Edit + Beta: Jojo Nguyen
Ân Hồng Hỏa có đại danh song không hề cao hứng chút nào, mỏ nhỏ mím lại, lập tức khóc lên.
Nó vừa khóc, Ân Thành Lan liền ngồi không yên, nhìn nhãi con chim nhỏ há to mồm ngao ngao gào khóc, hắn vội dỗ dành: "Đừng khóc đừng khóc, chúng ta cùng học tiếng mèo kêu nha?"
Ân Hồng Hỏa đang đau lòng muốn chết còn không quên dùng tiểu mắt đen hoài nghi liếc trên dưới Ân Thành Lan, tựa hồ đang suy tư tới sức nặng trong lời nói của hắn.
Ân Thành Lan dỗ tiếp: "Cùng kêu meo meo meo meo meo?"
Ân Hồng Hỏa vừa muốn nở nụ cười, lại nghe tiểu hoàng điểu ngồi ở trên mép chén trà của Ân Thành Lan ngâm vuốt vuốt pi pi nói: "Dám kêu, không cho ngươi cơm ăn."
Chữ meo ngậm trong cổ họng tinh tế của Ân Hồng Hỏa lập tức bị nó ực một cái nuốt xuống, cuối cùng, còn sặc một tiếng.
Nó ho nho nhỏ một tiếng, trong nháy mắt càng làm ra một chuỗi biểu tình phức tạp có thương tâm, kinh hỉ, ngạc nhiên, ủy khuất, phẫn nộ, diễn thành một vở kịch ái hận tình cừu.
Ân Hồng Hỏa dùng tiểu cánh thịt chỉ tay Ân Thành Lan, trở mặt không quen biết biểu thị phụ thân cũng vừa mới gọi rồi!
Tiểu hoàng điểu vừa chỉ Ân Thành Lan vừa cọ rửa vuốt dưới nước, lạnh lùng pi nói: "Vậy hắn hôm nay không thể ăn cơm."
Ân Hồng Hỏa không ngờ y lại bất cận điểu tình như thế, đau lòng che tiểu ngực, lảo đảo đi tới tay Ân Thành Lan, vô cùng đau đớn ngồi xổm xuống lòng bàn tay hắn chọc hắn.
Quản quản chim của ngươi đi!
Ân Thành Lan hai tai đều là chúng nó pi đến pi đi, nghe không hiểu ý, còn tưởng là hai chim hòa hảo rồi, vui mừng hôn hôn hai vật nhỏ.
Sau đó, cả ngày hôm ấy, hắn chẳng hiểu ra sao không ăn xong một bữa cơm.
Sau cùng cái tật xấu "Học mèo kêu" này bị Linh Giang hoàn toàn trị tận gốc, nhưng mà vẫn cứ để lại một ký ức không thể xóa nhòa trong lòng Ân Hồng Hỏa.
Đợi khi hắn lớn hơn chút, đối với câu chuyện tuổi thơ này còn mơ hồ nhớ kỹ, thường xuyên túm tụm với tiểu bằng hữu nhà người khác thần thần bí bí nói: "Ta nói cho các ngươi biết, ta khi còn bé là một con mèo, sau đó lớn lớn thế nào không biết làm sao lại biến thành chim."
Các bạn nhỏ cùng kinh ngạc thốt lên.
Ân Hồng Hỏa kiêu ngạo hất tóc trên đầu: "Các ngươi chớ để cho người khác biết đấy, cha ta nói mèo mà biết nói sẽ kỳ quái."
Liên đại tổng quản vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy câu này, nhìn thần cằn nhằn chim nhỏ trên chạc cây cùng tiểu hài tử tay cầm tay ngồi thành hàng ăn hoa quả nghe chuyện xưa với người phàm dưới tàng cây, khóe mắt run rẩy một trận.
Một con chim biết nói như ngươi thì không kỳ quái à!
Bọn họ ở lại tiểu viện trong cánh đồng hoa cải dầu ba ngày, thu được tin tức từ hoàng cung truyền đến.
Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, lưu lại hai cuốn thánh chỉ, cuốn thứ nhất phong Duệ Tư là Thụy vương, ban điện Tử Úy cung, một cuốn khác lập Trưởng hoàng tử Doanh Hoàn làm Thái tử, trao cho ấn chỉ, chính vị Đông cung, dùng quyền lực vạn năm thống trị.
