Chương 30: Rượu cao lương

Hạ n từ lúc vào nhà bếp vẫn chưa đi ra, đến bữa cơm trưa cũng bưng một bát cơm lên, vừa trông cao lương lên men, vừa ăn cơm, Tiểu Lan ngay đến bát cũng không có để rửa, bị đuổi ra khỏi nhà bếp, chàng ta nói cái gì mà không muốn nàng làm rối suy nghĩ, Tiểu Lan tức giận, nhà bếp từ xưa đến nay luôn là địa bàn của nàng ấy, giờ Hạ n muốn mượn để dùng thì cũng được thôi, nhưng kết quả là một người chủ nhân là cô lại bị chàng ta đuổi ra ngoài.

“Thành công rồi, thành công rồi, hahaha!” Trong phòng bếp phát ra một trận cười lớn, mấy người khác liền tò mò đi vào nhà bếp, trong nhà bếp tràn ngập toàn là mùi rượu.

Cái hương vị này… Lãnh Mạc Tử đã quen với mùi vị này rồi, kiếp trước khi cô vẫn còn ở quê, cứ khoảng 3 giờ chiều mỗi ngày trong thôn đều tràn ngập mùi rượu như thế này, trong thôn có một xưởng làm rượu nhỏ, người trong thôn dường như đều uống rượu cao lương từ xưởng rượu đó, nhà Lãnh Mạc Tử cũng không phải là ngoại lệ.

Lúc còn nhỏ ông nội có nói là con cháu nhà họ Dương mà đến rượu cũng không biết uống thì thật là không xứng, vì vậy dưới con mắt oán trách của mẹ, cô và em trai cô dường như đều uống rượu để lớn lên, sau này khi hai chị em cô trưởng thành rồi, và rời khỏi thôn Dương gia, những loại rượu đắt tiền ở bên ngoài cũng không hợp khẩu vị của hai người, hai chị em họ chỉ vì muốn uống một ngụm rượu cao lương mà không tiếc tiền gửi rượu cao lương từ quê lên bằng đường hàng không.

Bây giờ được thử lại hương vị rượu này, khiến cho Lãnh Mạc Tử rất cảm động.

“Tiểu thư nếm thử đi.” Hạ n bưng bát rượu lên, đưa cho Lãnh Mạc Tử như đưa báu vật.

Lãnh Mạc Tử cầm bát lên, hít một hơi thật mạnh, mùi hương của rượu tràn gập trong phổi, rồi cô uống một ngụm, đúng là hương vị này rồi.

“Thật là xuất sắc, Hạ n, ngươi thật lợi hại.”

Hạ n ngại ngùng xoa đầu: “Tiểu thư mới là người lợi hại, chỉ có tiểu thư mới nghĩ ra cách dùng cao lương để nấu rượu.”

Tiểu Lan cũng tò mò cầm bát rượu lên uống một ngụm to: “E hèm! Cay quá.” Tiểu Lan liên tục vỗ vào ngực không ngừng.

“Haha! Nồng độ của rượu cao lương so với những loại rượu khác cao hơn rất nhiều, mới đầu uống không quen sẽ cảm thấy rất cay, ngươi nên thử từ ngụm nhỏ, loại rượu này cần phải thưởng thức từ từ.” Thực ra Lãnh Mạc Tử nhìn cái cách Tiểu Lan uống rượu cô đã biết nàng ta thể nào cũng cảm thấy cay, người lần đầu tiên uống rượu cao lương, nếu như không uống từ từ thì sẽ cảm thấy rất cay, khi lần đầu tiên cô uống rượu, cay đến mức nước mắt chảy thành dòng.

Tiểu Lan nghi ngờ nhìn Lãnh Mạc Tử, nàng ta không muốn nếm thử nữa, nhưng vì Linh Nhi rất tin tưởng Hạ n nên nàng lấy bát rượu từ trong tay Tiểu Lan, rồi uống một ngụm nhỏ.

“Ôi! Vị rất ngon, hương thơm tràn ngập trong miệng, chỉ hơi cay một chút thôi.” Linh Nhi gật đầu, rất vui vì Tiểu n ca ca của cô lại lợi hại đến như vậy.

Tiểu Lan nghĩ một lúc rồi lấy bát rượu, lại uống một ngụm, lần này nàng ta chỉ uống một ngụm nhỏ, quả nhiên không cay như lần trước mà lại còn rất ngon.

“Lãnh cô nương có nhà không?” Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói của một người đàn ông lạ mặt.

Tiểu Lan vội vàng đặt bát xuống, rồi đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa là một người đàn ông trạc 50 tuổi , Tiểu Lan biết người đàn ông này, đó là thôn trưởng thôn Hồng Thụ.

“Là thôn trưởng đó sao! Ngài đến tìm tiểu thư nhà chúng tôi có chuyện gì vậy?” Tiểu Lan lịch sự chào hỏi thôn trưởng.

“Đúng vậy, Tiểu Lan cô nương, tiểu thư nhà cô có ở nhà không?” Thôn trưởng thực ra trong lòng đang lo lắng, ông ấy không biết rằng chuyện ông nhờ Lãnh Mạc Tử giúp liệu cô ấy có đồng ý hay không, ông ấy cũng cảm thấy ông đến đây như thế này thật là không phải phép, nhưng đã đến đây rồi, không thử thì làm sao biết được có thành công hay không.

“Tiểu thư nhà tôi có nhà! Mời thôn trưởng vào trong.” Tiểu Lan vội vàng mời thôn trưởng vào trong sân.

“Thơm quá, đây là…” Thôn trưởng vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, vừa thấy giống mùi rượu lại vừa không thấy giống.

“Rượu thơm, Hạ n nhà chúng tôi vừa mới ủ rượu xong, thôn trưởng có muốn thử không?” Lãnh Mạc Tử đi ra khỏi nhà bếp, cười và chào hỏi thôn trưởng, người ta nói không nể mặt hòa thượng thì cũng phải nể mặt phật, vì thôn trưởng là cha của Lý Đại Toàn nên Lãnh Mạc Tử cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt khác.

“Được! Lão già tôi hôm nay thật có phúc hưởng.” Thôn trưởng gật đầu, ông ta không có ham mê gì ngoài sở thích uống rượu, nên vừa nghe thấy có rượu để uống, đương nhiên ông ta sẽ không từ chối.

Lãnh Mạc Tử mời thôn trưởng vào phòng ngồi, Linh Nhi bưng một bát rượu đến, đưa cho thôn trưởng, còn không quên dặn dò: “Loại rượu này có nồng độ cao hơn những rượu khác, lúc ngài uống, đừng uống ngụm lớn quá, như thế sẽ bị cay.”

“Đa tạ Linh Nhi cô nương.” Thôn trưởng vui mừng cầm bát rượu lên, ông ta ngửi, rồi thử một hớp: “Rượu ngon, lão già ta lần đầu tiên được uống một loại rượu ngon như thế này.”