Edit + Beta: Jojo Nguyen
Linh Giang sau khi ra cửa liền hỏi thăm rõ ràng vị trí Kiều Gia trấn trước, rồi mới hóa thành chim, một đường đập cánh bay nhanh, qua một đêm đã rời xa Vạn Hải phong.
Chim khác với người, sông núi miên man trùng điệp xưa nay đều không thể ngăn trở đường bay của chim, động tác của y cực nhanh, lướt qua mấy ngọn núi non, mấy con sông lớn, thức ăn Ân Thành Lan đưa mới ăn được một nửa, đã tới Kiều Gia trấn ở cách xa ngàn dặm.
Kiều Gia trấn là một vùng đất màu mỡ của Giang Nam, người đi từ Bắc chí Nam, từ Đông qua Tây đều phải trải qua nơi này, cho nên trên trấn người đến người đi, nô bộc, thương nhân, khách nhân, kiếm sĩ chỗ nào cũng có.
Nhưng nhiều cũng có cái hạn chế, quá nhiều sẽ dễ dàng cho kẻ hoài nghi ẩn nấp.
Một con chim nhỏ màu vàng nhạt khoác ánh bình minh mông lung lặng yên không một tiếng động đáp xuống trên tường thành, quan sát Kiều Gia trấn trong mênh mông sương mù sáng sớm.
Người trên trấn nhiều đến mức nào, trước cửa tiệm, trong vòm cầu, trên thuyền đánh cá bên sông đào bảo vệ thành, đâu đâu cũng có người giang hồ nhắm mắt nằm nghỉ ngơi.
Linh Giang đối với người trong giang hồ có đức hạnh gì đều không quá rõ ràng, nhưng có một bản tính y đã từng tận mắt trải nghiệm từ trên người Bùi Giang Nam – thi nhau tranh đoạt, phàm là có bảo vật, cho dù là một cuốn bí kíp võ công không phải ai cũng có thể luyện, một thanh kiếm tuyệt thế không phải ai cũng có thể dùng, hay là thuật trường sinh bất lão chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ cần được xưng là bảo vật, tất sẽ có một lượng lớn người giang hồ thi nhau tranh đoạt, bất kể cái gì cũng đều muốn chiếm làm của mình.
Y lặng lẽ rơi vào trong vòm cầu vang đầy tiếng ngáy dữ dội, phát hiện bên cạnh mỗi người đều đặt một tấm da trâu, có người còn quấn ở trên ngực che che giấu giấu như bảo bối, Linh Giang từ trên một bộ ngực mọc đầy lông đen rút ra một tấm, hứng ở nơi có ánh sáng nhìn, phát hiện trên trong vẽ chính là y.
Linh Giang: "..."
Như thế nào có nhiều người thích vẽ y đến vậy?
Có thể lấy tiền sao?
Cái ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong lòng y, dù sao Ân Thành Lan rất có tiền, nuôi sống một con chim nho nhỏ như y cũng hoàn toàn đủ đi.
Nhìn thấy bức hoạ của mình, Linh Giang liền hiểu rõ hơn một ít, đang muốn đi theo dòng suy nghĩ ngẫm xuống, bỗng nhiên, y bất ngờ lùi về sau, xoay người nhảy lên trên không, trong nháy mắt lui thân ấy, một cây ngân châm từ trong sương sớm bắn ra, đóng đinh thẳng tắp xuống nơi Linh Giang vừa đứng.
Bên bờ vùng sông nước Giang Nam, trên tảng đá xanh ẩm ướt, một tia u quang chấn động cắm xuống mặt đất sâu đến nửa thước, ngân châm móc câu nhỏ nhắn như lông trâu mà đuôi châm còn mang theo giọt nước ngưng tụ khi lướt qua sương mù, ở giữa bốn bề yên tĩnh sáng sớm chầm chậm đóng đinh một tờ giấy lên khe đá.
Tờ giấy rất nhỏ, dường như vì Linh Giang mà thiết kế.
Y chau mày, một đôi con ngươi đen nhánh âm u đánh giá xung quanh, trên đường lặng ngắt như tờ, cờ hiệu phai màu nhỏ giọt nước sương ngưng tụ suốt đêm, ven đường người giang hồ ngả lên ghế dài quán trà nghiến răng ngáy ngủ trở mình, chỉ là trên đường nhỏ đan xen mập mờ yên lặng lộ ra một cái đầu, nửa thân còn lại giấu ở trong tối tăm thiếu ánh sáng mặt trời.
