Chương 3

Đương lúc Ôn Ngọc Lâm nhúng mềm bánh quẩy vào sữa đậu nành cho Lạc Giai Hòa, Lạc Lan ngượng ngùng xoắn xít mà mở miệng: "Cha, có thể cho con hai mươi lượng bạc không? Con muốn mua ít điểm tâm."

"Hai mươi lượng? Ngươi là tưởng ngủ đông?" [?] Ôn Ngọc Lâm cũng không nhìn đến nàng, tự tay đút bánh quẩy cho Lạc Giai Hòa ăn.

"Ta kỳ thật là muốn mua vài quyển sách đọc." Lạc Lan rất là thấp thỏm mà nhìn Ôn Ngọc Lâm, Ôn Ngọc Lâm có chút kinh nhạc quay đầu sang, "Sách? Sách gì?" Nàng thật ra cũng không phải không tin, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, ai ngờ Lạc Lan lập tức liền đáp, "Được rồi, là con nhìn trúng một cái váy."

Ôn Ngọc Lâm buông chén đũa trong tay, lời lẽ chính đáng mà nói: "Lạc Lan, đòi tiền mua đồ vật cũng không phải chuyện lớn, nhưng nói dối đã là không đúng rồi!"

Lạc Anh ở một bên vừa lật sách, vừa uống một ngụm cháo, "Ta dám đánh cược, nàng không kể được tên mấy quyển sách."

Ôn Ngọc Lâm có chút bất đắc dĩ mà nói với Lạc Giai Hòa: "Hai đứa này như thế nào luôn cãi, một khắc an bình cũng không có."

Lạc Giai Hòa ngược lại là thấy nhiều không trách: "Nàng trước kia cũng khinh thường ta như vậy, nơi nào chốn nào cũng nhằm vào ta."

"Này cũng là chuyện nhiều năm rồi, nàng còn nhớ làm gì. Ta nghe Trương chưởng quầy nói, cửa hàng mới vừa nhập vào mấy bình hương liệu từ Tây Vực, nàng lát nữa đi xem đi, thích liền lấy, ngân phiếu bên nàng không đủ thích ta nơi này còn có, cho hắn ngân phiếu hảo ghi sổ, bằng không cuối tháng lại đến loát."[?] Ôn Ngọc Lâm nói, làm như còn không yên tâm, lại vội vàng từ trong lòng ngực móc ra mấy trương ngân phiếu đưa cho Lạc Giai Hòa.

Lạc Giai Hòa thực vừa lòng, thò lại gần bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ta đay về sau liền không nhắc lại việc kia. Buổi tối muốn tắm uyên ương hay không?"

Ôn Ngọc Lâm cũng nghiêng mặt nói bên tai nàng: "Giày ta có chủy thủ, nếu ngày nào đó ta cự tuyệt tắm cùng nàng, nàng liền gϊếŧ ta đi." Hai người trêu đùa đủ rồi mới đứng dậy, Ôn Ngọc Lâm cũng mặc kệ ba nữ nhi vẻ mặt đầy oán khí đang chờ bên xe ngựa, chính mình mặt mày hớn hở liền lên xe ngựa.

Lại nói, đoạn thời gian Lạc Giai Hòa mới đến Ôn gia, đoạt hết nổi bật cùng sủng ái, thật là chọc Ôn Ngọc Lâm nói không được giận không xong, cũng chỉ dám ở trước mặt người ngoài nơi nào cũng nhằm vào chọc ghẹo một phen. Sau lại qua một đoạn thời gian, Ôn Ngọc Lâm cũng thành thói quen, cũng hiểu Lạc Giai Hòa cũng không phải là loại nữ nhân lả lơi ong bướm, cũng không lúc nào cũng nhằm vào nàng nữa.

Ai ngờ qua đi một năm, có người đem chuyện lúc xưa Ôn Ngọc Lâm bố trí nàng kể lại vào tai Lạc Giai Hòa, Lạc Giai Hòa tất nhiên là giận không thể át, chạy tới giằng co cùng nàng.

"Ngươi nói với người ngoài ta lả lơi ong bướm, cưới ta chẳng khác nào coi tiền như rác (phí tiền), ngày sau lại muốn tìm cái cớ để hưu ta?" Bởi vì một đường chạy tới, nàng thở hồng hộc, Ôn Ngọc Lâm thật mau liền bị bộ ngực phập phồng của nàng hấp dẫn, giờ phút này chính mình đuối lý, cũng không thể lại kêu nàng kiểm điểm chút, nhẫn nại giải thích: "Đó cũng là việc của một năm trước. Khi đó ta cũng không hiểu biết nàng, nàng lúc đó hoa hòe lộng lẫy, là ai đều sẽ hiểu lầm mà phải không."

