Chương 28: Diệp tử đáng thương

“Tại sao tôi phải đi, đây là nhà của tôi, nếu muốn đi thì ông đi đi.” Dương thị ngẩng đầu lên hét lớn, bà ta bị Lý thẩm vạch mặt vốn dĩ đã không vui rồi, bây giờ phu quân bà lại vì mấy đồng tiền bồi thường đó mà bảo bà ta cút đi, bà ta đâu có thể suy nghĩ bình thường được.

“Bà… được… được…. tôi đi.” Lão Dương rùng mình, ôm đứa con quay người đi.

Lão Dương lần này xuất hiện, cũng không biết phải đi đâu, trời cũng đã tối rồi, con gái lại còn đang bị thương, hai cha con ông phải đi đâu bây giờ! Lão Dương bước đi chậm rãi không có mục đích, bất giác đi đến nhà Lãnh gia, lão Dương nhìn cánh cửa đang mở, nghĩ rằng ông nên vào trong xin lỗi, nhưng ông cũng có chút ngại ngùng, lão Dương đứng trước cổng do dự một lúc.

“Cha, chúng ta đang đi đâu vậy?” Dương Tiểu Diệp nhìn lão Dương với đôi mắt ngấn nước.

“Các người có chuyện gì sao?” Vừa đúng lúc Tiểu Lan ra đóng cửa thì nhìn thấy cha con lão Dương, Tiểu Lan đưa mắt nhìn xuống những vết máu trên người Dương Tiểu Diệp, không thể không nói: “A! Đứa bé này sao lại bị đánh thành ra như thế này đây.”

“Không… không sao, tôi đến để xin lỗi Lãnh cô nương.” Đã để Tiểu Lan nhìn thấy, lão Dương đành mặt dày nói ra mục đích ông đến đây.

“Ông đi vào đi! Những vết thương của đứa trẻ này sao không chữa trị đi?” Tiểu Lan vội vàng để hai người họ vào nhà.

“Trời ơi, sao đứa bé này lại bị đánh thành ra như vậy.” Lãnh Mạc Tử nghe thấy có người đang nói chuyện, cô ra khỏi phòng, liền nhìn thấy đứa bé đang bế trong tay lão Dương, người đầy vết thương, cô nhíu mày: “Linh Nhi, ngươi đi lấy hòm thuốc tới đây, Tiểu Lan đi lấy một chậu nước ra đây. Dương đại thúc bế đứa bé nằm xuống giường trước đi.”

“Không, không cần đâu, tôi đến đây để muốn nói lời xin lỗi với cô, tôi đã nghe nói buổi chiều hôm nay Dương thị làm loạn ở chỗ cô, tôi xin lỗi, đều trách tôi không quản bà ta tốt.” Lão Dương nói xong thì quay người rời đi.

“Ông đứng lại đã.” Lãnh Mạc Tử quát lớn: “Hạ n, bế đứa bé vào giường nằm đi.” Lãnh Mạc Tử biết hai cha con họ định rời đi, nếu như đứa bé có mệnh hệ gì, thì cô sẽ dằn vặt cả đời mất.

Lão Dương bị Lãnh Mạc Tử quát, sợ hãi đứng im một chỗ không dám động đậy, ngay đến cả khi Hạ n đi đến ôm đứa bé, ông cũng không phản ứng lại.

“Cha, cha.” Dương Tiểu Diệp không quen biết Lãnh Mạc Tử, hơn nữa vừa rồi Lãnh Mạc Tử còn đang nổi giận, nên con bé có chút sợ hãi.

“Tiểu muội muội ngoan nào! Bọn ta chỉ muốn giúp muội xử lý vết thương thôi, không cần phải sợ, chúng ta không phải là người xấu.” Hạ n nhẹ nhàng nói, rồi bế Dương Tiểu Diệp vào phòng.

“Cái này… Lãnh cô nương, không cần đâu, đợi chút nữa về nhà, tôi lau vết thương cho nó là được rồi.” Lão Dương ngại ngùng xoa đầu, nói.

Lãnh Mạc Tử trừng mắt nhìn ông ta: “Ông đứng ở ngoài đợi đi.”

Lãnh Mạc Tử bước vào phòng, Tiểu Lan và Linh Nhi đã đem đồ tới, Lãnh Mạc Tử ra lệnh cho Hạ n đi ra ngoài, rồi cô đóng cửa lại, cô lấy một bình rượu trắng lần trước mua ở thị trấn ra, đổ ra chén, rồi kêu Tiểu Lan cho thêm rượu vào nước để rửa vết thương cho Dương Tiểu Diệp.

“A!” Tiểu Lan vừa mới chạm nhẹ vào người Dương Tiểu Diệp, con bé đã hét lên, cho dù là nước thì khi chạm vào vết thương cũng đau như bị kim châm muối xát vậy, Tiểu Lan không dám làm tiếp, đành nhìn Lãnh Mạc Tử: “Tiểu thư.”

Lãnh Mạc Tử cầm lấy chiếc khăn trên tay Tiểu Lan: “Tiểu muội muội, ta biết là muội rất đau, nhưng nếu như không rửa sạch sẽ thì sẽ bị nhiễm trùng, muội hãy chịu đựng một chút đi.” Lãnh Mạc Tử xoa đầu đứa bé, nói với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.

Nhìn thấy Dương Tiểu Diệp gật đầu, Lãnh Mạc Tử mới nhẹ nhàng giúp con bé xử lý vết thương, mặc dù Dương Tiểu Diệp rất đau, nhưng nó cũng không kêu lên, con bé cắn răng chịu đựng, đến khi Lãnh Mạc Tử giúp nó lau sạch hết vết thương con bé cũng không kêu một tiếng nào, sau khi xử lý xong vết thương, Lãnh Mạc Tử bôi thuốc cho Dương Tiểu Diệp, còn lấy ra một bộ y phục cô chưa từng mặc qua để cho Dương Tiểu Diệp mặc, mặc dù hơi rộng một chút, nhưng cũng tốt hơn bộ y phục con bé đang mặc trên người.

“Thật khó chịu, muội đến thở cũng không dám thở mạnh.” Dương Tiểu Diệp thì thào nói, mặt con bé trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, thở gấp.