Chương 15

Con đực này luôn có thể nói ra những lời làm kinh ngạc người khác.

Lần này không chỉ Á Phỉ Đặc bị sốc, mà ngay cả Eugene, người tự cho mình là đã thấy nhiều chuyện lớn, cũng phải ngỡ ngàng.

Tên này, còn hơn cả anh ta... Không, hắn sẽ không ngốc như vậy.

Eugene nở một nụ cười đầy ác ý, mong chờ được thấy cảnh Du Tĩnh Triển bị Á Phỉ Đặc mắng cho một trận.

Theo sự hiểu biết của anh về Á Phỉ Đặc, một con cái lạnh lùng và khó thuần hóa như cậu ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho một con đực dám nói ra những lời tùy tiện như vậy.

Eugene lặng lẽ quan sát biểu cảm của Á Phỉ Đặc.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán, Á Phỉ Đặc không thể hiện bất kỳ phản ứng khó chịu nào, chỉ ngây người trong chốc lát, rồi cúi mắt xuống, thản nhiên đáp: "Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng không cần bận tâm đến vấn đề của tôi."

"Vậy thì, cảm ơn cậu nhé." Du Tĩnh Triển cười rạng rỡ, đặt vali xuống, bắt đầu ngồi xuống bên giường và lần lượt lấy từng món đồ ra.

Thực ra hắn không mang nhiều đồ, chỉ có vài bộ quần áo và giày dép, lý do chiếc vali nặng như vậy là vì bên trong có rất nhiều mỹ phẩm đủ loại mà A Nhĩ Đặc tài trợ, chẳng thiếu thứ gì.

Sau khi lấy hết các chai lọ từ túi ra, hắn cẩn thận sắp xếp chúng trên bàn theo từng loại, kiểm tra kỹ lưỡng từng món đồ.

Eugene chú ý đến động tác của Du Tĩnh Triển, cảm thấy rất khinh thường, anh cũng lấy hành lý của mình ra.

Thật là một con đực tầm thường!

So với những sản phẩm hóa học vô giá trị của Du Tĩnh Triện, những thứ của anh mới thực sự là vô giá.

Eugene trân trọng lấy các thiết bị của mình ra, lắp ráp chúng từng món một.

"Đó là gì vậy?" Du Tĩnh Triển tò mò nhìn anh ta lắp một thiết bị giống như kính bảo hộ, kết nối với quang não, lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, trông rất hiện đại.

Sự chú ý của Du Tĩnh Triển khiến Eugene cảm thấy hư vinh được thỏa mãn vô cùng, dù anh ta cố gắng tỏ ra không quan tâm, nhưng khóe miệng cong lên đã tiết lộ sự đắc ý của anh ta.

Con trùng xuất thân từ tầng lớp bình dân này chắc chắn chưa từng thấy qua những thứ như vậy, chứ đừng nói đến việc chạm vào các thiết bị điện tử cao cấp của anh ta.

"Những thứ này à, chẳng có gì đặc biệt, chỉ là mấy món đồ tiêu khiển nhỏ thôi." Eugene thản nhiên nghịch ngợm mấy thứ trong tay, "Máy chơi game VR, cũng không đắt lắm, phiên bản mới giới hạn cũng chỉ có hai triệu thôi mà."

Du Tĩnh Triển: "..."

Quá giàu không còn tính người, đây chính là sức mạnh hủ bại của tư bản sao?

Không biết có phải số tiền hắn đóng thuế cho người độc thân đều đã chui vào túi của đám hoàng tộc hay không?

Ánh mắt Du Tĩnh Triển trở nên dò xét, khiến Eugene cảm thấy cảnh giác: "Cậu nhìn tôi kiểu gì vậy?"

"Không có gì." Du Tĩnh Triển quay đầu lại, tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình.

Lúc cùng nhau tụ tập ăn trưa trong nhà ăn, Đa Y Nhĩ nhìn chằm chằm vào Á Phỉ Đặc với ánh mắt đầy nhiệt tình.

Ban đầu, với tư cách là người đầu tiên được lựa chọn trong đám giống cái, hắn nghĩ rằng Du Tĩnh Triển có thể sẽ chuyển đến phòng ba người mới chọn phòng đó, nhưng không ngờ lại lệch đi, để Á Phỉ Đặc gặp may mắn, được ở chung với Eugene và Du Tĩnh Triển. Giá mà cơ hội này thuộc về hắn thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ hữu dụng hơn nhiều so với một con côn khô khan, không hiểu tình cảm như Á Phỉ Đặc!

