Chương 14

Điểm "tâm động" từ Đa Y Nhĩ?

Du Tĩnh Triển hơi nhướng mày, rất ngạc nhiên. Hắn không nghĩ rằng mình đã có bất kỳ tiếp xúc thừa thãi nào với Đa Y Nhĩ, hơn nữa đối phương rõ ràng dành nhiều sự chú ý cho Eugene, vị hoàng tử đến từ hoàng gia.

Nếu đã như vậy, hành động tặng điểm "tâm động" của Đa Y Nhĩ cho hắn thật đáng suy ngẫm.

Nhưng cũng chẳng sao, dù sao điều này cũng có lợi cho công việc của hắn.

Ở phía bên kia, Eugene và Mạc Nhĩ rõ ràng cũng nhận được thông báo tương tự, nét mặt của họ mỗi người một vẻ khác nhau.

Mạc Nhĩ nhìn chằm chằm vào Tư Phan Tắc, người vừa từ cầu thang đi xuống, ánh mắt đầy ắp niềm vui.

Tư Phan Tắc đối diện với ánh mắt ấy, có chút giật mình, vẻ mặt vốn lạnh lùng của hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Tiếng của A Nhĩ Đặc lại vang lên từ loa: "Vậy bây giờ, chúng ta sẽ bước vào phần chọn phòng đầy hứng thú! Cho phép tôi giới thiệu sơ qua về các phòng: có tổng cộng bốn phòng để các vị ở, bao gồm một phòng đơn, một phòng đôi và hai phòng ba người."

Vừa nghe thông báo, không gian vốn yên tĩnh lập tức náo nhiệt.

"Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chưa bao giờ phải ở chung với trùng khác."

"Hy vọng không phải ở chung với Hoắc Kì Á, mùi nước hoa của anh ta thật kinh khủng."

"Mel, đồ trùng thô thiển, đây là nước hoa hồng phiên bản giới hạn mới ra của Shalal, nếu không hiểu thì đừng có nói lung tung."

Khi cuộc thảo luận chuyển sang chủ đề về mùi hương, Á Phỉ Đặc vô thức liếc nhìn về phía Du Tĩnh Triển.

Nói đến đây, trên người con đực này cũng luôn có một mùi hương thoang thoảng, nhưng so với mùi nước hoa của các trùng cái khác thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

A Nhĩ Đặc đau đầu, liền lên tiếng cắt ngang chuỗi phàn nàn của đám “tổ tông” này: “Các vị đừng lo lắng, không gian phòng đủ rộng, chắc chắn sẽ không có chuyện thiếu chỗ ở. Bây giờ, xin mời ba vị nam trùng bốc thăm, vì mỗi người đều có một điểm "tâm động", nên thứ tự phải được quyết định bằng cách rút thăm. Trên bàn đã có sẵn hộp thăm, mời các vị bắt đầu.”

Mạc Nhĩ nhìn sang Eugene và Du Tĩnh Triển bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Các anh rút trước đi.”

Du Tĩnh Triển cũng nhường lại cơ hội cho Eugene.

"Vậy tôi sẽ rút trước." Eugene tiến lên một bước, đưa tay chọn một tấm thẻ ra, nhìn kỹ rồi nói, "Tôi là số một."

Xung quanh vang lên một loạt tiếng xuýt xoa nhỏ.

Đa Y Nhĩ mỉm cười: “Điện hạ thật may mắn.”

Sau đó, Du Tĩn Triển và Mạc Nhĩ lần lượt rút được số ba và số hai.

Du Tĩnh Triển có chút bất đắc dĩ, hắn luôn không may mắn trong mấy việc này, không ngờ ở đây cũng không ngoại lệ.

Theo quy tắc, tất cả mọi người sẽ chờ ở dưới lầu, sau khi rút thăm xong sẽ lên lầu chọn phòng, chọn xong thì phải ở lại trong phòng, không được ra ngoài, đợi trùng tiếp theo mở cửa.

