Chương 20

Cảnh quay thứ hai được sắp xếp tại bờ biển, trên một chiếc du thuyền sang trọng.

Tất cả mọi người không xuất hiện trước ống kính đều chờ đợi ở phía sau, quan sát Đa Y Nhĩ và Eugene đang làm việc.

Du Tĩnh Triển thảnh thơi uống nước dừa, nằm trên ghế dài trên boong tàu, tận hưởng ánh nắng ấm áp, như thể hắn thực sự đang đi nghỉ dưỡng.

Trước khi máy quay bắt đầu, A Nhĩ Đặc còn nhỏ giọng nhắc hắn đừng tiêu tốn quá nhiều đạo cụ quay phim, vì tất cả đều là tiền ngân sách.

Á Phỉ Đặc ngồi bên cạnh hắn, không ngừng liếc nhìn hắn, lo lắng hắn sẽ lại uống hết đạo cụ trước khi quay phim, rồi sau đó sẽ tự mình thêm vào những tình tiết kỳ quặc.

Thấy Á Phỉ Đặc liên tục nhìn mình, Du Tĩnh Triển tưởng rằng cậu muốn uống thứ gì đó trong tay mình, liền hào phóng chia sẻ: "Muốn uống không?"

"......" Á Phỉ Đặc nhìn chằm chằm vào chiếc ống hút duy nhất, cố gắng chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, "Không cần đâu."

Không uống thì sao cứ nhìn hắn mãi?

Du Tĩnh Triển không hiểu, thu tay lại rồi uống một ngụm lớn, cảm giác sảng khoái và mát lành.

"Thưa ngài."

Nghe thấy gọi, Du Tĩnh Triển ngẩng đầu lên.

Hoắc Kì Á, trong chiếc áo sơ mi hoa, bất ngờ ngồi xuống bên cạnh và nở một nụ cười rạng rỡ với anh: "Nghe nói ngài là một chuyên gia trang điểm?"

"Đúng vậy." Du Tĩnh Triển mặt dày đáp.

"Có vẻ chúng ta sẽ có rất nhiều điều để nói chuyện." Hoắc Kì Á mỉm cười đầy ẩn ý và nháy mắt với hắn "Dù sao, trang điểm cũng là một loại hình nghệ thuật, và tôi cũng là người nghiên cứu nghệ thuật. Có lẽ sau này chúng ta có thể hợp tác với nhau."

Mùi nước hoa của Hoắc Kì Á làm Du Tĩnh Triển nhăn mũi, hắn cố gắng kiềm chế không bịt mũi và âm thầm ngồi cách xa ra một chút: "Ồ, thật sao? Vậy tôi mong chờ có cơ hội hợp tác sau này."

Á Phỉ Đặc, ngồi bên kia, nhìn thấy hành động nhỏ này của hắn, ánh mắt lóe lên một chút.

"Nói mới nhớ." Nói đến đây, Hoắc Kì Á đột nhiên mím môi, thể hiện vẻ mặt tủi thân, ánh mắt có chút trách móc nhìn về phía Du Tĩnh Triển: "Ngài hôm nay không chọn tôi để cùng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, tôi thật sự rất buồn đấy, dù gì tối qua tôi cũng đã chọn ngài làm đối tượng rung động mà..."

"Gì cơ?" Du Tĩnh Triển hơi mở to mắt, "Anh đã chọn tôi?"

Hắn vốn nghĩ rằng Á Phỉ Đặc, Đa Y Nhĩ và Hạ Lạp Tư đã chọn mình, vì hắn và Hoắc Kì Á hầu như không có bất kỳ liên hệ nào, sao lại có thể liên quan được.

Vậy nếu những gì Hoắc Kì Á nói là thật, thì có thể một trong số Đa Y Nhĩ hoặc Hạ Lạp Tư đã không chọn hắn.

Hắn tự động loại bỏ khả năng Á Phỉ Đặc không chọn mình, vì dù sao họ ở cùng phòng, sáng nay cũng chạy bộ cùng nhau, và Á Phỉ Đặc còn giúp hắn phơi chăn.

"Đúng vậy." Hoắc Kì Á nghiêng người tới gần, hạ giọng nói, "Vậy nên ngài không chọn tôi, tôi rất tủi thân."

