Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giả Dạng Trong Show Hẹn Hò Tôi Đã Thay Đổi

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biến cố bất ngờ khiến những con đực xung quanh rơi vào hỗn loạn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?!”

“Có phải là quân đội đã trà trộn vào không?!”

“Chuyện gì đây, tôi còn chưa kịp trả giá mà.”

Đa Đức là người phản ứng nhanh nhất, đứng phắt dậy, và vô tình chạm ánh mắt với Du Tĩnh Triển, người đang nhìn về phía này.

Mặc dù không thể thấy biểu cảm dưới lớp mặt nạ của đối phương, Đa Đức vẫn cảm nhận được một luồng lạnh lẽo chạy dọc xương sống, khiến anh ta không tự chủ lùi lại một bước.

Ý thức được sự lùi bước của mình, anh nghiến chặt răng, ánh mắt trở nên u ám.

Nhận thấy tình thế không tốt, Đa Đức không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Du Tĩnh Triển rồi cất giọng lớn: "Chúng tôi làm ăn của chúng tôi, chắc không liên quan gì đến anh chứ?"

"Sao lại không liên quan được." Du Tĩnh Triển nhìn xuống hắn ta từ trên cao, "Con cái này tôi muốn."

Đa Đức cố kiềm chế nói: "Anh có thể mua nó qua việc trả giá."

"Như thế tốn thời gian quá." Du Tĩnh Triển nhún vai, "Hơn nữa tôi không có tiền."

"Anh!"

Đa Đức cau mày nhìn con đực đang ngồi bệt trên đất, ra hiệu cho nó. Con đực như bừng tỉnh, ôm lấy tay bị thương hét lên kêu cứu phía sau cánh gà.

“Mau…”

Âm tiết sau còn chưa kịp thốt ra, đã bị Du Tĩnh Triển bước lên chộp lấy cằm, chỉ trong một giây, cằm đã bị trật khớp, không thể nói ra lời. Gã đấu giá viên biểu cảm dữ tợn, miệng “ư ư” rêи ɾỉ, nước dãi chảy ra từ khóe miệng.

Đòn hiểm của Du Tĩnh Triển khiến những con đực dưới khán đài sợ hãi, chẳng còn ai dám phàn nàn, vội vàng bỏ chạy, tranh nhau thoát khỏi cửa, để lại Đa Đức đứng một mình tại chỗ.

Con cái bị đưa lên là con của hắn ta, buổi đấu giá này cũng là để bù đắp cho sự thiếu hụt tài chính của hắn ta.

Một năm trước, sau khi ly hôn với A Lan, để nắm thóp gia tộc Linh Ân, hắn ta đã mang đi đứa con này, không ngờ gia tộc Linh Ân lại phớt lờ lời đe dọa của hắn ta, quyết tâm cắt đứt liên lạc. Không có hậu thuẫn, thói quen tiêu tiền hoang phí của Đa Đức không còn chỗ dựa, chất lượng cuộc sống kém xa trước đây, hắn ta mới nghĩ ra cách bán đứa con vô dụng này để kiếm tiền.

Nhưng giờ tiền chưa nhận được, lại có con đực không rõ lai lịch đến gây rối.

Đa Đức vô cùng căm phẫn, chắc chắn con đực này chính là do A Lan cử đến.

Du Tĩnh Triển phớt lờ ánh mắt của hắn ta, bước vài bước tới gần l*иg, từ từ ngồi xổm xuống.

Con cái nhỏ bên trong cũng nhìn chằm chằm hắn, cảnh giác co rúm lại ở một góc khác, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm gừ để xua đuổi.

Du Tĩnh Triển không có kiên nhẫn để dỗ dành trẻ con, nếu cái l*иg này không quá lớn, hắn có lẽ sẽ trực tiếp nhấc nó đi giao nhiệm vụ.

Khóa của l*иg được khóa từ bên ngoài, nhẹ nhàng gạt một cái là mở ra, Du Tĩnh Triển một tay mở cửa, nói với con cái nhỏ đang ngơ ngác: "Ra đi."

