Chương 49

Cứ như thế, lần lượt bảy cái đinh dài cả tấc được cái Thảo lần lượt nhổ lên, đứng trước nắp quan tài mới nguyên ,mùi sơn dầu xen lẫn với mùi thối của xác chết bắt đầu thoang thoảng trong gió, bốn bề im bặt không lấy một tiếng động, đến tiếng ếch nhái cũng không . Sự im lặng đến rợn người như muốn bóp chết những kẻ yếu bóng vía chỉ bằng một cơn gió thốc vào sống lưng.

Thảo nghiến răng để kìm hãm nỗi sợ, nó cúi người xuống rồi từ từ móc tay vào tấm thiên,mắm môi mắt lợi dứt khoát đẩy nắp quan tài sang một bên. Làn khói trắng trong quan tài kèm mùi thối không lẫn vào đâu của xác chết khiến Thảo phải lấy tay che mũi, rồi lùi lại mấy bước chân. Cũng may ,cô Hường chết do sét đánh, nhiều phần cơ thể bị cháy đen như miếng thịt lợn nướng quá lửa, chứ đằmg thẳng một người chết do bệnh tật, thì không biết còn bốc mùi nặng đến mức nào.

Chờ hai ba phút thì khói cũng bay đi vãn, trong quan tài là xác của người đàn bà xinh đẹp bị cháy xém một nửa người . Tuy đã bốc mùi ,xong phần thi thể không bị bị cháy vẫn trắng trẻo, khuôn mặt tuy đã bị phù do chết đột ngột, xong vẫn đẹp và giống như thể, cô Hường chỉ mới đang ngủ mà thôi.

Nước trong quan tài chưa bị đánh động và chỉ sâm sấp ngập một chút, cho nên từ trên nhìn xuống nước trong vắt, trong đến nỗi có thể nhìn thấy tất cả gạo và trà khô rắc áo quan đã nở Trương phềnh, vài đồng tiền lẻ vứt lởm chở lên chân cô Hường. Tính ra trông khuôn mặt cô xinh đẹp thế này, cái Thảo cũng đỡ sợ.

Mà kể ra cũng lạ, cô cô Hường bị chết sét đánh , xong lại cháy có nửa người, từ vai cho đến eo đến đùi, chân cháy hết. còn một nửa bên kia vẫn trắng trẻo như thường. Lâu lâu có chỗ da đen lại do ảnh hưởng của sét, nhưng đại loại vẫn giữ nguyên hiện trạng.

Phần sợ hãi nhất đối với cái Thảo đấy là Trên bụng, bào thai cháy hết như con mèo thui co quắp bấu chặt vào áo cô Hường. Bốn góc của quan tài gắn bốn hình gương bát quái trấn yểm cứ sáng lấp lánh mỗi khi cái Thảo định thò mặt vào.

Trèo lên Quay lại cái bao tải đổ ra đồ nghề mang đi. Nó ấy chai nước tu ừng ực một hơi vơi quá nửa chai lít rưỡi , nhanh chóng đeo bao tay rồi lấy ít rượu mang theo đổ ra rửa sát trùng. Làm đến công đoạn này, không phải là nó không sợ nữa, mà là nó muốn muốn chóng để làm cho xong còn chạy về, lề mề ít nào sẽ có người phát hiện ra thì còn chết nữa.

Xong phần sát trùng, nó lấy cây nến đốt đám u nó hôm chết còn thừa ngậm vào mồm, dắt con dao dọn vào thắt lưng, tay kia cầm cái lọ nhựa đựng thuốc ngày xưa của bà Đỏ, trước kia bà ốm đau liên miên, nên trong nhà rất nhiều vỏ chai nhựa. Tối nó lấy một cái vỏ chai to bằng cổ tay đem theo sẵn. Dụng cụ đã đầy đủ, nó trượt theo đường bùn đứng xoạc chân ra hai bên thành quan tài, khéo léo đứng giữ thăng bằng .