"Vậy ngươi như thế nào nơi nơi nói với người ngoài? Người khác mới đầu có lẽ là hiểu lầm, nhưng lại thêm người trong nhà như ngươi nói, thật đúng là cho rằng ta lả lơi ong bướm!" Lạc Giai Hòa làm gì để mình bị tống cổ đi dễ như vậy.

"Nàng cũng đã ở kinh thành hơn một năm, nàng là dạng người gì, mọi người cũng đều xem ở trong mắt. Ta biết loại hành vi tiểu nhân này là không đúng, nhưng lúc đó bị nàng khi dễ, ta một bụng oán khí thật không có chỗ để đi, cũng chỉ có làm như vậy. Ta cũng chỉ nói lúc đó, về sau liền không hề nói thêm gì nữa!" Ôn Ngọc Lâm một lòng thành thật xin lỗi, lại bưng trà cúi mình vái chào, "Nàng tha thứ cho ta đi."

"Ta khi dễ nàng lúc nào, chỉ là ta thấy nàng cả ngày cau có, làm biểu tỷ, thay nàng thả lỏng đôi chút thôi." Lạc Giai Hào xem như tha thứ cho nàng, Ôn Ngọc Lâm làm gì còn dám tranh luận, cũng theo bậc thang leo xuống: "Chúng ta đi trong viện nhìn xem đi, hôm nay cây đào đã kết quả rồi."

Lạc Giai Hòa vui vẻ đáp ứng, đi theo Ôn Ngọc Lâm vào xem đào. Đầu mấy nhành cây quả nhiên đã kết vài quả, có mấy quả đã là rất rất to. Ôn bá đương lúc đang chăm cây nhìn thấy hai người, lập tức đi tới chào: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân."

Ôn bá là quản gia từ thời gia gia (ông nội) của Ôn Ngọc Lâm, đối với Ôn gia luôn trung thành tận tâm, hiện giờ lớn tuổi liền được giao cho một chức vụ nhàn tản. Ôn Ngọc Lâm cũng vẫn luôn kính trọng ông, tất nhiên là cười ha hả đi qua: "Ôn bá khách khí, chúng ta đến xem quả đào."

Ôn bá cũng vẻ mặt cười ha hả mà nhìn Lạc Giai Hòa, nhìn như đối với Thiếu phu nhân này thực vừa lòng: "Thiếu phu nhân, hôm nay không đi khai sơn?" ["khai sơn" đoạn này lặp lại nhiều lắm nhưng mình không hiểu:")]

Lạc Giai Hòa mặt đầy nghi hoặc, Ôn Ngọc Lâm đang muốn tiến lên ngăn cản, Ôn bá lại lập tức đã mở miệng: "Đúng rồi, thiếu gia nói ngài là khai sơn."



Ôn Ngọc Lâm liều mạng hô to, nhanh chân đến thề thốt phủ nhận: "Ta khi nào nói như vậy?" Vừa nói vừa ra hiệu cho Ôn bá, ai ngờ Ôn bá lớn tuổi, căn bản nhìn không thấy ánh mắt nàng.

Ôn bá chậm rì rì mà nhớ lại: "Có! Thiếu phu nhân đầu một hồi tới, ngài liền cùng ta nói nàng là khai sơn. Lúc sau ta hỏi lại vài lần, ngài đều nói nàng ra cửa khai sơn đi." [?]

Lạc Giai Hòa nộ khí đằng đằng mà trừng mắt liếc Ôn Ngọc Lâm một cái, rồi liền chạy về phòng. Ôn Ngọc Lâm rất là bất đắc dĩ mà oán trách Ôn bá: "Ông ngày thường cái gì cũng không nhớ rõ, những việc này thế mà lại nhớ rõ ràng."

Ôn Ngọc Lâm tìm khắp toàn bộ sân cũng không tìm được Lạc Giai Hòa, liền tìm đến phòng Lạc Giai Hòa. Quả nhiên cửa phòng đóng chặt, mấy nha đầu đứng chặn trước cửa, Như Xuân bên người mẫu thân cũng ở đây, xem ra nương đã ở trong an ủi nàng rồi.