Hắn ta càng ngày càng tới gần, lần này Du Tĩnh Triển không thể kiềm chế, nâng tay lên dùng mu bàn tay bịt mũi lại.

Anh bạn, anh có thể nói chuyện ở xa một chút được không, mùi hương này quá nồng nặc rồi.

Nhận thấy Du Tĩnh Triển cau mày, Á Phỉ Đặc tưởng rằng hắn không thích việc Hoắc Kì Á tới gần quá, liền đứng dậy, xoay người chắn trước Hoắc Kì Á.

Bị chặn lại, Hoắc Kì Á có chút không hài lòng, liếc nhìn Á Phỉ Đặc một cái, nhưng không để tâm đến việc anh bị cản trở, nghiêng đầu sang bên trái cố gắng nói chuyện với Du Tĩnh Triển.

Á Phỉ Đặc bước sang trái một bước, lại chắn trước.

Hoắc Kì Á không bỏ cuộc, tiếp tục nghiêng đầu sang bên phải.

Á Phỉ Đặc bước sang phải một bước, một lần nữa chắn trước.

"?" Hoắc Kì Ad nhíu mày ngẩng đầu, khá bực bội: "Á Phỉ Đặc, anh làm gì vậy?"

Á Phỉ Đặc thản nhiên đứng đó làm động tác giãn ngực, xoa vai, mặt lạnh lùng: "Ngồi lâu quá, đứng dậy vận động một chút."

Hoắc Kì Á: "..."

Tôi không tin cậu đâu!

Mặc dù trong lòng bực bội, nhưng Hoắc Kì Á không thể hiện ra, cắn răng cười nói: "Nếu mệt thì lên boong tàu chạy vài vòng đi."

"Vận động xong rồi." Á Phỉ Đặc lại ngồi xuống, lần này ngồi hẳn vào giữa hai người.

Không còn bị tấn công bởi mùi nước hoa nữa, Du Tĩnh Triển khẽ thở phào, trong lòng âm thầm khen ngợi Á Phỉ Đặc.

Người anh em, làm tốt lắm.

Bên cạnh, Hoắc Kì Á bị hành động vô lý của Á Phỉ Đặc làm cho tức đến mức muốn bốc khói, khóe miệng cố gắng giữ nụ cười, không biết trong đầu lóe lên ý gì, hắn ranh mãnh liếc nhìn Á Phỉ Đặc rồi không từ bỏ, quay đầu nói với Du Tĩnh Triển: "Thưa ngài, không biết ngài có biết ba giá trị cảm động tối qua là ai dành cho ngài không?"

Nghe vậy, Du Tĩnh Triển nhướn mày.

Hắn thông minh như vậy, tất nhiên đã đoán được từ lâu rồi!

Chắc chắn là Á Phỉ Đặc, Đa Y Nhĩ và Hoắc Kì Á tự nhận đã chọn hắn.

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, hắn vẫn giả vờ như không biết gì, cố tình làm vẻ mặt ngạc nhiên: "Tôi không biết, tôi còn tưởng không ai chọn mình cơ."

Nói xong, hắn yếu ớt dùng ngón tay xoa xoa khóe mắt, rồi nói tiếp: "Dù sao hôm qua cũng không có."

Á Phỉ Đặc: "..."

Cậu im lặng nhìn Du Tĩnh Triển bắt đầu diễn.

Hắn diễn giả quá, có lẽ chỉ có kẻ ngốc mới tin được.

"Trời ơi!" Hoắc Kì Ad chắp tay, vẻ mặt đau khổ, "Ngài đừng buồn! Tôi rất hối hận vì không chọn ngài vào ngày đầu tiên!"

Á Phỉ Đặc: "..."

Được rồi, trên đời này không thiếu những kẻ ngốc.

"Không sao đâu." Du Tĩnh Triển giả vờ kiên cường, "Dù không ai chọn tôi, tôi vẫn sẽ cố gắng."

"Không, ai không chọn ngài thì đúng là không có mắt!"

"Rất cảm ơn cậu, Hoắc Kì Á." Du Tĩnh Triển lại dùng tay giả vờ lau nước mắt, "cậu có thể nhận ra tôi, tôi rất vui."

