanh chóng vẽ tranh. Thế nhưng khi tôi nghiêng đầu sang bên cạnh mượn băng dính của bạn học lại nhận được câu trả lời vô cùng lạnh lùng: “Không có.”

Lạ thật? Chẳng phải hồi đầu tuần người này luôn vây cạnh tôi, tích cực muốn lấy qυầи ɭóŧ của Ngọc ca? Tại sao đột nhiên có thái độ thế này? Tâm trạng không tốt? (Chẳng lẽ vừa bị XO?)

Tên ngốc nghếch tôi đây hoàn toàn không hiểu chuyện gì xả ra, chỉ cảm thấy bọn họ cứ bàn tán về từng cử chỉ của mình. Tựa như một căn bệnh lây nhiễm, không khí ấy nhanh chóng lan truyền đến mỗi người trong lớp học, chỉ có tôi bị loại trừ ra ngoài, đã vậy còn khờ dại chẳng hiểu việc gì đang diễn ra.

Phương Thái Lai cùng mấy tên tay chân của hắn cười đặc biệt gian trá.

Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, và linh cảm về những thứ xui xẻo của tôi lại đặc biệt linh nghiệm! Mà khiến tôi đau đầu nhất là: tên Ngôn Thâm Cảnh luôn nhiệt tình với tôi (?) lại đang cắn khăn tay, khóe mắt chớm lệ nhìn tôi như kẻ thù! Đã vậy thỉnh thoảng hắn còn đá ngã ghế của tôi, hoặc là bỏ đinh vào trong túi đựng bút vẽ của tôi nữa chứ. (Tôi cảm thấy biện pháp bắt nạt của hắn đã cải biến triệt để? Chẳng lẽ đây mới là bản chất của hắn?)

Tôi thật sự không thể nhịn được nữa, hình như tất cả mọi người trong lớp đều chậm rãi né tránh tôi!

“Rốt cuộc mọi người đang làm cái gì thế?” Tôi vừa tới gần, bọn họ lại liều mạng lắc đầu, đồng thời tránh về phía sau.

Thật sự không có ai lên tiếng trả lời tôi.

Tính huống này rất bất thường.

Tôi thình lình nhận ra, mọi việc đã phát triển đến mức nghiêm trọng, nghiêm trọng vượt qua những gì tôi tưởng.

“Cậu cho rằng mọi người sợ cậu sao?” Rốt cuộc vẫn là Phương Thái Lai mở miệng trước: “Không phải bọn họ sợ cậu, bọn họ chỉ đang sợ đàn anh Ngọc mà thôi.”

Quả nhiên tên này đang giở trò! Tôi trừng hắn: “Cậu có ý gì?”

Phương Thái Lai nở nụ cười da^ʍ tặc: “Sao cậu không tự nhìn đi?”

Tôi nghi hoặc tới gần một trong những bạn học cùng lớp vừa né tránh mình, hắn thét lên như đang gặp quỷ: “Đừng… đừng tới gần tôi…” Cuống quýt lui về phía sau, ngay cả điện thoại cũng làm rơi trên mặt đất.

… Chờ một chút.

Hình như bức ảnh trên màn hình điện thoại hơi lạ?

Tôi nhặt điện thoại lên, đây là tin nhắn màu, có lẽ nhận được từ bạn học ở lớp khác. Điều khiến tôi kinh ngạc là tấm hình này có chút quen… buổi sáng cuối tuần, trước cửa khách sạn, hai tên con trai kéo tay nhau đi ra. Người cao lớn có mái tóc màu hạt dẻ, mặc quần áo màu đen, kính áp tròng màu tím phối hợp gương mặt điển trai khiến người khác bàng hoàng mê mẩn. Người thấp hơn mặc bộ quần áo hơi nhàu nát, bên ngoài còn choàng chiếc áo khoác đen không phù hợp, đương nhiên là áo của người cao lớn rồi. Điều không thể bỏ qua là: hai người này đang nắm tay nhau.

Giây phút ấy, đầu óc của tôi “đinh” một tiếng, hoàn toàn tê liệt.

Cảm giác lạnh lẽo khó nói nên lời lan tràn trong không khí, liên tục leo lên trượt xuống trên xương sống.

Nếu là cặp anh em bình thường, ngẫu nhiên có việc cùng qua đêm ở khách sạn là chuyện thường thấy.

Nhưng nếu là anh em bình thường thì tại sao lại nắm tay?

Tôi bối rối lui một bước dài, không nắm vững chiếc điện thoại trong tay khiến nó rơi trên mặt đất, vang lên một tiếng giòn tan.

Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy điều gì đó lẫn vào ánh mắt những người bạn cùng lớp.

Đầu óc trống rỗng, miệng há hốc lại không biết nói gì.

Chẳng trách tại sao mọi người lại nhìn tôi như vậy.

Đúng vậy, chẳng phải tôi đã sớm biết rồi?