"Biểu tiểu thư thế nào rồi?" Ôn Ngọc Lâm tính vào nhà trước tìm hiểu tình huống một chút, Như Xuân nhanh nhảu khuyên nhủ: "Thiếu gia à, ngài mau vào khuyên nhủ biểu tiểu thư đi, mới vừa rồi biểu tiểu thư trở về liền dọn đồ, nói là phải về nhà khai sơn. Phu nhân tới mới khuyên được một ít. Ngài nói các ngài về sau cũng phải thành thân, có cái gì không thể từ từ nói rõ, một hai phải cãi nhau. Mau vào dỗ dành một cái, nữ nhân ai cũng thích được dỗ dành a."

Ôn Ngọc Lâm chửi thầm: "Ta cũng là cô nương, sao không thấy ai tới dỗ dành ta?" Nhưng cũng rõ ràng chuyện này đích xác là minh không đúng, cũng không cáu kỉnh, chỉ kêu bọn nha đầu lui ra. Như Xuân liền nhanh chóng đưa mấy nha đầu lui ra đến cửa viện.

Ôn Ngọc Lâm nhẫn nại gõ gõ cửa: "Giai Hòa, ta biết là ta không đúng, nàng để ta vào, ta cũng nàng hảo hảo nói." Nói xong không nghe thấy động tĩnh, lại gõ cửa vài tiếng.

Ôn phu nhân thấy Lạc Giai Hòa cũng không định mở cửa, liền mở miệng nói: "Ta khuyên ngươi vẫn là nên mở cửa đi, trước kia cửa của ta đều là nó đá chân phá cửa, biết đâu lúc này cũng muốn phá cửa mà vào." Lạc Giai Hòa cảm thấy tính tình Ôn Ngọc Lâm đích xác có thể làm như vậy, liền đi qua mở cửa.

Ôn Ngọc Lâm mới tiến vào, Ôn phi nhân liền đứng dậy đi ra khỏi cửa, trước khi đi còn cho Ôn Ngọc Lâm ánh mắt, kêu nàng dỗ dành mỹ nhân.

Ôn Ngọc Lâm đi đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Giai Hòa: "Ta không có nói nàng là khai sơn. Ôn bá lớn tuổi, lỗ tai lãng, ta là nói nàng đến từ trong núi."

Lạc Giai Hòa phẫn nộ đứng dậy: "Đúng, ta là từ trong núi ra [ý bảo quê mùa]. Để ta gả cho ngươi, cũng là một phần tâm tư của cha muốn ta cả đời yên lành. Từ sau khi ta tới kinh thành mới phát hiện hóa ra còn có quần áo trông đẹp như thế này." Lạc Giai Hòa vừa nói vừa đi đến tủ quần áo bên cạnh, mở tủ ra, "Cô cô đối với ta cũng thực tốt, ta muốn cái gì liền cho ta mua. Cho ta mua rất rất nhiều quần áo màu sắc rực rỡ này."

Lạc Giai Hòa nói, lại mở ngăn kéo ra, lấy quần áo bên trong ra ném hết vào người Ôn Ngọc Lâm: "Không sai, ta so với các ngươi mà nói, thật đúng là một đứa từ trong núi ra. Ta cái gì cũng không hiểu, thậm chí ngay từ đầu liền quần áo nhan sắc đều nói không rõ. Ở nơi này ta cũng thực vui vẻ, ta đơn giản chính là vì có quần áo mới này nọ mà vui vẻ thì sao?"

Ôn Ngọc Lâm có chút xấu hổ mà bắt lấy cái yếm hồng phấn ở trên mặt, lại đem mấy cái yếm treo trên người xuống đặt ở một bên: "Nàng căn bản không nhất thiết nghĩ như vậy. Mặc kệ nàng là từ đâu tới, từ ngày đầu tiên nàng nhập kinh, các cô nương trong kinh liền dốc hết sức lực học theo nàng, nàng chân trước vừa khoe trang phục, sau lưng liền có hàng đống cô nương theo sau. Nàng ngày đầu mặc vải sa tanh mới, sau một ngày cửa hàng liền bị đoạt hết hàng."

