Chương 13

Chợt đối diện đυ.ng phải một người, hộ chiếu cùng vé máy bay của nàng rớt xuống đất..

“Thật xin lỗi, ta không phải cố ý “Người kia vội vàng xin lỗi.

Tử Lam lắc đầu một cái, mỉm cười “không sao ” Ngồi xổm xuống đất nhặt đồ đạc của nàng. (Tỷ ngồi, anh ấy đi xẹt qua không ai thấy ai)

Vậy mà lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng vừa mới xuống máy bay, đang lúc mọi người ngồi xuống giúp nàng nhặt đồ vừa vặn góc độ hai người đều bị chặn lại không nhìn thấy nhau.

Mặc Thiếu Thiên đi về phía trước, Tử Lam cũng đứng lên xoay người hướng ngược lại bước đi.

Tử Lam vừa đi vào trong, Mặc Thiếu Thiên chợt quay đầu lại, nhìn phía sau chẳng có gì cả.. Một cảm giác mất mác, giống như có thứ gì đó rất quan trọng vừa bị đánh mất.. Mặc Thiếu Thiên ngẫn người giây lát.

“Có chuyện gì sao Mặc Tổng?” Mạc Lương hỏi..

Mặc Thiếu Thiên nhíu chặt lông mày, suy tư chốc lát lắc đầu một cái ” không có gì.. ”

Nói xong liền hướng phía cửa bước đi

“Xe để ở đâu.. ?”

“Ngay cửa ra vào.. !”

“Tôi có việc ra ngoài một chuyến, tự các ngươi trở về đi ”

” Dạ ”

Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng lái xe hướng Cửa Ngục chạy đi, hôm nay hắn thu được tin tức của nữ nhân đáng chết kia.. Trên môi Mặc Thiếu Thiên mỉm cười rất yêu nghiệt!



(Bỏ qua tỷ ấy mất rồi huynh ơi, tìm được nàng lại là chuyện của 7 năm sau.. Liệu sau 7 năm sẽ xảy ra những biến cố gì đối với hai người.. Tiểu tam.. Tranh giành.. Hảm hại.. Kịch tính… Nhớ đón xem)

Bước vào cửa máy bay, Tử Lam quay đầu lại nhìn một chút sau lưng, nhìn không trung nàng thì thầm ” Cha, tiểu Từ.. Chờ ta trở lại… Tổ quốc vĩ đại, chờ ta.. Rất nhanh sẽ quay về”

7 Năm sau…

Bên trong phi trường, một bóng dáng mỹ lệ, nàng đẹp một cách thuần túy, đơn giản chiếc áo chiffon màu hoàng quất cùng chiếc quần cụt, một đôi giày cao gót ba tấc, tóc quăn tùy tiện thả xuống phía sau, gương mặt xinh đẹp như một yêu tinh bị che một nữa bởi kính mát.. Phong cách lười biếng.. Hấp dẫn vô số ánh mắt. Nàng chính là Lâm Tử Lam du học Mĩ 7 năm trước đây! ( >__

Tay kéo vali bước đi, nhàn nhã, trang phục bắt mắt, khóe miệng nụ cười như có như không… Nhiều người thấy Tử Lam, nhịn không được phải đứng im ngắm nhìn!

Trải qua bảy năm tôi luyện, trên người của nàng càng thêm nhiều hơn một phần tự tin, bình tĩnh thong dong..

Tử Lam vẫn đứng im đó, treo trên khóe miệng một nụ cười nhàn nhạt, dường như nàng đang chờ ai đó…

“Mẹ! Hành lý con đã sắp xếp lại rồi.. Từ a di đến chưa mẹ?”Lúc này, từ sau lưng nàng truyền ra một âm thanh non nớt.

Phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng mịn màn, so với nàng bé có năm phần giống, còn năm phần kia… Bảo bối, ngủ quan tinh xảo đáng yêu nhìn thấy thật hận không được xông lên hung hăng hôn lên má vài cái, gương mặt đáng yêu mang theo nụ cười nhàn nhạt. Không phải siêu cấp đẹp trai tiểu bảo bối Lâm Tử Hi thì còn ai vào đây!

Tử Lam quay đầu lại, nhìn con trai bảo bối của mình cùng đống hành lý phía sau bé, nàng cúi người xuống hôn lên mặt Hi Hi một cái ” con trai bảo bối, vất vả con rồi.. ” Ánh mắt Tử Lam không giấu được vẻ cưng chiều đối với bé.

Hi Hi “dạ” một tiếng, có thể cưng chiều mẹ bao nhiêu, bé sẽ làm hết mình chỉ muốn mẹ được vui vẻ..

“Bảo bối, con thật biết nghe lời.. Chụt chụt.. “Tử Lam tranh thủ ăn thêm xíu đậu hủ của con trai bảo bối!

“Tử Lam… ” Lúc này một âm thanh thanh thúy vang vọng khắp phi trường.

Tử Lam vừa quay đầu lại, liền thấy tiểu Từ nhào tới ôm chặt lấy nàng ” choáng nha!rốt cuộc cậu cũng chịu trở về, làm tớ cứ tưởng cậu bị anh nào quyến rũ quên cả lối về.. Quên luôn cả tớ!Phải phạt cậu thật nặng mới được.. “.