Chương 38

” Mặc tổng, vậy anh muốn tôi đồng ý với anh điều kiện gì? ”

” Tạm thời chưa nghĩ ra… Chỉ cần cô đồng ý với ta là được rồi ” Mặc Thiếu Thiên trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt nhưng Tử Lam không nhìn thấy.

Mặc dù Tử Lam có chút lo lắng, nhưng Mặc Thiếu Thiên hẳn không phải là đại gian đại ác đi.. Cũng sẽ không yêu cầu quá đáng với nàng.

Suy nghĩ một chút, Tử Lam gật đầu ” Được, tôi đồng ý với anh ”

Nghe nàng đồng ý khóe miệng Mặc Thiếu Thiên không khỏi nâng lên một chút.

Chẳng hiểu sao Tử Lam nhìn nụ cười thoáng qua trên mặt Mặc Thiếu Thiên khiến nàng run sợ, Tử Lam có cảm giác đang nhảy vào cái bẫy người ta tạo sẵn…

Bây giờ nàng hối hận có còn kịp hay không?

Mặc Thiếu Thiên cũng không cho nàng cơ hội hối hận, dứt khoát lưu loát mở ra ngăn kéo lấy ra một cái hộp, trực tiếp ném cho Tử Lam.

Tử Lam cầm lên, mở ra nhìn thử quả nhiên là Thiên Lam kim cương hiếm thấy, sáng bóng thuần khiết, ánh đèn chiếu xuống, hết sức mê người! Cực phẩm á!

” Mặc tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi ra ngoài trước ” Tử Lam vừa cất xong Thiên Lam kim cương, vừa muốn nhanh chân đi ra ngoài.



” Nhớ mang giá tiền nâng lên thật cao cho tôi… ”

Tử Lam vừa bước tới cửa thì lúc này giọng nói của Mặc Thiếu Thiên từ phía sau lưng nàng truyền đến.

Tử Lam đen mặt..

Hắn quả nhiên là một người không bao giờ chịu thua thiệt!

Cuối cùng người thua thiệt lại là nàng! Bị người ta đem bán còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền nữa! Khóc không ra nước mắt..

Mặc Thiếu Thiền ngồi trên ghế, mắt vẫn nhìn theo hướng Tử Lam vừa rời khỏi. Con ngươi hẹp dài nheo lại, ngủ quan xinh đẹp nâng lên một nụ cười yêu nghiệt..

Hắn muốn con cá nhỏ từ từ cắn câu…

Nữ nhân chết tiệt kia, hắn muốn cho nàng biết, kết quả khi đắc tội với hắn là như thế nào… ( Đùa với lữa có ngày phỏng tay… Thiên ca chuẩn bị tiếp chiêu đi!)

Tử Lam mới vừa bước ra phòng, bổng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác như gió lạnh thổi sưu sưu vào lưng nàng..

Uy lực của Mặc Thiếu Thiên thật là ghê gớm..

Mặc dù Tử Lam đã đi ra ngoài đã xa nhưng cảm giác rét lạnh vẫn còn lưu lại trên người nàng.



Tử Lam lắc đầu một cái, cố gắng loại bỏ hết những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, Tử Lam nhanh chân trở về vị trí làm việc của nàng dùng thời gian nhanh nhất vẽ xong mẫu thiết kế, xong nhanh chân rời khỏi công ty MK thuê taxi đến công ty JP..

Một chiếc quần cụt màu trắng kết hợp áo chiffon màu hoàng quất, mang một đôi giày màu đỏ nhỏ xinh càng tôn thêm vẽ đẹp tụ tin thanh thuần đáng yêu của Tử Lam.

Thời điểm Tử Lam xuất hiện tại công ty JP thu hút rất nhiều ánh mắt si mê ngắm nhìn nàng.. Tử Lam nhanh chóng cho nhân viên tập đoàn JP thông báo cho tổng giám đốc là hôm nay đại diện công ty MK đến đưa bãn vẽ thiết kế.

Rất nhanh Tử Lam được mời trực tiếp lên phòng Lục tổng tập đoàn JP..

Thư ký mời Tử Lam bước vào, lúc này Lục Tử Thịnh đang chăm chú vào đống văn kiện trên bàn.

” Lục tổng, người của tập đoàn MK đến rồi!” Thư ký thông báo một tiếng.

Lục Tử Thịnh ngẫng đầu lên vốn định không thèm để ý người đến là ai trực tiếp gây khó dễ thế là xong.. Nhưng người đến.. Lại là một người mà 7 năm nay hắn thầm thương trộm nhớ.. Lục Tử Thịnh nhất thời ngây người..

” Tử Lam? ” Lục Tử Thịnh đột nhiên đứng lên, nhìn người đang đứng trước mắt mình, gương mặt hắn không giấu được vui mừng và tràn đầy kinh ngạc.

” Lục tổng! ” Tử Lam mỉm cười vui vẻ chào Lục Tử Thịnh một tiếng, cũng chính là ‘ học trưởng ‘ của nàng!

Một tiếng ‘ Lục tổng ‘ vang lên nghe thật xa cách, đáy lòng Lục Tử Thịnh cảm thấy xót xa, rất không thích cách nàng gọi hắn như vậy.