Chương 13: Cô mới là người vợ mà hắn muốn

Người đàn ông trốn trên cây lần trước, hôm nay mới sáng đã tới rồi, hắn nhìn thấy một đám người đang bận rộn trên cánh đồng, đang nhìn Đại Trụ đang bận việc trên nóc nhà, bỗng có chút ngạc nhiên, nha đầu này đang làm cái gì thế? Người đàn ông nhìn vào trong sân, động tác của nữ tử có chút kỳ lạ, nhịn không được mà nổi lên hứng thú, hắn nhếch nhếch mày, dựa vào thân cây nhìn động tác của Lãnh Mạc Tử, đang luyện công sao? Nhưng động tác sao lại nhìn kỳ lạ đến như vậy.

Ồ! Đó là cái gì vậy, kiếm pháp? Đao pháp? Côn pháp? Đều không giống! Chỉ nhìn Lãnh Mạc Tử nắm một bên gậy trúc, ở trong sân khua khua, người đàn ông càng thêm hứng thú theo dõi, động tác kỳ lạ của Lãnh Mạc Tử, khiến cho khuôn mặt lạnh lẽo như sương lạnh của hắn chợt lóe lên lên chút tươi cười tán thưởng, mặc dù hắn nhìn không hiểu Lãnh Mạc Tử đang luyện thứ gì, kiếm pháp không phải kiếm pháp, đao pháp không giống đao pháp, cũng chẳng phải là côn pháp, nhưng mà hắn có cảm giác, loại võ công này vô cùng lợi hại, nếu không phải lá thân thể Lãnh Mạc Tử quá nhỏ yếu, có lẽ hắn cũng không phải là đối thủ của tiểu cô nương này.

Người đàn ông thêm hứng thú ngồi trên cây theo dõi, cho mãi đến buổi trưa Tiểu Lan đi ra gọi mọi người về ăn cơm, hắn mới sờ sờ bụng mình, nhảy xuống cây, nhìn căn nhà ở phía xa, Lãnh Mạc Tử thật là khác xa so với các Đại tiểu thư khác, cô hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, thậm chí còn có chút khí chất của nữ trung hào kiệt, rõ ràng nhìn có vẻ cực kỳ mỏng manh lại mang theo chút cường thế, hắn xác định nữ tử như Lãnh Mạc Tử, mới là người vợ mà hắn muốn có.

"Tiểu nha đầu, hi vọng lần sau ta tới, cô có thể cho ta sự kinh hỉ lớn hơn." Khóe miệng người đàn ông kẽ nhếch quay người rời đi.

"Ăn cơm thôi!" Tiểu Lan hô lên một tiếng.

Mọi người buông nông cụ xuống, đến bên bờ sông rửa tay, bàn ăn của nhà cô không to, phòng bếp cũng nhỏ, Lãnh Mạc Tử bảo Tiểu Lan chuyển bàn ra giữa sân, đem bàn ăn chuyển ra sân thì được rồi, có điều lại không đủ ghế, mọi người chỉ có thể đứng ăn.

"Không có nhiều ghế như vậy, chỉ có thể để các vị đại thúc đại thẩm đứng mà ăn cơm."

Tiểu Lan bưng ra một con cá to đặt lên trên bàn, liền mời mọi người nhanh mời cơm.

"A! Cá, cái này. Chúng ta cũng được nhìn qua cá trong sông rồi nha!" Ngũ thẩm cùng với Lý Thẩm, nhìn cá trong bát, hai mắt sáng lên.

"Ơ, còn là cơm gạo tẻ, hai vị cô nương bữa cơm này e là không được rồi." Khi Lý Đại Toàn cầm bát xới cơm, nhìn một nồi cơm tẻ nóng hổi không nhịn được kêu lên.

"Đại Toàn ca, các vị đại thúc mọi người đừng nghĩ nhiều, mọi người giúp chúng tôi làm việc, rất vất vả, không để cho mọi người ăn no, mọi người lấy sức đâu mà làm việc, nếu như không có sức lực làm sao làm việc được, như vậy công trình này của ta không biết đến bao giờ mới có thể xong! Cá này hả! Hôm nay có cũng chỉ là còn thừa từ hôm trước, được rồi mọi người ăn cơm đi, ăn cơm đi." Lãnh Mạc Tử khua khua tay, để mọi người nhanh chóng ăn cơm.

Ra bên ngoài làm việc, ở đâu có thể gặp được ông chủ tốt như vậy chứ, mọi người đều nói nói cười cười cùng nhau ăn cơm, còn bàn bạc trước buổi chiếu phải nỗ lực gấp bội, như vậy mới xứng với tiền công mà Lãnh Mạc Tử trả, cũng như cơm nước mà Lãnh Mạc Tử chuẩn bị cho họ, buổi chiều sau khi ăn cơm, dưới sự cương quyết của Lãnh Mạc Tử, mọi người ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi nửa canh giờ mới tiếp tục làm việc.

Mà Lãnh Mạc Tử đương nhiên là kéo Tiểu Lan vào sân luyện công, Lãnh Mạc Tử đưa cho Tiểu Lan một cây gậy trúc, nắm lấy tay dạy nàng ấy cách cầm gậy, cách xuất thủ.

"Tiểu thư, đây là kiếm pháp gì vậy, thật kỳ lạ." Trái lại Tiểu Lan rất hứng thú, có điều cảm thấy những động tác này có hơi kỳ lạ.

"Đây gọi là thương pháp, chờ qua một khoảng thời gian em luyện tập tốt rồi, ta sẽ cho người làm hai cây giáo dài." Lãnh Mạc Tử vừa giao cho Tiểu Lan vừa nói.

"Thương pháp, đó là cái gì, sao em chưa từng thấy qua." Tiểu Lan nghe nói qua kiếm pháp, đao pháp, còn có côn pháp của Thiếu Lâm Tự, nhưng chưa từng nghe qua thương pháp.