Khi tiếp giáp với thi thể, nó lại càng ngửi thấy cái mùi kinh tởm của người chết hãi hùng đến nhường nào. Nó cũng không thối hẳn, cũng không nồmg nặc hẳn, mà kiểu thoang thoảng thối ,xen lẫn với mùi tanh tanh, ngầy ngậy khiến cái Thảo mặc dù đeo ba lần khẩu trang vẫn trợn ngược mắt lên nôn ọe.

Nó túm lấy cổ áo cô Hường nhấc lên qua khỏi mặt nước ,rồi kê mấy hòn đá sau lưng cho khô ráo. Nào ngờ chỉ khi vừa chạm đến thi thể, xác cứ thể mủn dần trong thời gian phân hủy, từng con dòi trắng hếu cứ ùn ùn chui ra từ trong thớ thịt béo lúc nhúc ,chúng bâu lên cả chân của Thảo rồi chui tọt vào ống quần khiến nó buồn ,nắn lấy quần lôi con dòi ra nóp cái bép khiến xác nó xẹp lép, nước từ trong phọt ra văng thẳng vào áo Thảo.

Biết là thịt người khônh còn nguyên vẹn, cho nên nó nhẹ nhàng hơn lúc đầu. Trong lúc chờ cho nước tháo bớt, và đánh động cho lũ dòi bò đi, nó lấy cây nến luồn sau lớp khẩu trang ra châm lửa đốt, tay kia cầm sẵn cái lọ không chờ hứng mỡ người.

Một lúc nữa trôi qua, xác đã không còn úng nước, nó ngồi trên thành áo quan từ từ chẫu ngọn nến đang cháy ,hơ từ trên xuống dưới xác cô Hường cho khô một lần nữa. Thảo lần sờ cởi từng chiếc cúc áo, lộ ra cơ thể trắng như vôi của tử thi, một bên bầu ngực đen trũi, bên kia vẫn to tròn và hồng hào . Chĩa ngọn đèn vào đúng dưói bầu ngực giữ nguyên ở vị trí ấy , mắt Thảo sáng rực trong đêm tối mong thấy giọt mỡ người đầu tiên nhỏ xuống cái lọ đã được kê sẵn ở phần bụng.

Kì thực, công đoạn này mất nhiều thời gian hơn Thảo tưởng ,nó còn lâu hơn thời gian đào mộ. Một cây nến không đủ để mỡ dưói bầu ngực tử thi nhỏ mỡ, nó lôi trong túi quần ra thêm ba cây nến chụm lại tạo thành bó đuốc nhỏ dí thẳng vào cái xác chết chương mấy ngày.

Đúng thật lửa to nên có công dụng nhanh hơn cả, sau khi ngọn lửa cháy một lúc, phần da bắt đầu bị thiêu đốt cứ nổ từng mảng kêu lên xèo xèo, một mùi khét lẹt từ thịt người cháy xông thẳng vào mũi Thảo khiến nó choáng váng. Nhữbg giọt mỡ người trong veo khi nhỏ xuống đáy lọ thì lại hơi hanh vàng, và chỉ sau một lúc, nó đã đông đặc trắng phau như mỡ lợn. Đây, thành quả cuối cùng đã xuất hiện, công sức của cái thảo bỏ ra cũng đã thu được kết quả.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hết phần bầu ngực, nó hun đốt cả phần eo ,phần cổ, phần mông ,phần nhạy cảm,… bất kể những chỗ chưa bị sét đánh có thể lấy được mỡ nó cũng cho ngọn lửa đi qua. Mới đầu khi đứng trước nấm mộ cô Hường, Thảo đã rất sợ. Thế nhưng cho đến bây giờ, khi mà trên tay cầm lọ mỡ người mỗi lúc một nhiều,tâm trí nó chỉ có sự tham lam và quyết tâm mãnh liệt, cái ác đã nuốt chọn nỗi sợ ít ỏi cuối cùng trong con người cái Thảo. Nếu có ai hỏi nó vì đâu, động cơ nào khiến nó có dũng khí để làm chuyện này? Thì chỉ có thể là nguyên do muốn thoát nghèo, và muốn lấy được chồng giàu.