Nói đơn giản là, không ai biết được sự lựa chọn của nhau.

Eugene mất hai phút để chọn xong phòng, trong lúc chờ Mạc Nhĩ lên lầu, Du Tĩnh Triển dựa vào ghế sofa, suy nghĩ xem nên chọn phòng nào để thuận lợi thực hiện nhiệm vụ khó khăn không thể nói ra của mình.

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ thì bỗng có ai đó ngồi xuống bên cạnh, mặt ghế lún xuống vì sức nặng, kéo Du Tĩnh Triển trở lại với thực tại.

Hắn quay đầu nhìn, chạm phải ánh mắt đầy vẻ cười cợt của Đa Y Nhĩ.

Chậc, trông có vẻ không đơn giản.

Du Tĩn Triển hiểu rõ nhưng giả vờ như không biết gì: “Có chuyện gì vậy?”

Hắn muốn xem thử Đa Y Nhĩ đang âm mưu điều gì.

"Tĩnh Triển, cậu đã quyết định chọn phòng nào chưa?" Đa Y Nhĩ hỏi với vẻ mặt chân thành.

Du Tĩnh Triển giả vờ suy nghĩ: "Tôi nghĩ mình sẽ chọn phòng lớn hơn."

Đa Y Nhĩ đã hiểu, phòng lớn hơn tức là phòng ba người.

Hắn đã có kế hoạch trong đầu.

Chưa kịp hỏi thêm, Du Tĩnh Triển đã được gọi lên để chọn phòng.

Du Tĩnh Triển đi lên lầu, đứng trong hành lang do dự một chút.

Nếu muốn tạo ra cơ hội tiếp cận, thì phải càng tiếp xúc với họ nhiều càng tốt. Dù sống trong phòng đơn có thể yên tĩnh, nhưng lại cản trở tiến độ công việc của anh.

Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định đẩy cửa phòng chính, vì phòng chính chắc chắn là phòng lớn nhất.

Chính là nó!

Ngay giây tiếp theo, hắn và Eugene, người đang ngồi tựa vào đầu giường, bốn mắt nhìn nhau.

Eugene, người đã chuẩn bị tư thế để tỏa ra sức hấp dẫn nam tính để thu hút trùng cái: "..."

Cả hai giữ nguyên tư thế, im lặng trong năm giây.

"Trùng hợp vậy sao?" Eugene đứng dậy, khóe miệng cứng ngắc, ánh mắt sắc bén, "Cậu cũng chọn phòng này à."

Tốc độ thích nghi của Du Tĩnh Triển rõ ràng nhanh hơn, hắn bước vào phòng và đóng cửa lại, "Đúng là có duyên thật."

Duyên cái đầu!

Eugene cảm thấy hối hận vô cùng, anh đã cố ý chọn phòng ba người để có thể ở cùng hai trùng cái! Nhưng cuối cùng lại bị kẻ này phá đám!

Tuy nhiên, Du Tĩnh Triển người là thủ phạm chính, không hề hay biết về những suy nghĩ trong lòng của Eugene. Hắn thoải mái bước đến ngồi xuống bên cạnh, cố gắng bắt chuyện: "Điện hạ Eugene, ngài có ngáy khi ngủ không?"

Không phải hắn đột ngột hỏi như vậy, mà do trước đây, khi ở thế giới cũ, hắn gần như ngày nào cũng sống cùng một đám Alpha. Có lần trong rừng thực hiện nhiệm vụ, có người ngáy vang trời, làm hắn tưởng rằng có thú hoang nào đó đang gầm rú, khiến hắn mất ngủ mấy ngày liền, suýt nữa thì bị căng thẳng do chấn thương tâm lý.

Eugene gần như nghiến răng: "Tất nhiên là không, cậu nghĩ nhiều rồi."

"Vậy thì tốt." Du Tĩnh Triển cười với anh, đột nhiên chuyển đề tài, "Ngài chọn phòng này, là muốn ở cùng ai sao?"