Dường như đã đấu tranh trong đầu một lúc, thấy Du Tĩnh Triển không có hành động gì tiếp theo, con cái nhẹ nhàng động đậy ngón tay, sau đó đột ngột bật dậy, như mũi tên lao ra khỏi l*иg, vượt qua Du Tĩnh Triển và định chạy về phía cửa, nhưng do vết thương ở chân, chưa được hai ba bước đã ngã úp mặt xuống đất.

Du Tĩnh Triển: "..."

Nếu đứa trẻ này dám gào khóc, hắn sẽ lập tức đánh ngất nó rồi mang đi.

May mắn thay, con cái không yếu đuối, cố gắng bò dậy, ngoan cường khập khiễng bước về phía lối ra.

Chưa đi được hai bước, nó đã bị nhấc lên bằng cổ áo, nó nhe răng nhìn lại phía sau với vẻ mặt hung dữ, định giơ vuốt ra cào, nhưng khi chạm mắt với Du Tĩnh Triển, nó lại cụp vuốt, từ từ rút tay về, để cho đối phương ôm mình bằng một tay.

Nó biết rằng Du Tĩnh Triển là con đực, những con trùng xấu xa kia cũng là con đực, mình nên tránh xa, nhưng không hiểu sao, nó luôn cảm thấy Du Tĩnh Triển không giống với những con đực khác, đã giúp nó mở l*иg và đánh con đực xấu kia.

Con cái nhỏ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của Du Tĩnh Triển, do dự một lúc rồi ngoan ngoãn đưa tay túm lấy vạt áo của hăbs, không còn cựa quậy nữa.

Cảm nhận được lực kéo trên cổ áo, Du Tĩnh Triển cúi mắt nhìn con cái trong lòng mình.

Vẫn còn quá ngây thơ, buông lỏng cảnh giác nhanh như vậy.

Lúc này, những người hầu nghe thấy động tĩnh mới chậm rãi tới, kinh ngạc nhìn ông chủ bị trật cằm, rồi lại nhìn Du Tĩnh Triển đang ôm con cái nhỏ, trong thoáng chốc không biết phải làm gì.

Con đực đấu giá viên lo lắng đến đổ mồ hôi, ấp úng mãi không nói được thành lời, sau một hồi “a a”, thấy thuộc hạ vẫn mù tịt, liền chỉ tay về phía Du Tĩnh Triển, sau đó chỉ vào cằm của mình.

Hai con cái cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng vẫn chần chừ không hành động, bởi Du Tĩnh Triển là con đực, họ có lòng nhưng không đủ sức, vì dù có vi phạm mệnh lệnh thì cùng lắm chỉ bị sa thải, nhưng động thủ với con đực thì sẽ phải vào tù.

Trong lúc họ còn do dự, Du Tĩnh Triển đã chạy về phía cửa.

“Chết tiệt!” Đa Đức từ nãy đến giờ vẫn đứng im, đột nhiên tiến lên một bước, giật lấy khẩu súng từ thắt lưng của người hầu, rồi bắn liên tục vào lưng Du Tĩnh Triển. Dù đã bắn hết băng đạn, nhưng bóng dáng của đối phương vẫn không dừng lại, trong chớp mắt đã biến mất ở cửa.

“Khốn kiếp!!!” Đa Đức giận dữ ném mạnh khẩu súng xuống đất, quay lại quát vào mặt hai người hầu: “Đồ vô dụng!”

Ở phía bên kia, Du Tĩnh Triển chạy nhanh ra ngoài.

Cánh tay trái có thể đã bị đạn sượt qua, cơn đau càng lúc càng dữ dội.

Hắn buộc phải chuyển sang tay khác để ôm con cái nhỏ.

Với tình trạng hiện tại mà muốn rời khỏi cửa chính một cách dễ dàng chắc chắn là không thể, Du Tĩn Triển đi vòng qua một lối khác, trốn sau cánh cửa của phòng nghỉ bên cạnh sảnh chính, chờ có con trùng rời đi rồi tìm cơ hội chạy vào hành lang bên cạnh.

Hành lang ngoằn ngoèo, đi hết một quãng rẽ này sang quãng rẽ khác, mất khoảng mười phút, Du Tĩnh Triển mới nhìn thấy cầu thang đi lên.

Con cái nhỏ im lặng không nói gì, yên tĩnh tựa vào lòng anh.