Đáng tiếc là Á Phỉ Đặc hoàn toàn không biết gì về sự chú ý của Đa Y Nhĩ, trong đầu chỉ lo lắng làm sao để phơi khô chiếc ga trải giường ướt của Du Tĩnh Triển, nếu không tối nay cậu thực sự sẽ phải xuống ngủ trên ghế sofa.

Buổi chiều, A Nhĩ Đặc không sắp xếp hoạt động nào khác, chỉ nói để họ tự do hoạt động, nhưng nếu ra ngoài phải mang theo thiết bị quay phim cá nhân.

Chỉ cần đeo thiết bị điều khiển trên cổ tay, thiết bị quay phim cá nhân có hình dạng giống một con chuồn chuồn sẽ tự động theo dõi quay toàn cảnh, thiết bị bay hai trục gần như không phát ra tiếng động, sẽ không làm phiền đến hành động của họ.

Kể từ khi chọn phòng, vốn dĩ Mạc Nhĩ và Tư Phan Tắc rất thường trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng dường như đã có một khoảng cách giữa họ, suốt bữa trưa cả hai không nói chuyện, chỉ im lặng ăn. Chỉ khi Hoắc Kì Á thỉnh thoảng tỏ vẻ ân cần với Mạc Nhĩ, Tư Phan Tắc mới lén nhìn qua, rồi lại giả vờ như không có chuyện gì mà quay đi.

Lúc quay về phòng nghỉ ngơi sau bữa ăn, Tư Phan Tắc tình cờ gặp Mạc Nhĩ đang chuẩn bị lên lầu tại cầu thang.

Vừa định nói gì đó, ánh mắt cố tình né tránh của đối phương khiến hắn cảm thấy sốt ruột, liền vội vàng lên tiếng: "ngài có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Mạc Nhĩ ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ người ít nói như Tư Phan Tắc lại chủ động đưa ra lời mời.

"…Cậu đợi một chút."

Nói xong, Mạc Nhĩ vội vàng chạy lên lầu, để lại Tư Phan Tắc đứng đó như một bức tượng.

Chẳng mấy chốc, Mạc Nhĩ thở hổn hển chạy xuống, tay cầm một cây dù che nắng, thấy Tư Phan Tắc nhìn chằm chằm vào thứ trong tay mình, hắn ngượng ngùng giải thích: "Ngoài trời nắng quá, dễ bị cháy nắng."

"Ồ." Tư Phan Tắc gật đầu, do dự một chút rồi đưa tay cầm lấy cây dù, "Để tôi giúp cậu cầm."

Nụ cười lại nở trên mặt Mạc Nhĩ, hắn khẽ gật đầu: "Làm phiền cậu rồi."

"Không có gì đâu."

Tuy nhiên, khi họ vừa bước đến cửa và đeo thiết bị điều khiển, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau khiến cả hai giật mình.

"Các cậu định ra ngoài à?"

Du Trĩnh Triển không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng họ, mỉm cười nói: "Cho tôi đi cùng với."

Hắn đã để ý từ lâu, hai người này có điều gì đó bất thường, nếu không nhanh ra tay thì sẽ không nắm bắt được thông tin quý giá.

Thực ra hắn cũng không muốn chen vào mối quan hệ của người khác, cảm giác như có chút thiếu đạo đức, nhưng không còn cách nào khác, nhiệm vụ đã đặt lên vai, buộc phải làm thôi.

Tư Phan Tắc im lặng, vì giống cái không thể từ chối yêu cầu của giống đực, ngay cả trong chương trình này cũng vậy. Họ đã bị môi trường ảnh hưởng, tư tưởng phân cấp đã ăn sâu bén rễ.

Mạc Nhĩ thấy Tư Phan Tắc không từ chối, phồng má, nén cơn giận, không nói gì.

Vì không ai từ chối, Du Tĩnh Triển coi như họ đồng ý, vui vẻ đeo thiết bị điều khiển rồi quay đầu lại nói với hai người còn lại: "Đi thôi."

Ngay khi lời nói vừa dứt, Tư Phan Tắc đã mở dù và đứng ở cửa đợi Mạc Nhĩ bước vào dưới dù.

