Chương 36

Thí sinh khổ sở giãy dụa, ban tổ chức cười ha ha.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm làm xe trữ nước, ban tổ chức khóc hu hu.

Lúc hai thí sinh này chế xe trữ nước muốn nhảy vào phá đám ghê! Độ khó được cam đoan khi bắt đầu thi đâu rồi?

Ban tổ chức nghĩ sao thì kệ, chỉ biết một chiếc xe trữ nước kỳ kỳ quái quái đã được chế thành hình.

Lăng Dục Cẩn viết kín gần năm mươi tờ nháp, cuối cùng đã tính ra số liệu chính xác cho Lăng Kiệt Sâm, trong tay không có thước cũng không làm khó được hai người.

Lăng Kiệt Sâm nằm ngửa ra là một mét bảy tám, Lăng Dục Cẩn nằm ngửa ra là một mét tám mốt không chệch một li.

“Xong đời, anh phải công khai chiều cao cho toàn Liên Bang rồi.” Lăng Kiệt Sâm mặt xám như tro, về sau sao có thể vui vẻ đi mau độn giày nặc danh nữa đây.

Thực đơn bổ canxi thời gian trước bố mẹ yêu thương lên toàn bộ được Lăng Thanh Huyền với Lăng Dục Cẩn hấp thụ, Lăng Kiệt Sâm khóc! Trong! Lòng! Nhiều! Chút!

Không chỉ em gái, mà giờ em trai cũng cao hơn mình.

Lăng Dục Cẩn cố nghiêm mặt, trong lòng cười trộm, hóa ra sau khi xuyên tới đây anh trai một phân cũng không cao lên, canh xương hầm uống uổng rồi!

Bố mẹ Lăng đang xem trực tiếp yên lặng gạch bỏ canh xương hầm trên thực đơn, chuẩn bị vì con trai cả chế tạo menu mới.

Bé Sâm đừng gấp, bố mẹ nhất định có thể tìm được đồ ăn thích hợp, giúp con cao lên! (Cố lên)

Trả cái giá bại lộ chiều cao thực đắt đỏ, Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn thu được ba số đo cụ thể là ba phân, một mét bảy tám và một mét tám mốt, tính toán lặp lại nhiều lần, cuối cùng đã có thể dựa vào số liệu Lăng Dục Cẩn tính ra thành công chế tạo xe trữ nước.

Bánh xe gỗ dạng bánh xích, thùng nước bọc nilon chống bay hơi, trục xe là thân cây gỗ to bằng cánh tay, cộng thêm hệ thống ròng rọc nhặt được trước đó, một chiếc xe trữ nước đi trên cát tiết kiệm sức đẩy thành công đi đến rìa sa mạc.

Hai người vừa đi thử vừa sửa chữa thêm, thiết kế dần dần hoàn chỉnh, sau đó hai người đun tuyết lấy nước cho vào thùng chứa.

Xe trữ nước được thiết kế tốn ít sức đẩy, nhưng bề ngoài xấu không đỡ nổi, Lăng Kiệt Sâm không nhịn được phải tân trang cho nó một chút.

“Khụ khụ, anh ơi cái này lấy thực dụng làm chủ.” Lăng Dục Cẩn khuyên nhủ Lăng Kiệt Sâm đang muốn khắc hoa lên tay cầm, cuối cùng đã có thể chính thức vào map sa mạc.

“Anh ơi, đây là cái gì?”

“Mũ chống nắng.”

“Còn cái này?”

“Áo cỏ chống nắng, thoáng mát, em mặc thử xem.”

Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn đẩy xe trữ nước mà đi, lát sau đã đội mũ che nắng, mặc áo cỏ chống nóng, từ chế độ phòng tuyết đổi sang chế độ tránh nắng.

Còn những trang phục lông che tai che cổ toàn bộ trở thành linh kiện giảm ma sát cho gầm xe.

Tái sử dụng rác, tận dụng hết giá trị của đồ vật~

Collins chua xót rớt nước mắt, rõ ràng rồng Komodo sau khi biến thành người đã bỏ tập tính ăn xác thối, bình thường cùng lắm là ăn mấy miếng đậu phụ thối, cái này trêu chọc đến ai?

Còn chuyện chảy nước miếng, họ cũng đâu có muốn!

Đây chính là vũ khí chết người của rồng Komodo, cũng đâu thể lúc nào cũng cầm khăn tay, lúc biến thân thì lôi ra lau miệng?

Cái thế giới trọng sắc ác độc này!

Thú hình của Collins lợi hại nhưng khác xa với liên tưởng về sư tử, hổ trắng, sói xám, đội năm người không biết có trách chương trình chỉ ghi thông tin là thí sinh đa gen chứ không ghi rõ thú hình dẫn tới hiểu lầm này hay không nhưng sau khi ra khỏi đầm lầy Collins không chịu được bạo lực lạnh từ đồng đội, một mình bỏ đi.