Di chỉ vừa ra, tựa như một đạo sấm sét bổ xuống triều đình, nhưng mà không vang bao lâu, cả triều đình văn võ bá quan lại hệt như sóng biển chập trùng, nháy mắt liền đem đạo sấm sét này nuốt xuống.
Bất luận là Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, chỉ cần là các vị hoàng tử của hoàng cung này, sẽ luôn có cận thần xa thuộc đứng ở đằng sau, mặc kệ hoàng đế lập ai, đảng phái ở đằng sau vị đó đều có thể thơm lây, mà vị hoàng tử từ bên ngoài tới thì khác, một mình một người, tách bạch mọi người, bỗng nhiên đứng ở trước mặt bá quan, phẩm hạnh không biết, học thức không biết, nhân mạch gần như không có, toàn thân trừ bỏ phong thư tuyệt bút tiên đoán vận mệnh đất nước ra, trong ngoài đều không có chỗ để người ta ăn thịt uống máu, hoàng đế như vậy là không chiếm được nhân tâm, ít nhất không chiếm được quan tâm của bá quan văn võ thân khoác mãnh bào, đứng xếp hàng trên kim loan đại điện.
Cho nên, hoàng đế đột ngột qua đời, lưu lại kết quả khiến bọn họ vừa lòng tán thành.
Bá quan văn võ quỳ gối trong kim loan đại điện, bi thống tiễn đưa hoàng đế, nghênh đón tân hoàng của mình. Tân hoàng ngồi ở vị trí tượng trưng cho chí cao vô thượng của Đại Kinh, nhìn sông núi ngoài điện, lộ ra nụ cười, hắn nhìn quanh lãnh thổ cùng thần dân của mình, thấy được Thụy vương nhận sắc phong cùng ngày với mình.
Hắn nói: "Thụy vương, ngươi hãy đứng ở bên cạnh trẫm."
Tân hoàng vô cùng thân thiết nhìn Thụy vương, đem hắn trở thành Thụy tinh chiếu xuống mình, hắn còn nhớ rõ, tăng nhân trẻ tuổi là nâng hai cuốn thánh chỉ đi tới trước mặt hắn như thế nào, khi đó trong lòng hắn còn lo sợ bất an, mãi đến khi tăng nhân quỳ lên mặt đất, hô to vạn tuế, một khắc kia, tân hoàng lại hệt như tiên hoàng, cực kỳ tín nhiệm người thiếu niên này.
Thụy vương đi đến bên cạnh hắn đứng yên, đối với hắn khẽ mỉm cười.
Trong tiểu viện, Sơn Nguyệt nhìn Ân Thành Lan chậm rãi đem phong thư trong tay đốt thành tro bụi, hắn trầm mặc một lát, nói: "Duệ Tư... Thụy vương tâm tư của hắn..."
Quá mức thâm trầm, phó thân thể trẻ tuổi này làm ra được lựa chọn cùng quyết định đều không phải người thường có thể nghiền ngẫm thấu triệt, hắn như thể khoác dung mạo tuổi trẻ, lại có trong người một trái tim mưu tính sâu xa, dãi dầu sương gió thất khiếu lung linh, rõ ràng sinh ra trong thời thịnh thế, song vẫn sống như đi trên băng mỏng, mỗi bước đi đều thật cẩn thận, hắn so với bọn họ càng khôn khéo thiện dùng mưu hoa hơn, so với bọn họ càng trầm tĩnh biết ẩn nhẫn hơn.
Ân Thành Lan nhắm mắt lại, nghĩ đến dưới ánh hoàng hôn đỏ quạch như máu, ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay đặt ở trước mặt thiếu niên, hắn nhìn phụ hoàng chết đi, trong lựa chọn giữa một cuốn thánh chỉ sắc phong chính vị Đông cung và một cuốn thánh chỉ sắc phong thân vương, chỉ cần hắn nâng một cuốn trong số đó đi ra ngoài, sử sách Đại Kinh sẽ có một bút thay đổi thật lớn.
Hắn ở trong khoảng khắc ngắn ngủi đó đã làm ra lựa chọn, mà lựa chọn của hắn nhất thời nhìn như bất lợi, nhưng mà, đợi sau khi có người tinh tế làm cân nhắc, mới phát giác ra huyền cơ ẩn giấu bên trong.
