Buổi tối hôm đó, sau khi cả nhà ăn cơm xong, Vượng cùng Vũ trở về phòng ôn bài. Nói là ôn bài nhưng thực tế chỉ có Vượng là ngồi vào bàn học, còn Vũ thì nằm trên giường, cũng mở sách ra đọc như ai nhưng thực ra bên trong kẹp một quyển truyện tranh " 7 viên ngọc rồng ".
Vượng lắc đầu thở dài nói với em trai :
-- Em lại không làm bài tập à...?
Vũ đáp :
-- Hì hì, anh cũng biết là em không thích việc làm bài tập rồi mà. Tha cho em đi, giờ bắt em mở quyển sách, nhìn mấy con số rồi tìm ba cái đáp án chẳng giải quyết vấn đề gì thì thà bố phạt em ngồi thiền còn dễ chịu hơn.
Đến bó tay với cậu em, Vượng cũng chẳng buồn nói nữa, Vũ xưa nay vẫn vậy, rất chểnh mảng việc học hành. Đối với Vũ đọc sách, học bài là một cực hình, trong tất cả các môn ở trường thì chỉ có môn thể dục là Vũ giỏi nhất. Mới lớp 8 nhưng từ chạy bộ, nhảy cao, nhảy xa, đu xà......tất tần tật những món liên quan đến thể lực Vũ không thua kém bất cứ ai, kể các các đàn anh khối trên. Cũng chính vì nhờ thành tích thể dục thể thao tốt, đem về cho trường không ít giải thành phố, giải địa phương nên các thầy cô trong trường cũng ậm ờ nhắm mắt cho qua khi các môn khác của Vũ đều quá kém.
Khác với Vũ, Vượng lại là niềm tự hào của toàn bộ giáo viên trong trường, có thể nói Vượng là một học sinh gương mẫu, từ Toán, Lý, Hóa hay cả Văn Học, Địa Lý....bất kể môn gì nếu Vượng số 2 thì không có ai số 1. Tình tình lại nhu mì, hiền lành, Vượng chính là tấm gương sáng luôn được nhà trường đưa ra cho các học sinh khác noi theo. Bởi vậy khi biết Vượng và Vũ là 2 anh em, thầy cô nào cũng bất ngờ, có người còn chẳng tin đó là sự thật.
Đang nằm đọc truyện rồi cười khúc khích, bỗng Vũ bật dậy, nhảy phốc ra cửa sổ, Vũ khẽ mở he hé cánh cửa sổ nhìn ra ngoài cổng.
Vượng hỏi em trai :
-- Em sao thế, có chuyện gì à....?
Vũ đáp :
-- Hình như bên ngoài có đông người đang đứng trước cổng nhà mình.
Vượng cười hẩy tay :
-- Xạo quá đi, anh chẳng nghe thấy gì cả. Từ đây ra đến cổng đâu phải gần, có đi nữa nếu họ không bấm chuông thì sao em nghe được.
Vượng vừa dứt lời thì tiếng chuông ngoài cổng vang lên, Vũ thấy bà giúp việc tất bật chạy ra mở cổng. Khép cửa sổ lại Vũ cười :
-- Anh thấy chưa....? Từ đây em có thể nghe thấy tiếng xì xào của họ bên ngoài, mặc dù không nghe rõ họ nói gì, nhưng em đoán ít nhất phải có 4 người trở lên.
Vượng vẫn chưa tin lời Vũ nói, đặt bút xuống, Vượng chạy đến bên cửa sổ, khẽ hé một cánh, Vượng nhìn ra khoảng sân rộng trước nhà, lúc này bà giúp việc đã mở cổng và đi cùng vài người vào bên trong. Vượng đếm :
-- 1....2....3....4.....Đúng là có 4 người luôn.
Quay sang nhìn Vũ đang cười khoái trí ngay bên cạnh, Vượng trầm trồ :
-- Trời đất ơi, sao em lại biết được hay thế.....? Chẳng lẽ em có thần giao cách cảm à....?