Collins thân là người chỉ cần biến thành thú hình sẽ phải chịu ánh mắt dị dạng của mọi người sâu sắc hiểu được tâm trạng đau khổ của những người mang mầm bệnh viêm gan B ở thời kỳ virus này vẫn chưa được giải quyết triệt để, rõ ràng chưa nhiễm bệnh, lại luôn chú ý thói quen sinh hoạt nhưng vẫn bị mọi người coi là người nhiễm bệnh, bị vô vàn ánh mắt soi mói, cuối cùng phải ảm đạm rời đi.

Collins biết thú hình của mình khá đặc thù, vẻ ngoài khá đặc sắc, nhưng hắn vẫn rất trân quý bạn bè, đồng đội, bình thường ở chung đều cẩn thận không tiếp xúc gần, thoạt nhìn là một chàng trai lạnh lùng ít nói.

Nếu không thì cũng không vì phát hiện bốn đội viên còn lại sợ hãi mình mà yên lặng rời đi không lời giải thích, sau khi cắn răng xuyên qua núi tuyết thì biến về thú hình, chạy tung tăng trên cát vàng.

Collins đau ở đây này QAQ~

Hừ, tui chơi mình cũng vui lắm, không thèm bạn đâu!

U hu hu!

Lúc Lăng Dục Cẩn đuổi tới nơi thì thấy một con rồng Komoso dài hơn ba mét, bóng lưng mạnh mẽ, bốn chân khỏe khoắn, chậc chậc, đúng là hạt giống bánh xe tốt.

Collins đeo ba lô đang bò về phía trước thì nghe thấy tiếng bước chân, vừa dừng lại đã bị túm đuôi.

Ha ha ha, dám tay không bắt đuôi rồng Komodo, là chán cơm thèm đất phải không? Làm ra chuyện nhổ răng hổ như này rõ ràng là chán sống!

Collins định rụt đuôi lại để kẻ không biết tự lượng sức phía sau biết thế nào là lễ hội.

Sau, không rút được.

TvT

Trả đuôi lại đây!

Bất đắc dĩ quay lại, Collins thấy một gương mặt tươi cười: “Xin chào thí sinh 011, tôi là thí sinh 081 Lăng Dục Cẩn, làm quen chút không?”

(⊙v⊙)

Mình đang được bắt chuyện sao? Collins hồ nghi nhìn anh chàng đẹp trai trước mắt, một hai ba dô, rụt đuôi về lùi lại hai bước.

Xấu bắt chuyện đẹp, có thể là xun xoe, còn đẹp hỏi chuyện xấu, chắc chắn có vấn đề!

Còi báo động của Collins kêu vang, hắn yên lặng nhìn anh chàng cực kỳ đẹp trai trước mặt.

Lăng Dục Cẩn xòe tay chứng tỏ mình vô hại với rồng Kodomo vừa lùi lại hai bước, giải thích: “Tôi với thí sinh 082 Lăng Kiệt Sâm cùng đội, muốn tìm một người hợp tác, chúng tôi có thể cung cấp nguồn nước sung túc, cậu muốn gia nhập không?”

Rồng Komodo kêu “Khì khì ~ khì khì ~” sau đó chợt nhận ra thú hình cũng nói được tiếng người, hắn từ chối: “Tôi không muốn.”

“Tại sao?” Rõ ràng trong sa mạc đi cùng bạn đồng hành là lựa chọn tốt hơn, thí sinh 011 đi một mình còn đáng thương hơn đội hai người của cậu, đến cả người nói chuyện cùng cũng chẳng có, Lăng Dục Cẩn nhìn con rồng Komodo rất tránh né người tiếp cận này suy đoán, chẳng lẽ thí sinh này đang xấu hổ?

Xấu hổ cũng không sao!

Một bên cho nước một bên kéo xe, không ảnh hưởng tới chuyện hắn xấu hổ!

Collins đột nhiên hỏi: “Thí sinh 082 trông như nào?”

“Hai chúng tôi là anh em, anh tôi rất đẹp!” Lăng Dục Cẩn lập tức khen anh trai trắng trẻo đẹp trai, sau đó dán nhãn mê cái đẹp lên trán rồng Komodo.

Sau đó Collins quay lưng chạy.

Hừ hừ hừ, trước đó mấy người kia chỉ là ngoại hình bình thường mà sau khi thấy thú hình của hắn đã chê hắn vừa bẩn vừa xấu, nếu là dạng đẹp trai level max như anh em thí sinh 081 thì chắc chắn mình lại bị ghét, lúc ấy chắc xấu hổ muốn độn thổ quá!

Tốt nhất là đi nhanh nhanh chút, để hắn tự xấu trong lặng thầm đi.