Rốt cuộc cũng chỉ có kết quả thế này… đây là chắc chắn…

Chẳng phải tôi đã nói từ sớm rồi sao, dự cảm về chuyện xấu của tôi ấy mà… đúng là… đúng là chẳng tốt lành tí nào…

Cho dù tôi giải thích thế nào cũng uổng công. Ai là người đầu tiên trùng hợp nhìn thấy cảnh này rồi chụp lại cũng chẳng quan trọng nữa. Đồng tính luyến ái thì thôi đi, đã vậy còn lσạи ɭυâи với anh trai, đây chính là kết quả nhất định phải nhận lấy. Tôi không có gì để nói, chẳng làm gì, chỉ trầm mặc trở lại vị trí của mình, tiếp tục học.

Bọn họ vẫn tiếp tục xì xào, cho dù không nghe thấy nhưng tôi cũng biết bọn họ đang nói cái gì.

Tùy!

Tùy các người thích nói thế nào thì nói!

Dù sao, mọi việc đi đến bước này cũng là điều tôi đã dự đoán được! Chỉ là, tôi không ngờ nó lại tới nhanh như vậy…

Đúng là không kịp trở tay.

Không ai để ý tới tôi, không ai nói chuyện với tôi, tình hình hoàn toàn đảo ngược so với lúc bọn họ biết tôi là em trai Ngọc ca. Tôi một mình đi tới phòng học của tiết thứ ba, một mình ngồi ở hàng sau cùng.

Lúc bước qua vườn trường, vài đôi tay đột nhiên vươn ra, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị lôi tới rừng cây phía sau! Làm gì vậy? Ban ngày ban mặt mà muốn rape tôi ngay sân trường? Cái này hơi bị quá đáng nhá!

Chờ tôi mở to mắt mới phát hiện Nhã Tố cùng sáu người khác đang đứng trước mặt, bảy người đều là nữ sinh vô cùng đáng yêu. Haiz, thì ra là mấy người muốn rape tôi à, sớm nói chút chứ, tôi còn tưởng đám nam sinh… Chờ chút, không đúng, ngay cả nữ sinh cũng không thể rape tôi giữa ban ngày ban mặt thế này được. (Hơn nữa còn là 8P… tôi… các người nghĩ tôi lợi hại như vậy thì tôi cũng cảm ơn, nhưng nhìn ngang dọc chéo thế nào cũng thấy các người đã đánh giá quá cao rồi!)

“Lam!” Kỳ quái, tại sao Nhã Tố lại phóng ánh mắt hồng hồng về phía tôi? “Mình nghe nói.”

“Nghe nói cái gì?” Cậu lại nghe nói cái gì rồi? Tại sao ngày nào cũng có nhiều chuyện khó lý giải liên can đến tôi thế?

“Đương nhiên là tin tức về cậu với đàn anh Ngọc rồi! Tin tức đã sớm lan truyền khắp các lớp khoa thiết kế của cậu rồi, ngay cả bên khoa chúng tôi cũng nghe được, tôi phỏng chừng một nửa số người trong trường đã biết!”

Cái gì? Không phải chứ?

Đúng là việc tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm! Ma mi của con ơi… thế này thì làm sao con dám gặp mọi người trong trường nữa, cả quỷ cũng không dám gặp luôn!

Dù vậy, vấn đề hàng đầu là: Tôi phải đối mặt với Nhã Tố luôn yêu thích mình thế nào đây?

Tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy. Nhã Tố đối xử với tôi tốt như vậy, mà khi bị Ngọc ca quyến rũ đến choáng váng, tôi đã triệt để quên mất Nhã Tố! Biết đâu người ta sở hữu trái tim thiếu nữ vô cùng hồn nhiên trong sáng, làm sao tôi có thể đùa giỡn tình cảm người ta như vậy chứ! (Khụ khụ, đương nhiên, về cơ bản thì tôi cũng chưa làm như vậy)

“Lam, mình muốn chính miệng cậu nói cho mình biết, những việc đó… có thật không?” Đôi mắt Nhã Tố ngập tràn ánh sáng.

Tôi giữ chặt đôi vai đang run rẩy của Nhã Tố, tâm trí vô cùng băn khoăn, tận lực hối lỗi nói: “Là thật, nhưng…”

“Thật tốt quá!”

Cái gì?

Quá… thật tốt quá?

Tôi ngây ngẩn nhìn Nhã Tố hưng phấn nhảy nhót hô hào trước mặt mình: “Tốt quá! Tốt quá! Mình đã luôn cảm thấy Lam cùng đàn anh Ngọc là cặp đôi vương đạo mà! Không hổ là Lam, quả nhiên rất có triển vọng.”

Đã luôn? Vương đạo??? Cặp đôi????

Cái này… có ý gì?

Nhã Tố cùng mấy nữ sinh khác không ngừng hoan hô, vui vẻ đến nỗi rơi nước mắt.