Đi lên cầu thang, Du Tĩnh Triển mở cửa ra nhìn, phát hiện mình đã đến khu vườn hoa bên ngoài tòa nhà.

Xác định phương hướng, Du Tĩnh Triển nhanh chóng đi về phía địa điểm đã hẹn.

Những con trùng vừa tham gia đấu giá phần lớn vẫn còn ở lại sảnh chính để tham dự buổi tiệc tối tiếp theo, đây là cơ hội hiếm có để kết giao với những kẻ quý tộc.

Cửa tòa nhà, vốn vắng vẻ, bỗng xuất hiện hai bóng người.

A Nhĩ Đặc khoanh tay, cố tình tỏ vẻ không phục: “Tại sao phải đi vội vậy? Tôi vẫn chưa uống đủ mà.”

Á Phỉ Đặc không dừng bước, đứng ở lề đường nhìn qua nhìn lại, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Từ nãy đến giờ cậu cứ như người mất hồn.” A Nhĩ Đặc nghi ngờ nhìn cậu, “Cậu đang tìm gì vậy?”

Mùi hương đó đã hoàn toàn biến mất, cảm giác như không thể nắm bắt khiến Á Phỉ Đặc vô cớ bực bội, cậu cố gắng kiềm chế ý định tiếp tục tìm kiếm: “Cậu còn việc gì không? Nếu không thì tôi…”

Vừa nói, ánh mắt cậu bất ngờ bắt gặp một bóng dáng màu đen.

Là một thiếu tướng đã lập nhiều chiến công trên chiến trường, tầm nhìn của Á Nhĩ Đặc đương nhiên không tầm thường, nhìn kỹ hơn, cậu nhận ra con cái nhỏ đang được ôm trong lòng người đó.

Á Nhĩ Đặc mắt sáng lên, lập tức nhấc chân đuổi theo bóng dáng đó.

A Nhĩ Đặc kinh ngạc, cố gắng gọi Á Phỏ Đặc lại nhưng không được, cuối cùng cũng chạy theo một cách mù quáng, chỉ tiếc là thể lực của cậu không bằng Á Phỉ Đặc, khoảng cách ngày càng xa dần.

Khi A Lan sinh ra con cái, đó cũng là thời điểm Á Phỉ Đặc bận rộn nhất trong quân đội. Vì phải tập trung vào các nhiệm vụ để tích lũy kinh nghiệm thăng cấp, số lần cậu gặp con cái nhỏ đó đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng dù vậy, Á Phỉ Đặc vẫn tin chắc rằng mình không nhìn nhầm.

Con cái nhỏ đó rất có thể chính là cháu ngoại của cậu.

Nghĩ đến điều này, Á Phỉ Đặc càng bước nhanh hơn.

Đột nhiên, bước chân của cậu khựng lại một cách không tự nhiên.

Lại ngửi thấy mùi hương đó.

Là mùi của con đực đó.

Trong thoáng chốc, hàng loạt giả thuyết hiện ra trong đầu Á Phỉ Đặc.

Tại sao con cái nhỏ lại ở chỗ hắn? Chẳng lẽ hắn là thuộc hạ của Đa Đức?

Không, không thể nào, nếu vậy tại sao hắn lại ôm con cái nhỏ chạy ra khỏi tòa nhà?

Dù thế nào đi nữa, điều này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

Du Tĩnh Triển ngay lập tức cảm nhận được sự hiện diện của Á Phỉ Đặc khi cậu ta theo sát phía sau. Theo bản năng, hắn nghĩ rằng Á Phỉ Đặc là thuộc hạ của Đa Đức nên bước chân càng thêm nhanh.

Tốc độ của Á Phỉ Đặc rất nhanh, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp.

Khi sắp bị đuổi kịp, Du Tĩnh Triển bỗng giật mạnh chiếc mặt nạ và ném mạnh về phía Á Phỉ Đặc phía sau.

Á Phỉ Đặc nhanh nhẹn né tránh, tạo cơ hội cho Du Tĩnh Triển, người đã chuẩn bị từ trước, nhắm trúng khoảng trống mà đá vào vai cậu.

Á Phỉ Đặc không ngờ sức mạnh của một con đực lại không thua kém gì một con cái. Khó khăn lắm cậu mới lấy lại thăng bằng, nhưng khi ngước lên nhìn, bóng dáng của con đực đã biến mất không dấu vết.

Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi, Du Tĩnh Triển nhanh chóng đến điểm hẹn.

Dưới ánh đèn đường, đứng đó là một dáng người cao ráo với mái tóc màu vàng xám nhạt dưới ánh đèn, gần như hòa vào ánh sáng trắng.

Rõ ràng anh ta đang tập trung quan sát xung quanh, ngay trước khi Du Tĩnh Triển đến đã chú ý đến con cái nhỏ trong lòng hắn, ánh mắt bỗng trở nên đờ đẫn.

Du Tĩnh Triển không lập tức trao con cái nhỏ cho anh ta, dừng lại ở một khoảng cách không xa không gần: “là anh ủy thác sao?”

“Là tôi!” Con cái đột nhiên tỉnh táo lại, hai mắt chợt sáng lên, đi về phía bọn họ mấy bước, nhẹ giọng nói: “Moli, là ta, là cha cái đây…”

Nói đến cuối, giọng anh ta bỗng run lên.

Con cái nhỏ bất chợt ngẩng đầu lên từ lòng Du Tĩnh Triển, kinh ngạc nhìn về phía đó.

Nó mở miệng, mãi mới thốt ra được hai từ: “Cha cái!”

Du Tĩnh Triển nhướn mày, hắn cứ tưởng con cái nhỏ này không biết nói.

Xem ra con cái trước mặt hắn đúng là người đã nhờ hắn.

Du Tĩnh Triển đặt con cái nhỏ xuống: “Đi đi.”

Con cái lớn nhanh chóng bước tới ôm lấy nó, đưa tay khẽ vuốt ve khắp người, nhìn thấy những vết thương đau đớn, ánh mắt bỗng lộ rõ vẻ tự trách sâu sắc.

Sau khi xác nhận con cái nhỏ không bị thương nặng, A Lan đứng thẳng dậy, nhận ra Du Tĩnh Triển là một con đực, khẽ ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đầy biết ơn nói với hắn: “Thưa ngài, tôi thật sự rất cảm kích ngài, tôi sẽ chuyển ngay phần tiền còn lại cho ngài.”

"Không có gì đâu." Đối với những con cái không quỵt nợ, Du Tĩnh Triển luôn có thiện cảm.

"Không biết ngài đã gặp Moli như thế nào?" A Lan nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh, nói: "Cánh tay của ngài bị thương rồi."

"Không đáng lo." Du Tĩnh Triển thản nhiên trả lời, rồi kể lại việc xảy ra ở buổi đấu giá.

Nghe xong câu chuyện, A Lan cau mày, ánh mắt lạnh lùng: "Mấy con đực này dám coi con cái như vật phẩm để bán đấu giá trong bí mật, thật là vô pháp vô thiên."

Nói đến đây, anh ta mỉm cười với Du Tĩnh Triển: "Xin đừng hiểu lầm, tôi không nói ngài, nếu ngài muốn, có thể đến chỗ tôi để xử lý vết thương."

"Không cần đâu." Du Tĩnh Triển khoát tay, "Chuyển tiền cho…"

Chưa kịp nói hết câu, âm thanh phát ra từ phía sau đã ngắt lời hắn.

"Anh?"

Lại nghe thấy giọng nói này, Du Tĩnh Triển cuối cùng cũng nhớ ra tại sao nó lại quen thuộc.

Chẳng phải đây là giọng của quản gia máy móc ở nhà hắn, trước kia tên là Tiểu Lai, bây giờ là Tiểu Phỉ sao!

Du Tĩnh Triển và A Lan đều quay lại nhìn.

Á Phỉ Đặc không biết từ lúc nào đã đến gần họ, với vẻ mặt kỳ lạ nhìn họ: "Các người đang làm gì vậy?"

Khi cả hai còn chưa biết nói gì, con cái nhỏ đã vùng ra khỏi vòng tay của A Lan, chạy nhanh đến trước mặt Du Tĩnh Triển, dang tay ôm lấy chân hắn, đôi mắt to sáng lấp lánh: "Cha đực!"

A Lan: "…"

Á Phỉ Đặc: "?"

Du Tĩnh Triển: "!"
« Chương TrướcChương Tiếp »