“Này, đừng chạy!” Lăng Dục Cẩn không ngờ mình cái gì cũng chưa nói rồng Komodo đã chạy mất, cậu vội đuổi theo túm đuôi Collins: “Suy nghĩ thêm được không người anh em, chúng tôi còn cung cấp thức ăn, là thịt sấy với canh nấm, thỉnh thoảng còn có bánh làm từ mật ong rừng!”

Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm đưa ra điều kiện cực dày.

Đáng tiếng Collins vẫn chưa dám tiếp xúc với người khác, đặc biệt là người đẹp, hắn căn bản là không chịu nghe.

“Xin lỗi nhé!” Lăng Dục Cẩn thấy rồng Komodo đang vào trạng thái ‘tôi chẳng biết, tôi chẳng nghe, tôi chẳng thấy’, ‘em mặc kệ, em muốn chạy, anh mau đuổi theo em’ như trong phim Quỳnh Dao, lại nhìn anh hai đang kéo xe trữ nước tới gần, cậu dứt khoát túm đuôi Collins, vác lên vai, kéo rồng chạy về chỗ Lăng Kiệt Sâm.

Collins mặt chạm đất, cát vàng mềm mại xẹt qua da khiến hắn hoảng sợ, từ khi cân nặng của hắn lên tới con số một trăm đã không có ai có thể nâng được mình lên, mặc dù bây giờ vẫn còn nửa cái đầu chấm cát nhưng phần còn lại của cơ thể vẫn đang lơ lửng trên không.

Giống như lúc mình còn bé, vẫn chưa xấu như vậy, được ném lên cao ~

︿( ̄︶ ̄)︿

Làm sao bây giờ, muốn khóc quá!

Lúc Lăng Dục Cẩn xách Collins tới trước mặt Lăng Kiệt Sâm thì hắn đã khóc bù lu bù loa.

“Bé Cẩn, em đã làm gì vậy?” Lăng Kiệt Sâm nghi ngờ kéo Lăng Dục Cẩn sang một bên, hỏi xem có phải em trai đánh người ta phát khóc không?

Lăng Dục Cẩn lập tức phủi sạch trách nhiệm: “Em chưa làm gì hết, chỉ kéo người tới thôi.”

“Vậy, hay để cậu ta khóc một lúc nữa?” Lăng Kiệt Sâm tin Lăng Dục Cẩn, anh cho rằng thí sinh 011 là một quả mít ướt, không nên quấy rầy thì hơn.

Để Collins khóc thỏa thuê đi!

Giang cư mận hỗn độn ——

Không ngờ phạm vị bánh xe của Bé Cẩn đã mở rộng tới thí sinh khác rồi.

Có điều dùng phí thuê dày là nước uống, thức ăn, bánh ngọt thuê rồng Komodo kéo một xe trữ nước không đáng mấy lạng so với thân rồng cũng chẳng chặt chém là bao!

Ha ha ha, không chịu nổi mà, tôi mới mua camera của 011, cười chết mất, Collins hài chớt, nhìn lâu còn thấy cũng cưng ghê ~

Thế là camera đứng cuối của Collins bỗng chốc tăng phi mã, rất nhiều khán giả muốn xem xem thí xinh xấu dễ thương này sao lại đi một mình? Chẳng nhẽ đồng đội của cậu bỏ cuộc hết rồi?

Collins khóc xong, thấy hai anh em đang ngồi xổm ăn thịt khô chờ bên cạnh lại muốn rớt nước mắt: “Hai người thế mà ở đây ăn thịt khô? Hu hu hu!”

Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn trợn mắt, thí sinh này đói đến khóc à?

“Cho cậu ăn này, đừng khóc nữa!” Lăng Dục Cẩn nhét thịt trong tay vào cái miệng đang há to của rồng Komodo, sau đó ngồi bên cạnh chân thành hỏi: “Có khát nước không? Uống nước nhé? Nếu nhận lời kéo xe giúp chúng tôi thì thức ăn nước uống đều không giới hạn ~”

Collins vừa khóc vừa nhai thịt khô, vị muối tiêu, là vị hắn thích nhất.

“Thức ăn nước uống ít ít cũng được, cậu lại kéo đuôi tôi chạy một vòng tôi sẽ kéo xe giúp các cậu.” Collins thấy xe trữ nước đằng sau Lăng Dục Cẩn thì đã hiểu ra ý của hai anh em, rồng Komodo rất khỏe, đừng nói một cái, ba cái xe cũng kéo dễ bỡn.

Đối với bé đáng thương Collins thì thức ăn nước uống có thể không cần.

Hắn chỉ muốn lại chơi trò kéo đuôi lên cao một lần ~

Rồng Komodo tính trẻ con Collins chính thức nhận lời mời làm bánh xe vận chuyển xe trữ nước, lao động là vinh quang ~