Tha thứ cho bộ não vô cùng trì độn của tôi, tôi hoàn toàn không thích ứng được với sự phát triển thần tốc của tình huống trước mắt: “Nhã Tố, cậu nói vương đạo… là có ý gì?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Nhã Tố đỏ rực, lè lưỡi: “Xin lỗi, Lam. Kỳ thật từ hồi cấp ba đến giờ, mình luôn cảm thấy Lam là người siêu cấp phù hợp trở thành thụ, lúc ấy cũng có rất nhiều hủ nữ muốn tiếp cận Lam, đáng tiếc là tại đám Ngôn Thâm Cảnh nên chẳng ai dám tới gần. Mặc dù Ngôn Thâm Cảnh luôn bắt nạt Lam, nhưng bọn mình lại nhất trí cảm thấy, với điều kiện của hắn thì hoàn toàn không xứng với cậu! May mắn là Lam vẫn học chung trường đại học, mình vẫn là bạn học của Lam. Mấy người này là hủ nữ mình mới quen, mọi người đều cảm thấy chỉ có đàn anh Ngọc mới xứng đôi với Lam, không ngờ hai người thật sự là huynh đệ luyến! Đúng là quá tuyệt vời!”

Tôi ngã lên mặt cỏ, nước mắt ào ào chảy xuống như vòi nước! Nhã Tố, hóa ra cậu vì cảm thấy mình là tiểu thụ nên mới tiếp cận mình?

Trời cao ơi!

Chẳng lẽ đại nhân ngài không thể xếp một… chỉ một người bình thường bên cạnh tôi sao?!

(Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, một tia sét đột nhiên đánh xuống bên cạnh tôi! Tôi chỉ lên trời mắng xối xả: Này! Ông còn dám tạo phản! Tia sét kia xém chút nữa là đánh chết tôi rồi đấy!)

Thế nhưng, đám người vô lương tâm này còn không cho tôi thời gian để uể oải, mấy nữ sinh khác đã kích động kéo bàn tay nhỏ bé của tôi. Đôi mắt các cô nàng lập lòe ánh sáng, độ chói sáng chẳng khác gì Ngôn Thâm Cảnh, cơ hồ khiến mắt tôi bị thương. “Bọn mình có thể tưởng tượng ra, nhất định hai người đã trải qua vô vàn cực khổ mới đến được với nhau? Sự tra tấn của nội tâm, yêu hận đan xen, người đời châm biếm… Hai người liều lĩnh yêu nhau, có lẽ lý trí của cậu lại từ chối anh ấy…”

Tôi ngất mất! Tôi van các cô, các cô đang diễn thuyết “Phương pháp chăm nuôi thú cưng” à? Tôi còn tự SM bản thân mình đến thế nữa cơ đấy.

Quả nhiên không nên ở đây lâu, tôi có muốn chán nản cũng phải đợi tới khi nào có một mình mới được chán nản! Thừa dịp đám con gái này nhập tâm vào thế giới đồng tính chưa thể thoát ra, tôi nhón chân chuẩn bị chuồn đi, thế nhưng vừa giơ chân lên đã bị họ nắm chặt hai tay.

Một cô nàng hùng hồn như vệ binh hồng kỳ kéo tôi vào vòng tay tràn đầy tình cảm của mình: “Cho nên cậu tuyệt đối không được lùi bước! Dũng cảm yêu đi, đồng chí! Yên tâm, cậu hãy nhớ rằng bọn mình luôn sát cánh cùng cậu! Bọn mình vĩnh viễn ủng hộ hai người!”

Khóe mắt mấy cô nàng này thật sự long lanh nước mắt nha, kích động còn hơn cả người trong cuộc là tôi đây nữa. Sao tôi cứ cảm thấy mấy cô nàng này còn yêu Ngọc ca hơn cả tôi nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ là nhân vật đóng vai bi kịch trong các bộ phim tình cảm…

Đúng là cùng một loại gạo nuôi được trăm dạng người. Coi như hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến, trong số nữ sinh còn có loại yêu quái này nữa.

Tôi phải trải qua vô vàn gian khổ mới thoát khỏi vòng vây của mấy cô nàng hủ nữ này (Mấy cô nàng này vốn không phải con gái, là một đám ma thú mới đúng), miễn cưỡng chạy tới phòng học trong tiếng chuông vào tiết. Vừa ngồi xuống lại phát hiện Phương Thái Lai cùng đám đồng bọn ngồi phía xa rồi cười trộm. Cúi đầu kiểm tra, thì ra chỗ ngồi của tôi có đặt một bộ tiểu thuyết đam mỹ, không cần hỏi cũng biết bọn họ cố ý!

Trời cao đã an bài số phận của tôi bấp bênh thế này rồi! (Chẳng lẽ đẹp trai cũng là lỗi của tôi?)

Tôi thật sự không dám tưởng tượng bốn năm tiếp theo trong cuộc sống đại học. Tôi thấy hay là mình đừng học đại học nữa, không bằng viết một bộ tự truyện cũng được, bộ truyện “thế giới bi thảm” phiên bản Trung Quốc, cam đoan rằng câu chuyện bi tráng này có thể khiến cho cụ Hugo cảm thấy hổ thẹn!

(Thế giới bi thảm là tên tiếng Trung của bộ tiểu thuyết Những người khốn khổ (Les Misérables) của tác giả Victor Hugo)

Chỉ là, tôi đột nhiên cảm thấy may mắn vì sáng nay Ngọc ca không có tiết.

May mắn…

Bằng không, tôi cũng chẳng dám chứng kiến cảnh người máy EVA phá tan trường học.