"Ta chỉ là cảm thấy bọn họ trông mặt mà bắt hình dong, chỉ chú trọng một thân túi da này, nàng rõ ràng chỉ là một đứa từ trong núi tới thôi. Chính là sau ta cũng thấu, từ chỗ nào tới cũng không quan trọng, nàng dù cho cái gì cũng không sợ, cái gì cũng đều không hiểu thì cũng thực đáng yêu. Ôn bá hỏi tới, ta cũng không biết nên nói như thế nào, nàng cũng biết bọn họ lớn tuổi, không thích nhất là nữ tử bên ngoài bị rêu rao như thế, ta liền chỉ nói nàng trở về núi."

Lạc Giai Hòa cũng liền không còn tức giận như trước: "Ngươi thật sự cảm thấy ta đẹp?"

Ôn Ngọc Lâm biệt nữu mà nhích người, khống chế chính mình không được quay đầu nhìn đống yếm cùng qυầи ɭóŧ đang đầy ra đất: "Làm ơn, ta cũng không phải mù. Ta thừa nhận ngay từ đầu nhằm vào nàng là bởi vì nàng lúc đó đoạt hết nổi bật của ta. Trước lúc nàng đến, bọn họ đều nói nói ta tướng mạo tựa Phan An, nếu là nữ tử nhất định là tuyệt nhất kinh thành."

"Nàng là thân phận nam tử, ta có tới thì nàng cũng là nam tử đẹp nhất, có cái gì để mà ghen ghét đâu chứ." Lạc Giai Hòa tiếp nhận lời giải thích của Ôn Ngọc Lâm, cũng ngồi bên cạnh nàng.

"Nhưng ta cũng là nữ tử mà, trong lòng đương hiên vẫn là muốn cùng nữ tử sánh bằng. Huống hồ nàng liền có thể quang minh chính đại đi mua quần áo mua trang sức, đối kính hoa lửa hoàng, mà ta lại không được, còn phải đem mi hóa thô một chút [ý là trang điểm nhìn thêm nét nam tính]. Nương cũng đem những món đồ vật của nữ nhi vốn ngầm chuẩn bị cho ta cho nàng hết. Nàng đến rồi, nương liền quang minh chính đại xem nàng như nữ nhỉ mình mà sủng, rõ ràng ta mới là nữ nhi nàng ấy, lại chỉ có thể "thủ lễ" xa cách chút."

Lạc Giai Hòa tưởng tượng, cảm thấy Ôn Ngọc Lâm đích xác có chút đáng thương, nếu bảo chính mình giả dạng như vậy cả đời, như thế nào có thể chịu được, nhịn không được khuyên nói: "Không có việc gì, về sau chúng ta thành thân, nàng trộm ở trong phòng mặc quần áo của ta, người khác sẽ không phát hiện."



Ôn Ngọc Lâm vừa nghe, cảm thấy đúng là một ý kiến hay, thế là lại vô cùng mong đợi tới hành thân, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều: "Vậy nàng tha thứ ta sao?"

Ai ngờ Lạc Giai Hòa lắc lắc đầu: "Không có, nàng ở bên ngoài nói xấu ta nhiều như vậy, cứ như vậy xin lỗi, không khỏi cũng quá nhẹ nhàng rồi."

"Vậy nàng muốn thế nào?" Ôn Ngọc Lâm cũng không muốn chờ lát nữa lại bị nương mắng một trận nữa.

Lạc Giai Hòa hơi hơi suy tư một phen: "Nàng liền ăn mặc xiêm y nhảy vào trong bồn tắm, ta liền tha thứ nàng."

"Như vậy sẽ cảm lạnh đó."Ôn Ngọc Lâm cảm thấy như này không khỏi cũng quá làm khó người khác một ít.

"Ta mặc kệ, nàng không nhảy ta đây vẫn không tha thứ nàng. Nàng bảo xin lỗi, thế mà chút thành ý như này cũng không có."

Ôn Ngọc Lâm liền hiên ngang lẫm liệt đi về gian bên cạnh, trong bồn tắm đã có sẵn nước, Ôn Ngọc Lâm đứng bên cạnh bồn hít sâu hai cái, lại quay đầu nói với Lạc Giai Hòa: "Nàng một chút cũng không ngăn cản ta sao? Ta cũng đã đứng bên cạnh bồn rồi, chứng tỏ ta đã có phần tâm ý."

Lạc Giai Hòa lắc lắc đầu, Ôn Ngọc Lâm liền nhảy thẳng xuống, lúc nàng từ dưới nước chui lên, nghe tiếng Lạc Giai Hòa cười thoải mái, cũng nhịn không được cười cười theo, đem tóc đã bị tán xõa ra đẩy sang một bên: "Nàng thì vui rồi."