Du Trĩnh Triển thoáng giật mình, nụ cười trên môi chợt cứng lại, như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn quay người lại bước đến trước cửa, động tác rất tự nhiên khi nhận lấy chiếc dù từ tay Tư Phan Tắc, làm ra vẻ bất ngờ: "May quá, các cậu chuẩn bị dù rồi, nếu không tôi cũng quên mất là mình bị dị ứng với ánh nắng mặt trời."

Dưới ánh nhìn khó tin của hai người bên cạnh, Du Tĩnh Triển vẫn bình tĩnh, nở nụ cười hòa nhã: "Đi thôi."

Cứ thế, ba người họ với một sự kết hợp đầy kỳ quặc đã cùng nhau bước ra ngoài.

Du Tĩnh Triển giơ dù, cùng Mạc Nhĩ đi dưới dù, Tư Phan Tắc mặt mày đen tối đứng bên cạnh, làn da màu đồng của hắn dưới ánh nắng lấp lánh một lớp sáng bóng.

Lúc đó, Á Phỉ Đặc đang đứng trên ban công tầng hai, cẩn thận trải chiếc ga trải giường của Du Tĩnh Triển lên giá phơi đồ. Khi cúi đầu xuống, cậu vô tình thấy cảnh tượng này, đôi mày khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Du Tĩnh Triển với vẻ suy tư.

Hành động của con đực này thực sự quá khó hiểu, khiến cậu không thể đoán được.

Nhìn bóng dáng của Du Tĩnh Triển càng lúc càng xa, đến khi hình bóng của hắn thu nhỏ lại thành một chấm, Á Phỉ Đặc mới thu ánh mắt lại, quay người trở về phòng. Không ngờ lại đúng lúc gặp Eugene vừa trở về phòng.

Gia tộc Linh Ân có mối quan hệ mật thiết với hoàng gia, phụ thân của Á Phỉ Đặc từng là chiến hữu chiến đấu bên cạnh quốc vương. Vì vậy, cậu và Eugene quen biết nhau từ nhỏ, nhưng do tính cách nên mối quan hệ không hề thân thiết, chỉ đơn thuần là quen biết.

Quốc vương có ý định ghép đôi họ, nhưng Eugene không ưa Á Phỉ Đặc vì cậu không biết chiều lòng giống đực, nên chưa bao giờ chủ động đề nghị ghép đôi.

Còn Á Phỉ Đặc cũng không thích Eugene, người nổi tiếng là đa tình.

Nhưng theo thời gian, Eugene vẫn không tìm được một giống cái ưng ý. Để trở thành giống cái chính thức của hoàng tộc, không chỉ cần ngoại hình và phẩm hạnh tốt, mà điều quan trọng hơn là phải môn đăng hộ đối.

Vì thế, Eugene lại quay sự chú ý trở lại với Á Phỉ Đặc.

Nếu có thể kết hợp với Á Phỉ Đặc, với tính cách của cậu ta, chắc sẽ không quan tâm đến việc mình có bao nhiêu giống cái phụ. Chỉ cần có thể sinh ra một ấu trùng để làm người kế thừa hoàng tộc, như vậy chẳng phải sẽ là cả đôi đường đều được lợi hay sao?

Nghĩ đến đây, Eugene đã có quyết định.

"Á Phỉ Đặc." Khóe miệng Eugene cong lên, ánh mắt đầy ẩn ý, "Không ngờ cậu lại đồng ý tham gia chương trình này, có phải cậu muốn tìm bạn đời không?"

Á Phỉ Đặc sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh ta, vẻ mặt vẫn bình thản, không dao động: "Chỉ là thử vận may thôi."

"May mắn là thứ rất kỳ diệu, đôi khi dù cậu có gặp được nó, nhưng nếu không nhận ra đó là may mắn thì sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt." Eugene hạ thấp giọng, từng bước tiến gần hơn, trên mặt nở nụ cười nhẹ, nhưng trong lời nói lại mang theo chút ám chỉ không rõ ràng, "Chúng ta đã quen biết nhau hai mươi năm rồi phải không? Thực ra, tôi luôn chờ đợi cậu chủ động tìm đến tôi. Lý do tôi chưa lấy giống cái chính..."

"Thực ra là vì cậu."