Kết quả thu được là được nửa lọ mỡ người, nó giơ lên quá mặt để xem thành quả và khá ưng ý. Khẽ mỉm cười, nó đóng chặt nắp lọ rồi quăng lên phía trên, còn mình dưói này thu dọn đồ đạc rồi tìm cách trèo lên sau.

Khi hai tay nó bấu vào miệng hố, chân đạp lên thành đất để trèo lên bờ. Thì chẳng may, đất yếu bửa ra khiến Thảo trượt chân ngã ngửa xuống hố. Nó nằm lên trên xác chết, và chỉ cần hai giây định thần, tất cả dòi từ đâu bám vào người Thảo trắng hếu.

Có lẽ lũ dòi cũng nghĩ cái Thảo là tử thi ,cho nên rất nhanh chóng đã trèo lên người Thảo tìm cách chui vào, có những con đã nhanh chóng chui thẳng vào lỗ mũi, lỗ tai khiến cái Thảo dựng cả tóc gáy. Nó sợ hãi vùng ra khỏi đống lầy , chẳng may chân nó đạp vào tấm gương hình bát quái gắn ngay tấm ván hòm vỡ choang. Nhưng giờ tâm trí đâu nó để ý đến chuyện ấy, trèo lên trên mặt rồi lấp lại đất như ban đầu . Cho tất cả mọi thứ vào bao, Thảo ba chân bốn chẳng chạy về nhà. Lúc này ,đồng hồ nhà Thảo cũng tích tắc điển gần mười một giờ tối .

Gạo đang ngồi học bên cửa sổ thì tiếng sấm khan lại nổ khiến cô giật mình. Sấm chớp đã kéo đến từ lúc nhà đang ăn cơm, vậy mà đến giờ vẫn chưa có hạt mưa nào.

Vừa mới nghĩ đến đây thì thì mưa ào ào trút xuống như thác đổ. Khiến cái cửa sổ mở ra cạnh bàn học bị hắt mưa ướt cả sách vở . Gạo vội vàng đứng dậy kéo hai cánh cửa sổ vào, tromg lúc ấy, khi đảo mắt về phía cổng, cô thấy bóng người nào đó đứng ngay đấy, dưới cơn mưa tầm tã không che chắn hay mặc áo mưa.

Chưa nhìn rõ đấy là ai, xong cô đoán là cái Thảo đi chơi về nên đội nón ra mở cổng cho chị. Nhưng lạ thay, khi ra đến nơi thì lại không có ai cả. Ngoài cổng chẳng có bóng nào;

– Quái lạ nhỉ, vừa nãy đứng đây giờ lại không thấy đâu

Gạo lẩm nhẩm nói một mình, xong nghĩ lại có thể vì mình hoa mắt cho nên nhìn nhầm. Trời mưa lớn thế này, cửa không khóa, cái Thảo mà về nó chẳng mở cổng mà chạy xộc mà nhà, hà tất gì phải đứng dưới mưa cho ướt hết.

Long tong chạy vào trong buồng, Gạo thu dọn sách sách vở chuẩn bị đi ngủ. nhìn cái tay què quặt của mình mà bất giác thở dài, không biết khi nào cô cô mới khỏe mà đi học . Không nhờ Nhân xin hộ, chắc cô chẳng được giữ lại đến giờ này.

Thảo chạy về đến nơi khi toàn thân ướt sũng, nó giấu cái bao sau đống rơm rồi phủ thật nhiều rơm lên che chắn. Mang quần áo đi tắm, nó lấy thật nhiều xà phòng để rửa sạch cái mùi thối kinh điển ám trên người. Nghĩ lại thôi cũng khiến nó rùng mình sợ hãi.

