Chương 15

Tử Lam nghiêng đầu nhìn Hi Hi ánh mắt triều mến “Mẹ ngươi là một người yếu ớt sao? Chờ chúng ta ổn định, sẽ đón ông ngoại con mang về phụng dưỡng!”

“Ừ, đến lúc đó Hi Hi sẽ chăm sóc thật tốt mẹ cùng ông ngoại đấy!” Hi hi ngoan ngoãn nói.

Tử Lam cười một tiếng, đời này nàng duy nhất cảm thấy may mắn nhất một chuyện, chính là ông Trời ban cho nàng một bảo bối thiên tài, cực kỳ đáng yêu! Nàng rất thỏa mãn!

Căn nhà nhỏ đơn sơ nằm ở lầu 3, ba phòng ngủ một phòng khách. Gi­an phòng ánh sáng đầy đủ, Tử Lam đứng bên cửa sổ nhìn cảnh vật tươi mát bên ngoài, đôi môi nâng lên cười hạnh phúc. Nơi này nàng cùng Hi Hi hai người ở đủ rồi, coi như ba ba tới ở, cũng đủ! Nơi đây là tổ ấm hạnh phúc của nàng và Hi Hi..

Tiểu Từ đi tới, nhìn bốn phía, khóe miệng nâng lên nụ cười thỏa mãn “Như thế nào? Cũng không tệ lắm đi?”

“Ừ, rất tốt!” Tử Lam đánh giá.

“Đó là đương nhiên, nghe nói cậu phải trở lại, tớ liền vội vàng đi tìm căn phòng, rốt cuộc tìm được một nơi như vậy lấy ánh sáng tốt, hơn nữa còn là lầu ba, trên dưới nhìn cũng rất dễ dàng!” Từ từ nói.

“Tiểu Từ cậu thật đáng yêu quá đi mất!Chỉ có cậu là hiểu tớ nhất”

“Cậu đốt đèn đỏ mắt cũng không thể tìm được một người bạn thứ 2 giống tớ đâu đấy… Hừ!” Bọn họ nhiều năm bạn bè, so với chị em ruột còn thân hơn!

Khi hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, Hi Hi đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, quét dọn phòng. Bé trước tiên đem ghế sa lon thu thập một tý, “Mẹ, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, ta đi trước quét dọn vệ sinh!”

“Ừ, ngoan, không cần làm việc vất vả quá biết không, nếu không mẹ sẽ cảm thấy rất đau lòng đấy!” Tử Lam cười ngọt ngào nói.

“Vâng ạ!”



Nói xong Tử Lam an vị ngồi xuống, cũng lôi kéo Tiểu Từ ngồi bên cạnh nàng. Tiểu Từ nhìn Tử Lam thắc mắc hỏi, “Cậu thế nhưng để cho bảo bối quét dọn vệ sinh?”

Tử Lam chợt nhíu mày, không có chút dáng vẻ nào cảm thấy không ổn “Thế nào? Việc nhà đều là bảo bối làm, con trai thiên tài mà, chỉ cần học sơ một lần bé đều làm rất tốt, rất hoàn mỹ, như thế nào cậu hâm mộ đi… ?”

Tiểu Từ nhìn Hi Hi, động tác của bé rất nhanh, hơn nữa giống như làm việc nhà rất thuần thục lưu loát, làm rất sạch sẽ, hơn nữa trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của bé đều mang nụ cười ưu nhã, một chút xíu oán hận cũng không có!

Đối với Hi Hi mà nói, có thể phục vụ mẹ là phúc khí cả đời của bé!

Tiểu Từ nhìn Hi Hi rất lo lắng, bé mới bao nhiêu tuổi đầu vậy mà bà mẹ vô lương tâm nào đó để cho bé bắt đầu làm việc nhà rồi. Những đứa bé khác bằng tuổi Hi Hi đều được cha mẹ cưng yêu nâng niu chiều chuộng, vậy mà Hi Hi lại.. Nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa!