"Ngài đừng có tự ti!"

Thấy Hoắc Kì Á đầy thương cảm, chuẩn bị nắm lấy tay hắn, Du Tĩnh Triển thấy tình thế đã đến lúc nên dừng lại, khi Hoắc Kì Á sắp nắm lấy tay mình, hắn nhanh chóng chuyển đề tài: "Vậy, hôm qua ai đã chọn tôi?"

Nhìn bàn tay không chạm tới được, Hoắc Kì Á bị nhắc nhở mới nhớ đến chuyện chính ban nãy muốn nói, không quên khıêυ khí©h nhìn Á Phỉ Đặc bên cạnh, "Tối qua khi về phòng, tôi, Hạ Lạp Tư và Đa Y Nhĩ đã thảo luận về chuyện này. Ngài đoán xem, chúng tôi đều chọn cùng một con đực."

"Nếu vậy, chắc là Mel chọn Eugene, Tư Phan Tắc chọn Mạc Nhĩ rồi."

Á Phỉ Đặc lạnh lùng nhìn hắn ta.

Hoắc Kì Á phớt lờ ánh mắt sắc bén của Á Phỉ Đặc, nói với vẻ uất ức: "Vậy mà ngài lại chọn Á Phỉ Đặc làm đối tượng hẹn hò, người không chọn ngài, tôi thật sự rất buồn."

Câu trả lời mà Du Tĩnh Triển nhận được từ Hoắc Kì Á có chút khác với những gì hắn tưởng tượng, so với việc Hoắc Kì Á muốn hẹn hò với mình, điều mà Du Tĩnh Triển quan tâm hơn chính là—Á Phỉ Đặc lại không chọn hắn!

Hắn quay sang nhìn Á Phỉ Đặc, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

Ốc xoắn cũng đã cho ăn rồi, trái cây hộp cũng đã cho ăn rồi, kịch bản cũng đã đổi cho cậu, vậy mà cậu vẫn không chọn tôi!

Bị ánh mắt của DunTĩnh Triển dán chặt, Á Phỉ Đặc có chút hoảng hốt.

Trong đầu cậu chợt lóe lên lời nói của A Nhĩ Đăch tối qua.

—"Cậu tốt nhất đừng có mà hối hận!"

Thực ra, giờ cậu đúng là có chút hối hận rồi.

Nếu coi tất cả chuyện này là một trò chơi, thì cậu chọn Du Tĩnh Triển cũng không sao cả, dù sao đối phương rõ ràng cũng chỉ coi đây là trò chơi mà thôi.

Lý do cậu không chọn trong hai lần trước là vì sợ rằng nếu con đực thật lòng, sau này sẽ đau lòng.

Khi Du Tĩnh Triển dùng ánh mắt đòi lời giải thích, A Nhĩ Đặc ngồi trên ghế cao, cầm loa lên nói một cách máy móc: "Ba người phía sau đừng diễn nữa, tập trung vào camera chính đi, nếu không tiến độ quay hôm nay lại chậm trễ nữa."

Eugene bị mỉa mai, sắc mặt tái xanh, nhưng lại không nói được gì, dù sao anh ta cũng vừa thất bại đến hai mươi cảnh quay.

A Nhĩ Đặc bị Eugene hành hạ đến mức gần như sụp đổ, không còn nhiệt huyết nữa, yếu ớt phất tay: "Bắt đầu quay cảnh tiếp theo, Á Phỉ Đặc và ngài Du Tĩnh Triển chuẩn bị."

Á Phỉ Đặc không có cơ hội giải thích, chỉ biết trơ mắt nhìn Du Tĩnh Triển không quay đầu lại mà rời đi, chỉ kịp trừng mắt nhìn Hoắ Kì Á như một lời cảnh cáo.

Hoắc Kì Á chẳng quan tâm, chỉ nhướng mày.

Sao vậy, làm mà không dám nhận à?

Du Tĩnh Triển lên sân khấu làm việc vẫn còn nhớ đến chuyện vừa rồi, trong ống kính cũng không còn hứng thú để phát huy.

Lúc này tâm trạng của A Nhĩ Đặc cũng không vui, cầm loa hét lên: "Hai người hôm qua còn yêu nhau nồng cháy, hôm nay đã ly hôn rồi à? Hôm qua tình cảm đâu rồi?"