Đang lấy tay kì cọ, thì tay nó bất chợt sờ trúng cái gì mềm mềm sau lưng, nhón lên đưa lên tận mắt nhìn. Hóa ra là em dòi bép múp túm vào người nó theo về đến tận nhà. Giật mình, Thảo thả nó xuống rồi lấy chân di nhiều lần cho nó chết. Dội thêm mấy gáo nước , nó nhanh tay mặc vội bộ quần áo khô rồi chạy thẳng vào trong buồng.

– Tránh ra!Tránh ra. Đi đi! Cô đi đi!

Tiếng Gạo ú ớ gào lên xen lẫn tiếng mưa khiến cái Thảo đi vào cũng giật mình. Thấy em gái ngủ mớ, nó định không gọi, để cho Gạo gặp ác mộng cho sợ , sáng hôm sau người tỉnh lại cũng mệt mỏi không khác gì đi cày. Tuy em gái đã nhường chồng cho Thảo , nhưng không có nghĩa là nó biết ơn và thương cái Gạo.

Nằm xuống kế bên, Thảo vẫn kệ cho em gào thét, có lẽ nó bị bóng đè. Xong câu nói phát ra từ trong mồm khiến Thảo giật mình:



– cô Hường ơi! Cô tha cho nó với…đừng gϊếŧ chết nó…

– này!này!tỉnh lại đi! Mày nói gì thế hả?

Thảo tái mặt tát vào má Gạo mấy cái khiến cô giật mình choàng tỉnh, mắt láo liên nhìn xung quanh. Hóa ra đấy chỉ là mơ, một giấc mơ thực sự rất đáng sợ.

Thảo trông thấy em mặt trắng dã nhìn tứ hướng cũng lo lắng không thôi, nó e dè hỏi :

– này! Mày mơ thấy cái gì mà mày hét to thế?

Thảo hỏi, nhưng Gạo có vẻ chưa nghe rõ , nó húych tay cô mấy lần. Gạo đờ dẫn nhìn chị gái tỏ vẻ mệt nhọc, cô đáp:

– Tôi vừa nằm mơ, sợ lắm! Tôi trông thấy cô hường…

– Cô hường?Hường nào? Mụ Hường lang thang chửa hoang ấy hả? Sao lại mơ thấy mụ ấy?

Tuy thảo chột Dạ lắm, xong vẫn làm ra vẻ tỉnh bơ không biết gì nhằm hỏi dò em gái. Gạo lắc đầu nói:

– Tôi không biết!trong mơ tôi trông thấy cô ấy đứng ở trước cổng nhà mình, trông mặt cô ấy đáng sợ lắm. Cô ấy vẫn mang bầu,một lúc sau cô ấy vỡ ối ,nước ối chảy đỏ lét tràn ra đường như máu tươi vậy. Cô Hường ngồi xuống đất rồi rặn đẻ ,mà lại đẻ ra… Ra…

– Ra cái gì nói mau đi? Ra con chứ gì?

Thảo nghe Gạo ngập ngừng thì xót ruột , nó nói chêm vào đoạn còn thiếu của em gái. Thế nhưng nó đoán chệch, Gạo lắc đầu, mặt vẫn không giấu nổi sự hoang mang;

– Không, mà cô ấy… cô ấy đẻ ra thằng Quý.

Đến lần này thì cái Thảo giật mình ngồi phắt dậy nhìn Gạo chằm chằm, nó kinh ngạc tột độ. Nếu là những giấc mơ khủng khác, cái Thảo sẽ không quan tâm,nhưng Gạo lại mơ đến quý , đến cô hường,mà sớm nay nó mới đào mộ của cô ấy lên. Mà nhìn mặt Gạo, biết chắc cô khômg nói đùa, có lẽ nào…