Chương 4: C4: Chap 3. Cô Bé

Bắp Cải và Năm Rô đang ở cửa hàng của Tấn Trung dọn dẹp đồ. Ai nấy đều đang chăm chú vô công việc của mình.

- Hưmmmm.... hưmm...

- Chú, chú bị gì vậy chú?

Tấn Trung đang ngồi than thở nhìn trời nhìn đất, ánh mắt đảo qua đảo lại, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia thì Bắp Cải lại hỏi.

- Chú buồn quá con ơi...

- Sao chú buồn?

Bắp Cải vừa hỏi vừa lấy tay sờ trán chú Tấn Trung rồi sờ trán mình.

- Chú buồn không hiểu vì sao chú buồn?

Nghe câu nói ấy, Bắp Cải giật mình. Thiệt là bó tay.

- Hả? Gì kỳ vậy?

- Gì đâu mà kỳ ông?

Tấn Trung dùng cây quạt đánh vào tay Bắp Cải. Anh la lên kêu đau rồi ngạc nhiên nhìn chú.

- Chú này, sao lại đánh Bắp Cải chứ?

Năm Rô từ đằng sau đi tới lấy cây quạt của chú Tấn Trung nhưng chưa kịp lấy thì chú đã giật cây quạt lại.

- Trời trời con cá rô. Nay mày dám nói lại chú ha. Mày lại đây mày lại đây.

- Chi chú?

Năm Rô ngây thơ thắc mắc.

- Xòe tay ra.

- Nè chú.

Năm Rô vẫn ngây thơ xòe tay ra như lời Tấn Trung nói.

- Aaaaaa đau. Chú làm gì kỳ vậy?

Năm Rô vừa bị Tấn Trung cầm quạt đánh vào tay.

Bắp Cải thì cười vì 2 con người này quá trẻ con. Anh không ngờ thế giới con người lại nhiều điều thú vị như vậy.

- Ý Bắp Cải, dây chuyền cậu phát sáng kìa?

Năm Rô ngạc nhiên, tay chỉ vào sợi dây chuyền của Bắp Cải.

- À hả? Ờ ờ.... không có đâu, mình đi ra đây xíu nha Năm Rô.

Bắp Cải nói rồi chạy ra ngoài. Là ông Baram gọi. Chắc là có chuyện gì quan trọng nữa đây.

- Có chuyện gì vậy ông?

- Về liền đi Bắp Cải, ở nhà có chuyện rồi, Chini bị nhà phép thuật Z nhập vào rồi.

- Dạ dạ con biết rồi. Con về liền.

Bắp Cải nghe vậy thì hốt hoảng rồi vội vàng chạy vào trong.

- Chú Tấn Trung. Con có việc con đi đây xíu nha.

- Ờ .... ừ...... à.....

Tấn Trung chưa kịp nói gì thì Bắp Cải đã chạy đi mất tiêu.

- Trời ơi tui chưa nói gì mà nó đã đi mất rồi. Nó làm như nó là chủ còn tui là người làm của nó vậy, ôi trời ôi, buồn ơi là buồn.......

Tấn Trung lại ngồi than thở. Lại nhìn trời rồi nhìn đất.

-----------------

- Aaaaaaa..... đi đứng kiểu gì vậy?

- Anh xin lỗi, em có sao không? Tại anh đang vội.

Bắp Cải đang chạy về nhà thì đυ.ng phải một bé gái ở trên đường. Bé gái ấy tầm cỡ Ngọc Yến.

- Anh đẹp trai đi đâu thế?

Đứa bé thấy Bắp Cải thì mắt sáng rực lên, lấp la lấp lánh.

- Hả? Anh.... đẹp trai? Em nói ai vậy?

- Anh đấy!

Cô bé chỉ tay vào Bắp Cải.

- Thôi thôi được rồi, em có sao không?

- Em không sao đâu anh đẹp trai, anh khỏi phải lo.

Cô bé tự tin nói.

- Vậy được rồi. Anh đi đây.