Phải rồi, chẳng phải là ly hôn rồi sao? Du Tĩnh Triển nằm bò lên lan can, mặt mày ủ rũ hút nước dừa, chỉ thiếu mỗi việc không viết mấy chữ "tâm trạng không tốt" lên mặt nữa thôi.

Á Phỉ Đặc nhìn hắn, nóng lòng muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị kẹt giữa chừng.

Cậu chưa bao giờ an ủi người khác, hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Sao vậy, muốn diễn cảnh cặp đôi cãi nhau à?" A Nhĩ Đặc nói một cách vô cảm, "Được thôi, vậy thì các cậu tự do phát huy đi."

Á Phỉ Đặc quay đầu nhìn A Nhĩ Đặc một cái.

A Nhĩ Đặc cũng không chịu thua mà trừng lại.

Làm gì đấy, đừng có chọc tôi, tôi đang rất khó chịu!

Chuyện do cậu gây ra thì cậu tự đi mà dỗ, không được làm chậm tiến độ quay phim của tôi.

Á Phỉ Đặc thu lại ánh mắt, rồi nhìn sang Du Tĩnh Triển, cúi đầu nói nhỏ: "Xin lỗi."

"À à, cậu không cần xin lỗi đâu." Du Tĩnh Triển kéo dài giọng, mặt mày hậm hực, "Cậu chọn thế nào là quyền của cậu, là tôi không đủ hấp dẫn cậu, lỗi của tôi."

Thực ra hắn cũng không thực sự tức giận, hắn chỉ tiếc cái phần ốc xoắn đã chia cho cậu thôi!

"Không." Á Phỉ Đặc ngắt lời hắn, sau khi suy nghĩ rất lâu mới nói: "Ngài rất có sức hút."

Du Tĩnh Triển cuối cùng cũng nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc: "Ngày nào tôi cũng chọn cậu đấy, Á Phỉ Đặc."

Mặc dù là sáu con cái đều chọn, nhưng hắn cũng đâu có nói dối.

Á Phỉ Đặc cảm thấy lương tâm mình bị cắn rứt: "…Cảm ơn ngài."

Hóa ra cái điểm tâm động duy nhất mà cậu nhận được mỗi ngày đều là từ Du Tĩnh Triển.

Mặc dù cậu đã cảm nhận được điều đó từ lâu, nhưng khi thực sự nghe câu trả lời vẫn khiến cậu chấn động trong lòng, cảm giác tội lỗi như sóng triều ập đến, nhấn chìm cậu: "Sau này tôi sẽ chọn ngài."

"Muộn rồi!" Dy Tĩnh Triển chính trực nghiêm nghị, còn trích dẫn một câu nói thịnh hành, "Tình cảm đến muộn còn thua cỏ rác! Nếu cậu vì cảm giác tội lỗi mà chọn tôi, thì tôi thà không cần!"

Á Phỉ Đặc cúi đầu thấp hơn, ngoan ngoãn bị hắn mắng.

Xin lỗi không có tác dụng, Á Phỉ Đặc thử đổi cách khác: "Vậy sau khi kết thúc, tôi sẽ đi nhặt ốc xoắn cho ngài ăn."

Nói rồi, cậu nhận thấy vẻ mặt của Du Tĩnh Triển dịu lại khi nghe đến ba từ "ốc xoắn", Á Phỉ Đặc tiếp tục tấn công: "Ngoài việc thêm sốt tỏi, tôi còn có thể làm món chua ngọt, nướng muối, hầm…"

Mỗi lần cậu nói đến một cách chế biến, khóe miệng của Du Tĩnh Triển lại nhếch lên một chút.

Hửm?

Du Tĩnh Triển suýt chút nữa không kiềm chế được khóe miệng đang nhếch lên của mình, hắn giả vờ ho nhẹ: "Thôi được rồi, nếu cậu đã hỏi một cách chân thành như vậy, thì tôi sẽ rộng lượng mà..."

A Nhĩ Đặc chứng kiến tất cả, nổi giận: "Hai người, không được tự ý đổi thoại!"

Đây là địa bàn của cậu ta!