Eugene nửa thật nửa đùa nói, đồng thời quan sát nét mặt của Á Phỉ Đặc, hy vọng có thể tìm thấy dù chỉ là một chút thay đổi.

Nhưng tiếc thay, Á Phỉ Đặc từ đầu đến cuối vẫn bất động như núi, không có chút dao động nào trước lời nói của anh ta: "Cảm ơn sự tin tưởng của ngài, tôi nghĩ sẽ có những giống cái khác phù hợp làm giống cái chính của ngài hơn là tôi."

Cậu khẽ cúi đầu: "Xin lỗi, tôi còn phải sắp xếp đồ đạc, tôi xuống dưới trước."

Nói xong, Á Phỉ Đặc lách qua bên cạnh Eugene, bước nhanh ra ngoài.

Khi cậu vừa mở cửa, từ phía sau vang lên giọng nói của Eugene.

"Tối nay, tôi sẽ chọn cậu."

Nghe vậy, động tác của Á Phỉ Đặc không hề dừng lại, cậu đóng cửa lại mà không quay đầu, để lại Eugene một mình trong phòng.

Nét mặt dịu dàng của Eugene bỗng chốc biến mất, hắn bực bội "chậc" một tiếng, mở thiết bị liên lạc, gửi cho Đa Y Nhĩ hai tin nhắn.

- Có thời gian nói chuyện không? Về việc lựa chọn tối nay.

- Tôi sẽ chọn cậu.

Sau khi gửi thành công, hắn tiếp tục mở giao diện tin nhắn của Hạ Lạp Tư và sao chép nội dung vừa gửi cho Đa Y Nhĩ rồi gửi đi.

Tiếp đó, hắn cũng gửi nội dung tương tự cho Mel và Hoắc Kì Á.

Còn Tư Phan Tắc, không phải là mẫu người anh ta thích, hơn nữa ánh mắt trao đổi giữa người này và Mạc Nhĩ đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn. Anh không có hứng thú bỏ thời gian vào những giống cái mà mình không quan tâm.

*

Du Tĩnh Triển cảm thấy mình đã hoàn toàn hòa nhập vào nhóm ba người nhìn có vẻ kỳ quặc nhưng thực ra rất hòa hợp này.

Hắn hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã phá vỡ những khoảnh khắc lãng mạn vốn thuộc về Tư Phan Tắc và Mạc Nhĩ.

Hơn nữa, đã lâu rồi hắn không được thư giãn và tận hưởng một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Bây giờ, khi được chìm đắm trong bầu không khí dễ chịu và nhịp sống chậm rãi, không thể tránh khỏi việc hắn cảm thấy phấn khích, tò mò về mọi thứ xung quanh, đặc biệt là những sinh vật ven biển mà hắn chưa từng thấy, vừa kỳ diệu lại vừa lạ lẫm.

Khi Du Tĩnh Triển chạy một mình đến mép sóng, Tư Phan Tắc liền cầm dù và che cho Mạc Nhĩ một khoảng bóng râm nhỏ, cúi đầu nhìn hắn, và phát hiện Mạc Nhĩ cũng đang nhìn mình.

Mạc Nhĩ vẫn còn khó chịu vì hành động vừa rồi của Tư Phan Tắc khi mặc nhiên để Du Tĩnh Triển đi theo, khẽ mím môi, không nhịn được mà hỏi: "Tại sao cậu lại đồng ý để cậu ta đi cùng?"

"Xin lỗi." Giọng của Tư Phan Tắc rất trầm, sâu lắng và đầy từ tính, "Tôi không có quyền từ chối yêu cầu của giống đực."

"Vậy tại sao cậu không chọn phòng hai người? Rõ ràng tôi đã nói với cậu trước khi chọn phòng rồi mà."

"Tôi..."

Tư Phan Tắc vừa định giải thích thì bị tiếng kêu kinh ngạc của Du Tĩn Triển cắt ngang.

"Hai người mau tới xem, ở đây có một con cua ba chân!!!"

Mạc Nhĩ và Tư Phan Tắc nhìn theo tiếng gọi, thấy Du Tĩnh Triển đang ngồi xổm bên mép nước, vẫy tay điên cuồng với họ, tốc độ vẫy tay nhanh đến mức tạo thành bóng mờ trong không trung.

"......"

Mạc Nhĩ không đợi được lời giải thích hợp lý từ Tư Phan Tắc, bực bội liếc hắn một cái rồi quay người đi về phía Du Tĩnh Triển.

