Chương 14: Cố Tử Phong

Lãnh Mạc Tử ghé sát bên tai Tiểu Lan nói: "Đại ca trong lúc vô ý có được bí kíp võ công, hắn nói không được để người khác thấy."

Tiểu Lan gật đầu, tỏ vẻ bản thân sẽ tuyệt đối không nói với ai khác.

Bốn ngày sau, mọi người đã đào được một cái hố không tới thắt lưng, cứ như vậy, không đến bao lâu nữa, ao cá của Lãnh Mạc Tử sẽ hoàn thành rồi, buổi tối hôm đó tiễn mọi người về rồi, ăn xong cơm, Tiểu Lan liền cầm lấy chiếc giỏ ở trước chỗ mà Lãnh Mạc Tử xây nên, đặt giỏ cẩn thận, Lãnh Mạc Tử bật cười, nha đầu này thật quy củ, Lãnh Mạc Tử cầm lấy gậy trúc vuốt vuốt, hai người lại bắt ba mươi mấy con cá trống trong vại nước, rồi mới đi ngủ.

Trong nhà có người thì cần phải ăn cơm, bọn họ hai người không thể cùng nhau ra ngoài được, Lãnh Mạc Tử dưới sự ăn dặn kỹ lưỡng của Tiểu Lan, xách thùng nước ngồi trên xe bò lên trên trấn, trên xe có vài người phụ nữ có chồng đều là người làm việc ở nhà Lãnh Mạc Tử, nhìn thấy Lãnh Mạc Tử, cũng nhiệt tình nhường chỗ, nói chuyện với Lãnh Mạc Tử.

Vừa tới trấn, Lãnh Mạc Tử trực tiếp đi tới quán Đệ Nhất, từ xa đã nhìn thấy ông chủ Lưu đang đứng ở cửa trông ra xa, dường như là đang chờ người.

"Lãnh cô nương, cô đã đến rồi, đại thiếu gia nhà chúng tôi đã chờ cô một lúc lâu rồi, Tiểu Tam Tử, nhanh mang cá ra phía sau." Ông chủ Lưu vừa nhìn Lãnh Mạc Tử, chạy ra ngoài nghênh đón.

"Đại thiếu gia nhà các ông tìm tôi có chuyện gì sao?" Lãnh Mạc Tử đưa thùng nước cho tiển nhị xong mới hỏi.

"Đi vào rồi biết, cam đoan là chuyện tốt, Lãnh cô nương mời lên lầu." Ông chủ Lưu cười tít mắt mời Lãnh Mạc Tử đi lên.

Lãnh Mạc Tử đại khái là đoán được đại thiếu gia nhà bọn họ tìm cô làm gì, nhất định là cảm thấy cá cô bán rẻ hơn người khác, muốn thu mua số lượng lớn, Lãnh Mạc Tử cũng cười cười, đi theo ông chủ Lưu lên lầu, có tiền mà không kiếm cô cũng đâu có ngốc.

Ông chủ Lưu đưa Lãnh Mạc Tử lên lầu, ông gõ cửa: "Đại thiếu gia, Lãnh cô nương tới rồi."

"Mời vào." Bên trong truyền ra một giọng nam giống như gió xuân.

Ông chủ Lưu đẩy cửa, Lãnh Mạc Tử liền nhìn thấy một nam nhân đứng bên cửa sổ, nam nhân cũng quay lại nhìn cô.

Người nam nhân có một khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan sắc nét như được chạm trổ, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú khác thường, vẻ ngoài thoạt nhìn giống như phóng đãng không câu nệ, nhưng trong ánh mắt không chú ý lộ ra tinh quang khiến người ta không thể coi thường, tóc dày đen láy, đôi lông rậm gợn lên chút ôn nhu, giống như lúc nào cũng mang theo ý cười, cong cong giống như mặt trăng lưỡi liềm sáng tỏ trong bầu trời đêm, lấp đầy tình cảm, khiến cho người khác không cẩn thân liền bị đắm chìm vào trong đó, chiếc mũi cao thẳng, lúc này đôi môi đỏ mọng dày mỏng vừa phải lại nở nụ cười khiến người ta hoa mắt.

Mặc dù người nam nhân thoạt nhìn phóng túng không khuôn phép, dịu dàng dễ thân, nhưng Lãnh Mạc Tử có cảm giác người nam nhân này không hề đơn giản, làm ăn cùng người này, nếu như đầu óc không linh hoạt, tuyệt đối sẽ bị hắn tính kế, có điều là cũng bởi vì người nam nhân này đủ khôn khéo, Lãnh Mạc Tử cảm thấy làm ăn cũng hắn, chỉ có lời mà không lỗ.

"Xin chào Lãnh cô nương, ta họ Cố tên Tử Phong." Cố Tử Phong gật đầu với Lãnh Mạc Tử, hắn có chút bất ngờ về Lãnh Mạc Tử, hắn cho rằng người tới hẳn là một nông phụ, không ngờ tới lại là một nữ tử yểu điệu như vậy, mặc dù cô mang theo khăn che mặt, đôi mắt cơ trí ấy lại không thoát được ánh mắt của hắn, Cố Tử Phong dám khẳng định nữ tử này không hề đơn giản.

"Xin chào đại thiếu gia! Ta là Lãnh Mạc Tử." Lãnh Mạc Tử tự nhiên chào hỏi với Cố Tử Phong.

"Lãnh cô nương, mời vào trong." Cố Tử Phong mời Lãnh Mạc Tử vào trong ngồi, bản thân cũng trở lại ngồi bên cạnh bàn.

Ông chủ Lưu thức thời rót cho Lãnh Mạc Tử một ly trà liền đi ra ngoài, Cố Tử Phong nhìn ông chủ Lưu đóng cửa rời đi, mới nhìn về phía Lãnh Mạc Tử.