Bởi vì chỉ trong mấy năm không xa, hắn sẽ mượn tay tân hoàng tham nhập vào giang sơn Đại Kinh, những người đã từng không biết gì về hắn đều sẽ kiến thức được thủ đoạn của hắn, những người đã từng không tín nhiệm hắn đều phải thần phục dưới tay áo hắn, cục diện đã từng là được ăn cả ngã về không lại một lần nữa lấy tư thái thiên thu vạn đại mở ra với hắn.
May mắn, địch nhân cũ của bọn họ không phải thiếu niên này.
Một tháng sau, giữa hè, Ân Thành Lan cùng Linh Giang khởi hành về Thần y cốc lấy thang thuốc giải cuối cùng.
Trước khi đi, Ân Hồng Hỏa, lông rốt cuộc cũng mọc chỉnh tề, cùng Đồ Kiền tiểu bạch thỏ lôi kéo móng vuốt trước xe ngựa lưu luyến chia tay.
Ân Hồng Hỏa đôi mắt hồng hồng nhìn Đồ Kiền tiểu bạch thỏ, muốn khóc không dám khóc, khi trước vừa mới nháo người đã bị cha hắn sửa chữa qua, lúc này đành phải ủy khuất bấu víu Đồ Kiền kề tai nói nhỏ, nói chuyện bập bèm không rõ.
"Tiểu Bạch, ngươi phải tới thăm ngẫu(*)."
((*)Ngẫu: 偶 đồng bọn, đồng bạn, cũng có thể là hai người trong một cặp)
Tiểu bạch thỏ: "Tiểu Hồng, ngẫu sẽ đi gặp ngươi."
Mỏ nhỏ của Ân Hồng Hỏa mím xuống, lại muốn khóc.
Lần từ biệt này, sợ là cảnh đẹp ngày vui không có tác dụng, mỗi khi cha ngẫu đánh ngẫu, ngẫu biết nói với người phương nào?
Đồ Kiền không nhìn nổi tiểu bộ dáng đáng thương vô cùng của Ân Hồng Hỏa, cũng rất đau lòng, quay đầu tìm cha hắn, "Cha, ngẫu có thể..."
Đồ Bách nhăn mày lại, ngồi xổm xuống nói: "Ngươi muốn đi cùng hắn? Ngươi không cần cha? Buổi tối không cùng cha ngủ?"
Đồ Kiện trợn tròn mắt, như thể bị kinh hách, vội vã lập bập lắc hai cái lỗ tai dài, xoay đầu tiếc nuối nói: "Ngẫu không thể đi, buổi tối ngẫu còn muốn cùng cha đi ngủ."
Ân Hồng Hỏa bĩu mỏ, cũng xoay người nhìn cha chim của hắn: "Cha, ngẫu có thể..."
Linh Giang bay đến trước mặt nó: "Ngươi muốn ở lại cùng hắn? Ngươi không cần cha? Buổi tối không cùng cha ngủ?"
Ân Hồng Hỏa kinh hỉ, gật đầu như giã tỏi, "Có thể không, có thể không?!"
Linh Giang: "..."
Linh Giang bay lên túm lấy nó, vèo một cái ném vào trong tay Ân Thành Lan, đen mặt: "Không thể."
Xe ngựa lăn bánh, Ân Hồng Hỏa từ trong tay Ân Thành Lan bò lên, rưng rưng ngậm ống tay áo phụ thân hắn, lau tiểu nước mũi một cái, mạnh mẽ múa tiểu cánh: "Bạch Bạch, ngẫu đi đây! Ngẫu sẽ nhớ ngươi, ngẫu yêu ngươi nha!!!"
Tiểu bạch thỏ gặm vuốt vuốt của mình, vung đầu lên, tò mò hỏi: "Cha, "Ngẫu yêu ngươi nha", là có ý gì?"
Đồ Bách ôm nó vào trong ngực, đem hai cái lỗ tai của tiểu nãi thỏ bẻ xuống che kín tai mắt nó, sắc mặt âm trầm, chỉ huy Sơn Nguyệt, nói: "Đóng cửa đóng cửa, nhãi con chim nhỏ to bằng cái đầu đinh, hiểu biết thật ra lại không ít, còn yêu ngươi nha, đều đem Kiền Kiền dạy hư."