Tiểu Từ chợt nghiêng đầu nhìn Tử Lam bằng ánh mắt chất vấn ” Cậu như vậy mà ngược đãi Hi Hi sao? Đó là con trai ruột cậu mang thai 9 tháng 10 ngày mới sinh ra bé, chứ không phải cậu nhặt bé về nuôi dưỡng.. Trời ạ ”

Khi không bị tiểu Từ lớn tiếng chất vấn, khiến Tử Lam sợ hết hồn.. Lấy tay vịn chặt vào trái tim còn đang nhảy loạn của nàng, dùng vẽ mặt ‘chuyện đó đương nhiên’ gật đầu nhìn tiểu Từ. Xưa nay đàn ông trông nhà nàng đều phải biết hầu hạ phục vụ phụ nữ chuyện xuống bếp là điều tất nhiên trong cuộc sống!

” Cậu.. Cậu.. Thật vô lương tâm.. ” Tiểu Từ vẫn tức giận thở phì phò.

“Từ a di, đây là việc Hi Hi nên làm, có thể phục vụ mẹ là phúc khí của Hi Hi, huống chi ban đầu lúc mẹ sinh Hi Hi ra xuýt chút nữa vì khó sinh mà chết, nếu không có mẹ thì sẽ không có Hi Hi ” Bé vì Tử Lam nên nhanh chóng hòa giải cục diện bế tắc này.. Không thể vì chuyện không đâu mà làm mất hòa khí.. Tất cả đều là người một nhà với nhau!

Tiểu Từ nghe xong lời Hi Hi nói, nhất thời hết ý kiến, ánh mắt nhìn về phía Tử Lam..

Tử Lam nhìn Hi Hi đau lòng nói với bé ” Con là món quà đặc biệt mà ông trời ban cho mẹ, sau này con không được có những suy nghĩ sai lầm như vậy, hiểu không bảo bối.. ”



“Tuân lệnh mẹ yêu!”

Nhìn hai mẹ con Tử Lam mỉm cười vui vẻ, tiểu Từ cũng rất cảm động!

Vì vậy nàng cũng không tiện nói gì thêm nữa!

Mỗi gia đình, đều muôn màu muôn vẻ.. Có lẽ giữa hai mẹ con bọn họ có sự yêu thương quan tâm chăm sóc lẫn nhau nhưng lại dùng phương thức riêng của mình đễ diễn đạt..

Sau khi Hi Hi thu thập xong tất cả, tiểu Từ đề nghị hôm nay cả nhà ra ngoài ăn một bữa, chào mừng Tử Lam trở về!

Tử Lam cùng Hi Hi đều đồng ý!

Vì vậy chiếc xe Chery QQ bắt đầu lăn bánh… ( Chuẩn bị ngồi vò đầu bứt tóc.. Nha cả nhà ơi!)

Ba người ngồi trong căn phòng nhỏ! Gọi bốn món ăn.. Đặc biệt một mâm lớn Tôm Hùm nhỏ, tiểu Từ cùng Tử Lam bắt đầu không có hình tượng.. Mắt hai người nhìn chằm chằm vào những con tôm, miệng nuốt nước miếng ừng ực.. Xoắn tay áo lên.. Đại chiến Tôm Hùm bắt đầu.. Thật hoành tráng.. !

” Quả nhiên, sau 7 năm quán ăn này Tôm Hùm vẫn là ngon nhất.. Làm tớ nhớ mãi không quên.. Về là phải chiến ngay.. Ư.. Hư.. Ngon quá.. ” Tử Lam vừa động thủ vừa cảm khái..

” Chết tiệt! Cậu không phải vì nhớ tớ nên mới trở về sao? ” Tiểu Từ ánh mắt lạnh băng lườm Tử Lam nhưng tay nàng vẫn không ngừng nghĩ.. Liên tục hoạt động.. Lột tôm ăn!

“Thật ra thì mình vì nhớ cậu, sau đó mới nghĩ đến món Tôm Hùm ở nhà hàng này.. Ừm.. Nha.. Là như vậy đó.. ”

“… ” Tiểu Từ hoàn toàn câm nín..