Vũ cười :
-- Khì khì, này là do anh không chịu học võ đấy. Cái này là bố dạy cho em, mỗi khi bắt em ngồi thiền, bố đều nói em phải thật tập trung để cảm nhận những thứ xung quanh. Khi tĩnh tâm, em có thể nghe được những thứ ở khoảng cách xa hơn bình thường. Ban đầu em cũng như anh, không tin vào điều bố nói, nhưng anh biết không, nếu là bố, thì chắc chắn bố đã nghe rõ những người kia nói gì ngoài cổng rồi. Nhưng chỉ vài năm nữa thôi, chắc chắn em sẽ vượt qua được bố.
Vượng đần mặt ra, Vượng chẳng hiểu Vũ đang nói gì, Vượng chỉ biết, thiền là một cách mà bố Hùng bắt phạt mỗi khi Vũ làm sai điều gì đó. Nhưng Vượng đồng ý với Vũ về chuyện bố Hùng là một cao thủ. Hai anh em từng được nghe mẹ kể, hồi cả hai còn nhỏ, bố Hùng đã mở một võ đường. Bản thân bố Hùng cũng có nhiều thành tích võ thuật vô cùng đáng nể. Nhưng thời thế xoay chuyển, sau này võ đường gặp khó khăn không thể hoạt động được nữa. Hai ông bà chuyển qua kinh doanh, may mắn công việc cũng thuận lợi. Vậy nên 2 anh em Vượng và Vũ có một cuộc sống ổn định. Không giàu bằng ai nhưng cũng không phải cực khổ, ông bà Hùng - Giang luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cả hai cậu con trai yêu quý. Vũ được bố Hùng dạy võ từ khi còn nhỏ xíu, những bức ảnh chụp lại lúc ấy Vũ mới chỉ độ 5 tuổi, Vượng thì hơn Vũ 1 tuổi, nhưng trong tay hai cậu nhóc là hai món đồ vật hoàn toàn khác nhau. Vũ khi ấy cầm côn nhị khúc, còn Vượng thì cầm cái kính cận của mẹ.
Nhiều lúc nhìn bức ảnh, bà Giang vẫn cười kể lại :
" Đúng là cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Thằng Vũ từ nhỏ đã ham mê võ thuật, cho đồ chơi nó không chơi, nhưng đưa dụng cụ học võ thì nó ôm cả ngày không buông. Còn thằng Vượng lúc nào cũng quấn lấy mẹ, nhiều khi mẹ chểnh mảng một chút thôi là nó trèo lên bàn, tay vơ giấy tờ sổ sách rồi mở ra đọc cứ như hiểu biết vậy. Lớn lên một thằng lúc nào cũng võ, rảnh ra là lại chui vào võ đường cũ. Còn một thằng có mua cho bao nhiêu sách cũng không bao giờ là đủ. "
Luyên thuyên một lúc, Vượng quay lại bàn học, Vũ tiếp tục đọc nốt quyển truyện tranh. Khoảng độ nửa tiếng sau, Vũ ngủ quên lúc nào không hay, nhưng như một phản xạ vô điều kiện. Vũ bất chợt tỉnh giấc, lao nhanh đến bàn học của mình, Vũ kéo ghế rồi ngồi mở sách ra đọc trong ánh nhìn hoảng hốt của cậu anh trai.
Vũ đếm :
-- 1...2....3.....mở.
" Cạch "
Cửa phòng được mở ra, là bà Giang, bước vào trong bà Giang nói :
-- Vũ, xuống dưới nhà, bố con muốn nói chuyện với con.
Nghe giọng của mẹ, Vũ biết có chuyện không ổn, Vũ biện lý do :
-- Ơ kìa mẹ, con đang học mà......Hay là để học xong con xuống, chứ bài này quan trọng lắm.
Vượng nháy nháy mắt ra hiệu cho em, nhưng Vũ không hiểu ý của Vượng là gì.