Nghe vậy, Eugene ngạc nhiên, cảnh giác nhìn hắn: "Tôi chỉ thích phòng lớn, ở với ai cũng được."

"Trùng hợp thật, tôi cũng vậy." Du Tĩnh Triển nói mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.

Eugene thì không tin: "Mạc Nhĩ đã chọn trước cậu, chắc chắn không phải là cậu ấy rồi."

Cũng tốt, ít nhất không phải là ba trùng đực ở chung một phòng.

Ở phía bên kia, trong phòng khách dưới lầu.

Á Phỉ Đặc nhìn tấm thẻ mang số bốn trong tay, mặt không chút biểu cảm.

Cậu đã quen rồi, mỗi lần quân đội phát quà và tiền thưởng vào dịp lễ Tết, họ đều rút thăm, và cậu luôn bốc phải giấy vệ sinh hoặc phiếu giảm giá mua sắm, toàn là giải an ủi.

Chỉ mong rằng các trùng khác đừng chọn phòng đơn, để cậu có thể ở lại phòng đơn.

Nhưng đáng tiếc, sự đời không như ý.

Cuối cùng khi Á Phỉ Đặc lên lầu, cậu mở cửa phòng đơn, nhìn thấy Tư Phan Tắc đang cởϊ áσ, chiếc áσ ɭóŧ bị kéo lên để lộ phần thân trên săn chắc, ngực nở căng đối xứng.

Á Phỉ Đặc: "..."

Ngay giây tiếp theo, cửa phòng đóng lại, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Á Phỉ Đặc bóp trán rồi bước đến phòng tiếp theo.

Phòng đôi cũng được, ít nhất sẽ ít chuyện phiền toái hơn.

Có vẻ như đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu dừng lại, người trong phòng vội vã chạy tới, cửa được mở ra từ bên trong, lộ ra đôi mắt tràn đầy mong đợi của Mạc Nhĩ. Nhưng ngay khi nhìn thấy Á Phỉ Đặc, ánh sáng trong đôi mắt ấy lập tức tắt ngấm.

"À, Á Phỉ Đặc... Phòng này đã đủ người rồi." Mạc Nhĩ có vẻ hơi buồn bã.

Ban đầu hắn còn tưởng Tư Phan Tắc rút phải số sau nên không đến, nhưng có vẻ không phải vậy.

Hoắc Kì Á bước tới với dáng đi mạnh mẽ, cúi đầu nhìn trùng đực trẻ: "Ngài Mạc Nhĩ, ngài đã có tôi rồi, xin đừng mở cửa cho trùng cái khác nữa, nếu không tôi sẽ rất buồn."

Mạc Nhĩ nói với giọng hơi uể oải: "Xin lỗi, Hoắc Kì Á."

"Ngài không cần xin lỗi." Hoăc Kì Á chờ Mạc Nhĩ bước vào trong, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Á Phỉ Đặc, với vẻ đắc ý: "Xin lỗi ngài Thiếu tướng Á Phỉ Đặc, ngài hãy tìm phòng khác đi."

Á Phỉ Đặc liếc nhìn anh ta một cái, rồi quay người bỏ đi.

Thôi vậy, có phòng nào thì chọn phòng đó.

Lần thứ ba đẩy cửa phòng, cuối cùng cũng không phải là phòng đã đủ người.

Á Phỉ Đặc nhìn vào phòng, nơi Eugene và Du Tĩnh Triển đang tròn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Hay là cậu xuống dưới ngủ ở phòng khách vậy.

"Á Phỉ Đặc!" Du Tĩnh Triển đứng lên, nở nụ cười, dường như rất vui khi anh đến, "Là cậu à."

Tên này, ra tay nhanh thật. Eugene cảm thấy nguy cơ tràn ngập, không muốn thua kém, cũng lên tiếng: "Thật trùng hợp, không ngờ lại là cậu."

Á Phỉ Đặc, người vừa bị từ chối hai lần, bị sự nhiệt tình không hiểu nổi của họ làm cho hơi ngượng ngùng, gật đầu một cách không tự nhiên.