Lạc Giai Hòa gật gật đầu, Ôn Ngọc Lâm chậm rãi đi qua vươn tay hướng tới: "Nàng vui là được, tới kéo ta một phen."

"Ta không thèm, nàng khẳng định là muốn kéo ta xuống nước." Lạc Giai Hòa vỗ nhè nhẹ tay Ôn Ngọc Lâm vươn tới, thấy bộ dáng một thân chật vật của Ôn Ngọc Lâm, lại nói, "Bất quá tâm tình ta đang tốt, liền bồi nàng một chút." Nói xong liền nhảy xuống.

Ôn Ngọc Lâm duỗi tay vớt Lạc Giai Hòa bên cạnh lên, Lạc Giai Hòa nhân thể treo lên trên người Ôn Ngọc Lâm, hai người lớn tiếng cười trong chốc lát, mới nhận ra một tia không ổn.

Hai người xiêm ý đã sớm ướt đẫm, Lạc Hiai Hòa kia vốn là xiêm y khinh bạc liền như có như không, Ôn Ngọc Lâm cúi đầu nhìn dáng người nàng nóng bỏng, Lạc Giai Hòa có chút ngượng ngùng nhích vào lòng Ôn Ngọc Lâm. Tầm mắt Ôn Ngọc Lâm bị chặn, nhưng xúc cảm hai người dán ở bên nhau thì lại càng tra tấn người.

Ôn Ngọc Lâm có chút cẩn thận động động cổ, muốn mở miệng nói chuyện: "Ta..." Mới nói một chữ, hơi thở nóng bỏng phà vào bên tai Lạc Giai Hòa, liền khiến nàng trật hạ đầu, lệch về một bên, môi nhẹ nhàng cọ qua trên mặt Ôn Ngọc lâm, hai người lại sửng sốt.

Hai người cứ như vậy ôm, thẳng đến khi Ôn Ngọc Lâm hắt xì một cái, mới ngượng ngùng mà bò lên trên bờ. Hai người đều ngượng ngùng đi xem đối phương, Lạc Giai Hòa nhanh chân chạy vào phòng ngủ: "Nàng trước mắt đừng tới đây, ta muốn thay quần áo."

Ôn Ngọc Lâm liền ngoan ngoãn mà ngồi chờ bên cạnh bốn tắm, đây chính là một lần nàng nghe lời nhất.

Lạc Giai Hòa nhanh chóng đổi xong quần áo, lại mở cửa gọi Như Hạ, nha đầu của Ôn Ngọc Lâm, phân phó nàng đến phòng Ôn Ngọc Lâm mang một bộ xiêm y sạch sẽ đến đây.

Như Hạ lấy tới một bộ xiêm y đưa cho Lạc Giai Hòa, Lạc Giai Hòa liền nhanh chóng cầm quần áo đến cạnh bồn tắm: "Nàng mau thay đồ, ta kêu phòng bếp nấu trà gừng, nàng chờ uống một ít, đừng để cảm lạnh."

Ôn Ngọc Lâm cảm thấy Lạc Giai Hòa ôn nhu như vậy thực khiến chính mình động tâm, trong lòng hô to chỉnh mình nhất định là sinh bệnh rồi, như thế nào lại có loại tâm tư như vậy đối với biểu tỷ, nhưng lại lập tức từ tìm cái cớ cho chính mình, này đâu phải chỉ là biểu tỷ mà còn là vị hôn thê của chính mình nữa, có chút tâm tư khác hẳn là bình thường đi.

Chuyện này vừa ra, trong Ôn phủ hạ chỉ rẳng hai người các nàng đã cùng phòng, lại thấy thiếu gia nhà mình không còn bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước, lại nhìn bộ dáng thường thường thẹn thùng của biểu tiểu thư, càng thêm xác định quan hệ hai người. Từ đây về sau, hầu hạ cho Lạc Giai Hòa càng thêm để bụng, cái chức Thiếu phu nhân này nhất định là chạy không thoát, chỉ sợ không đợi được đến lúc thiếu gia làm lễ đội mũ(*) đã có tiểu thiếu gia xuất thế.

(*) Lễ đội mũ: Lễ thành niên cho nam lúc 20 tuổi. Ở nữ thì có lễ cập kê lúc 15 tuổi.