Tư Phan Tắc cũng không nói thêm lời nào mà đi theo.

Khi họ đến gần, Du Tĩnh Triển hưng phấn đưa con cua trong tay cho họ xem: "Nhìn này, con cua này hình như không phải bị thương mà sinh ra đã có ba chân, quan trọng là nó đi bằng chân dọc, kỳ diệu không?"

Nhìn kỹ sinh vật trong tay Du Tĩnh Triển, Mạc Nhĩ và Tư Phan Tắc cùng lộ ra ánh mắt kỳ lạ, ánh mắt họ nhìn Du Tĩnh Triển đầy nghi hoặc.

Mạc Nhĩ đặc biệt ghét các loài bò sát, khẽ lùi lại một bước, còn Tư Phan Tắc thì chủ động giải thích: "Thưa ngài, đây là cua ba chân, một loài rất phổ biến trong khu vực biển này."

Ý muốn nói là đừng quá ngạc nhiên, chúng có ở khắp nơi.

"Cua ba chân?" Du Tĩnh Triển bừng tỉnh, "Chả trách, vậy nó có thể hấp lên ăn được không?"

Vừa rồi ngồi đây đã thấy năm, sáu con, con nào cũng to lớn, trông có vẻ rất ngon lành.

Nghe hắn nói vậy, Mạc Nhĩ nhíu mày, im lặng lùi xa Du Tĩnh Triển thêm một bước.

"Không được, cua ba chân sinh sản nhanh, nhưng chúng chứa độc tố vượt quá mức cho phép nên không thể dùng làm thực phẩm. Đó cũng là lý do tại sao chúng có số lượng nhiều như vậy." Tư Phan Tắc giải thích.

"Thôi được." Du Tĩnh Triển thất vọng ném con cua ba chân trong tay trở lại biển, "Có loài nào bắt được mà ăn ngon không?"

"... Có." Tư Phan Tắc đáp, cúi xuống đào một chút trong lớp cát ẩm, bới ra một cái hố nhỏ, khi đυ.ng phải một vật cứng, hắn dùng lực kéo lên, phủi lớp cát trên bề mặt, lộ ra một vỏ cứng màu trắng tinh khiết, trên đó có những đường vân xoắn ốc, tinh xảo mà không rườm rà, mang theo vẻ đẹp nghệ thuật của tạo hóa.

Du Tĩnh Triển nhìn chằm chằm vào thứ đang dần lộ ra hình dáng trong tay Tư Phan Tắc, đôi mắt đầy hiếu kỳ: "Đây là gì? Vỏ sò à?"

"Đây là ốc xoắn, thịt bên trong có thể ăn được, nướng lên sẽ càng thơm ngon mọng nước, thêm vào ít tỏi hoặc ớt thì hương vị sẽ..."

"Đừng nói nữa." Du Tĩnh Triển đưa tay che miệng, phòng trường hợp nước dãi chảy ra, biểu cảm nghiêm túc, giống như đang tuyên bố một việc trọng đại quốc gia, "Tôi sẽ tìm ở bên này, cậu tìm ở bên kia, quyết định thế nhé, nửa giờ sau tập hợp ở đây."

Nói xong, bất kể Tư Phan Tắc có đồng ý hay không, hắn tự quay đầu, cúi người xuống tìm kiếm.

"......" Tư Phan Tâc cúi đầu nhìn Mạc Nhĩ với đôi mắt đầy kinh ngạc, do dự một lúc rồi đưa tay cầm lấy cán dù, "Thưa ngài, nếu ngài mệt thì cứ về trước."

"Tôi không!" Mạc Nhĩ bực bội nói.

Muốn đuổi hắn về để có thời gian một mình với giống đực sao? Hắn không dễ bị lừa đâu!

Không phải chỉ là vỏ ốc thôi sao? Hắn cũng có thể tìm được!

Mạc Nhĩ giận dữ giật lấy dù, ném lại một câu "Tôi sẽ tìm ở phía sau" rồi không quay đầu lại mà rời đi, dáng vẻ như một cây nấm nhỏ đang di chuyển dưới tán dù.

Hắn nhất định phải tìm được nhiều hơn Du Tĩnh Triển! Để Tư Phan Tắc nhìn hắn với ánh mắt khác!