"Vào đi, chúng tôi đã dọn dẹp gần xong rồi, chỉ chờ cậu thôi." Du Tĩnh Triển giơ tay đóng cửa lại.

Khi Du Tĩnh Triển cúi người đến gần, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, khiến Á Phỉ Đặc sững sờ trong chốc lát.

Cậu đã ngửi qua rất nhiều loại nước hoa từ các trùng khác nhau, nhưng chưa bao giờ ngửi thấy một mùi hương tương tự như thế này.

Rất đặc biệt, không giống mùi nước hoa đã qua xử lý, mà giống như hương vị tự nhiên của gió biển mặn mát, thoải mái, thậm chí có thể gọi là thư thái.

Á Phỉ Đặc mím môi.

Du Tĩnh Triển không để ý đến sự phân tâm của cậu, tự nhiên hỏi: "cậu muốn ngủ gần cửa sổ, gần cửa hay ở giữa?"

May mà trong phòng có ba giường riêng biệt, A Nhĩ Đặc vẫn chưa điên đến mức bắt họ ngủ chung một giường.

Á Phỉ Đặc thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, cúi đầu nói: "Tôi thế nào cũng được, ngài cứ chọn trước đi."

Eugene đứng bên cạnh liền chen vào: "Á Phỉ Đặc, hay cậu ngủ gần cửa sổ đi, tôi sẽ ngủ ở giữa."

"... Tôi sao cũng được."

Du Tĩnh Triển nhìn thoáng qua bóng lưng của Eugene với ánh mắt kỳ lạ.

Có điều mờ ám, chắc chắn có điều mờ ám.

Cố tình tách hắn ra khỏi Á Phỉ Đặc đúng không?

Tinh thần trách nhiệm cao cả của Du Tĩnh Triển không cho phép Eugene đạt được ý đồ.

Khi Á Phỉ Đặc đang sắp xếp hành lý, Du Tĩnh Triển lén mang một chai nước ra, rồi "vô tình" đổ hết lên giường của mình, sau đó giả vờ lo lắng: "Trời ơi, phải làm sao đây, ga trải giường ướt hết rồi."

A Nhĩ Đặc đang ngồi trong phòng giám sát, vỗ tay khen ngợi, thán phục kỹ năng chuyên nghiệp của Du Tĩnh Triển.

Nghe thấy giọng của Du Tĩnh Triển, Á Phỉ Đặc dừng lại hành động, bước đến xem xét tình trạng giường: “Ngài đợi một chút, tôi sẽ đi hỏi xem có tấm trải giường dự phòng không.”

Du Tĩnh Triển nhìn cậu với ánh mắt như nhìn thấy cứu tinh: “Làm phiền anh rồi.”

“Không có gì.”

Eugene, người nhìn thấu mọi việc, chỉ cười lạnh.

Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi.

Á Phỉ Đặc rời khỏi phòng, gọi liên lạc với A Nhĩ Đặc, hỏi xem có tấm trải giường dự phòng không, nhưng bị A Nhĩ Đặc từ chối thẳng thừng, nói rằng chỉ có một bộ trải giường, chỉ có thể phơi khô để dùng vào buổi tối.

Không còn cách nào khác, cậu đành phải truyền đạt lại lời của A Nhĩ Đặc cho Du Tĩnh Triển, sau một lúc ngập ngừng, cậu chủ động đề nghị: “Nếu ngài muốn nghỉ ngơi trước, có thể ngủ ở chỗ của tôi.”

Kế hoạch hoàn thành! Du Tĩnh Triển cố gắng nén nụ cười đắc ý, tỏ ra lo lắng: “Vậy cậu thì sao?”

Á Phỉ Đặc vốn định nói cậu có thể nghỉ ngơi ở phòng khách, nhưng lời nói tiếp theo của Du Tĩnh Triển khiến cậu đứng hình.

“Hay là cậu ngủ cùng với tôi?”