Bà Giang nghiêm mặt đáp :
-- Học hả....? Có ai học mà cầm quyển sách ngược như con không...? Mẹ cho con 5 phút để xuống gặp bố.
Dứt lời bà Giang đóng cửa lại, Vượng bụm miệng cười :
-- Đã nháy mắt rồi mà còn không hiểu.....Mà sao em lại lo lắng thế...?
Vũ chép miệng :
-- Linh cảm thôi, chắc có liên quan đến đám người vừa nãy. Thôi em xuống đây.
Vũ bước ra khỏi phòng, ông Hùng đã đợi sẵn ở phòng khách, bà Giang không có mặt ở đây. Vũ vừa xuống thì ông Hùng nói :
-- Con đây rồi, mặc võ phục rồi cùng bố đi xuống võ đường.
Vũ nuốt nước bọt, qua cách nói của bố, Vũ biết ông Hùng đang rất tức giận. Khẽ cầm lấy bộ võ phục, Vũ im lặng đi theo ông Hùng.
Vượng vẫn đang học trên phòng, có tiếng gõ cửa, giọng bà An giúp việc cất lên :
-- Cậu chủ, tôi đem sữa lên cho hai cậu đây.
Vượng mở cửa phòng, đỡ lấy cái khay có hai cốc sữa vẫn còn ấm, Vượng cảm ơn bà An, bà An đang định quay đi thì Vượng hỏi :
-- Mà bà ơi, mấy người khi nãy đến nhà mình là ai vậy ạ...?
Bà An trả lời :
-- Là bố mẹ của mấy cậu học sinh ở trường, hình như hôm nay cậu Vũ lại gây gổ đánh nhau. Mấy gia đình người ta tìm đến nhà mình nói chuyện hơn thua. Ông chủ phải xuống nước xin lỗi, nói ngày mai sẽ đến từng nhà xem tình trạng mấy cậu học sinh kia thế nào, rồi ông chủ mong họ đừng phản ánh việc này với nhà trường.
Vượng đáp :
-- Sao lại thế được, Vũ nó không có lỗi.....Là mấy người kia kiếm chuyện trước.
Bà An lắc đầu :
-- Điều này thì tôi không biết.
Vượng tiếp :
-- Vậy bố cháu đang nói chuyện với em ấy dưới nhà phải không ạ..?
Bà An đáp :
-- Không, nãy tôi thấy ông chủ với cậu Vũ đi xuống phía võ đường.
Vượng rùng mình, đặt vội khay sữa xuống bàn, quá hấp tấp nên một cốc đổ xuống, sữa chảy lênh láng xuống sàn nhà. Vượng chạy vùng ra khỏi cửa.
Võ đường nằm ở phía sau gian nhà chính, tuy không còn dạy võ nhiều năm nay, nhưng ông Hùng vẫn giữ lại võ đường như một kỷ niệm. Vượng vừa chạy vừa thở, võ đường vẫn sáng ánh đèn, vừa chạy đến nơi, Vượng chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy bên trong võ đường, những âm thanh chát chúa cứ thế vang lên :
" Bốp.....Bốp..."
" Bịch "
Vượng khẽ nhìn trộm vào trong, dưới sàn gỗ, Vũ bị ông Hùng đánh văng ra xa sau mỗi lần Vũ cố lao vào tấn công.
Ông Hùng sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng đầy quyết đoán, chỉ tay về phía Vũ ông nói :
-- Nếu học võ chỉ để bắt nạt những kẻ yếu hơn mình thì con đang sỉ nhục những người học võ chân chính. Đứng dậy đi chứ, hay con chỉ là một thằng nhóc tự cao, tự đại....? ĐỨNG LÊN.....
Tiếng hét của ông Hùng khiến Vượng giật mình lùi cả lại phía sau.......Bên trong võ đường, Vũ vẫn nghiến răng nghiến lợi tiếp tục lao thẳng vào ông bố võ sư như một con thú hoang bị tổn thương.....