Chương 29: Diệp Tử đáng thương phần 2

Lãnh Mạc Tử cau mày, những chuyện như thế này cô đã gặp nhiều ở kiếp trước rồi, Lãnh Mạc Tử ngay lập tức bấ vào tâm huyệt trên người Dương Tiểu Diệp: “Tiểu muội muội, em chưa ăn cơm đúng không?” Bình thường những người bị đói khi phải chịu những cơn đau dữ dội đều sẽ có hiện tượng bị choáng, Lãnh Mạc Tử nhìn thời gian, vừa đúng lúc đến giờ ăn cơm, tiểu nha đầu này có lẽ chưa được ăn cơm.

“Dương Tiểu Diệp bị Lãnh Mạc Tử bấm trúng huyệt, sắc mặt có tốt hơn một chút, con bé gật đầu.

“Trong nhà bếp vẫn còn cơm, để nô tỳ đi lấy.” Tiểu Lan sắp xếp gọn gàng đồ đạc bên trong rồi đi ra ngoài.

“Dương đại thúc có lẽ cũng chưa ăn cơm, em gọi ông ấy vào cùng ăn đi!” Lãnh Mạc Tử có chút hảo cảm với lão Dương, ngày trước ông ấy đã giúp Lãnh Mạc Tử đào hồ cá, cũng khá nhanh nhẹn, lão Dương này cũng là người thật thà, đứa con cũng rất nghe lời, nếu vợ ông ta cũng được như vậy thì tốt, thật đúng là.

Ăn xong cơm, Dương Tiểu Diệp liền đi ngủ, còn lão Dương rồi im lặng trên ghế đẩu.

“Dương đại thúc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, đứa bé này tại sao lại bị đánh ra như vậy.” Lãnh Mạc Tử cau mày, cô cảm thấy lão Dương không giống như người sẽ ra tay đánh con.

“Ôi chao! Đều là do vợ của tôi đánh.” Lão Dương thở dài.

Mặc dù Lãnh Mạc Tử có chút khó hiểu, nhưng đó là chuyện của nhà người ta, nên cô cũng không nói thêm gì.

“Hôm nay phải cảm ơn Lãnh cô nương, chúng tôi đi về đây.” Lão Dương đứng dậy, định bế đứa bé lên.

“Dương đại thúc, ông để đứa trẻ ở lại đây đi! Đứa bé bị thương như thế này, ông lại bế nó ra ngoài gió lạnh, rất dễ bị phát sốt.” Lãnh Mạc Tử ngăn lão Dương lại, thật ra Lãnh Mạc Tử không nói rằng nếu lão Dương đi về như thế này chắc chắn sẽ lại cãi nhau với Dương thị, đến lúc đó đứa trẻ cũng không được yên ổn.

“Vậy, sao mà được.” Lão Dương cũng biết Lãnh Mạc Tử có hai chiếc giường, nhưng nếu có thêm Dương Tiểu Diệp thì làm sao bọn họ ngủ được đây!

“Tiểu thư, cứ để họ ngủ ở phòng tôi, tôi trải đệm xuống đất ngủ là được.” Hạ n buồn bã nói.

Cuối cùng thì lão Dương cũng không kiên trì nài nỉ nữa, một mình ông rời khỏi Lãnh gia, về đến nhà, thấy đám người ồn ào đã sớm giải tán rồi, Dương thị thì ngồi trong sân, không biết bà ta đang nghĩ gì, lão Dương cũng mặc kệ bà ta, ông đi thẳng đến phòng khách, đóng cửa lại đi ngủ, mặc kệ Dương thị đang lớn tiếng la hét ở bên ngoài, ông cũng chọn cách không quan tâm.

Sức khỏe Dương Tiểu Diệp đã khỏe lại rồi, đến ngày hôm sau đã có thể xuống giường đi lại, mới ăn cơm xong chưa được bao lâu thì lão Dương sau khi cảm tạ vạn lần, liền đưa Dương Tiểu Diệp về nhà, đúng lúc này Lý thẩm cũng đem đến một rổ cao lương.

“Mạc Tử, đây là cao lương cô cần.” Lý thẩm đưa một rổ đầy ắp cao lương cho Lãnh Mạc Tử.

Linh Nhi bước lên cầm lấy cái rổ, rồi đem cao lương vào nhà, nàng ta đổ cao lương ra, rồi đưa cái rổ lại cho Lý thẩm.

“Lý thẩm, cái này hết bao nhiêu tiền để ta gửi trả bà.”

“Tiền gì mà tiền chứ, một chút ít cao lương này tôi đem tặng cô, nhà tôi còn đang có việc, tôi đi về đây.” Ngay đến cả nói chuyện Lý thẩm cũng không cho Lãnh Mạc Tử có cơ hội để nói, bà quay lưng đi về.

Như vậy Hạ n có việc để làm rồi, chàng ta đem cao lương vào trong nhà bếp, bắt đầu nghiên cứu cách làm, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hạ n, Lãnh Mạc Tử phải nhịn cười, chẳng trách người ta thường nói người đàn ông đẹp trai nhất là khi đang nghiêm túc làm việc, nhìn vẻ mặt mê đắm của Linh Nhi thì liền biết là Hạ n có đẹo trai hay không.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, mỗi ngày đều nhìn rồi, ngươi không biết mệt hay sao, đợi đến khi chúng ta xây xong nhà, ta sẽ làm chủ cho các ngươi, ban hôn cho hai người.” Lãnh Mạc Tử không vui kéo Linh Nhi vào phòng, cô muốn Linh Nhi giúp cô đi tuyên truyền thông báo.

Linh Nhi xấu hổ cúi đầu xuống, bị buộc phải cầm bút lên viết tờ thông báo, Lãnh Mạc Tử cười, rồi cô cũng cùng viết, Tiểu Lan không biết viết chữ, nên nàng ấy đi lấy mấy bộ y phục đang may dở ra bên bờ ao, ngắm nhìn cá, Lãnh Mạc Tử nói nếu để cá chết mà không vớt lên kịp thời sẽ làm ảnh hưởng đến những con cá khác.