Linh Giang thu hồi tầm mắt, xác định một chuyện, y bị người theo dõi, mà người này với những người giang hồ nằm la liệt khắp nơi bất đồng, hắn biết rõ chân thân của mình, cũng đã thấy mình biến hình, đồng thời võ công cũng không kém.
Y vuốt thẳng tờ giấy, dùng móng vuốt dẫm lên một góc, cúi đầu nhìn – Phương Bình tự.
Chân trước Linh Giang vừa đi chưa được bao lâu, Ân Thành Lan đã dẫn Liên Ấn Ca dọc theo đường bộ đuổi theo, ai biết con chim nhỏ kia ngày thường nhìn cà phất cà phơ không đứng đắn, thế mà tốc độ bay lại cực mau, Ân Thành Lan thả Hải Đông Thanh đuổi theo, bay tới nửa ngày đều chưa thấy bóng y.
Liên Ấn Ca nâng roi ngựa lên quất thật mạnh, vó ngựa phi nhanh cuốn theo một đám bụi mù, hắn ở trong gió lớn tiếng nói: "Ngay cả A Thanh cũng không đuổi kịp, Tiểu Thúy kia sẽ không phải lầm đường rồi chứ?"
Tư thái Ân Thành Lan ngồi trong xe ngựa chạy băng băng vẫn thực đoan chính, không chút ảnh hưởng nào, trong tay hắn nắm dao khắc cũng thanh gỗ nhỏ, tùy tâm tùy ý tạo hình, nghe vậy nói: "Sẽ không."
Linh Giang tuy nhỏ, nhưng tuyệt không phải thứ đồ chơi không đáng tin cậy.
Cho dù quen biết chưa lâu, Ân Thành Lan lại cảm thấy mình đã sờ đến thông thấu tiểu lông vàng, bao gồm cả nội tâm cùng thân thể đều sờ soạng qua một lần, tuy rằng Linh Giang không biết, nhưng sờ cốt cách thấy hồn phách, Ân Thành Lan chưa bao giờ nhìn lầm chim.
Xe ngựa không biết va phải cái gì, bỗng nhiên xóc nảy lên thật mạnh, dao khắc trong tay Ân Thành Lan bất ngờ xẹt qua thanh gỗ nhỏ, vạch lên trên một đường rãnh sâu, Ân Thành Lan cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình thế nhưng tiện tay điêu khắc một con chim, xem cái bụng căng tròn kia không cần hỏi cũng biết là ai, mà đường rãnh vừa rồi nằm ngang trên bụng tiểu hoàng điểu, rạch từ bên sườn này tới một bên sườn khác.
Ân Thành Lan nhìn chằm chằm hình khắc trên thanh gỗ nhỏ, nói: "Ấn Ca, tăng nhanh tốc độ."
Liên Ấn Ca a một tiếng: "Gia làm sao vậy?" Đem roi ngựa quất xuống không chút do dự.
Ân Thành Lan nhíu mi nói: "Không có gì", trong lòng mơ hồ không thoải mái lắm, hắn vuốt ve thanh gỗ nhỏ, chim nhỏ phía trên ngơ ngác nhìn hắn, hắn dùng ngón tay cái che khuất đường rãnh sâu kia, thở dài, che chở sao, ngoại trừ biếи ŧɦái, hắn còn có cái tật xấu này đây.
Phương Bình tự là một ngôi chùa tương đối nổi danh ở Kiều Gia trấn, tương truyền rất linh, có thể trấn yêu, trừ ma, thời điểm Linh Giang đến, chỉ thấy trước cửa chùa bay vô số hoàng phù(*), trên phù dùng phấn chu sa vẽ yêu ma quỷ quái.
((*)Hoàng phù: lá bùa chú màu vàng)
Trời lại sáng chút, hàng rong mở cửa làm sinh ý, hai ba người lẻ tẻ ngồi quanh quầy mì vằn thắn.
Vị nhân huynh đánh chủ ý tới y kia là muốn dùng vở xiếc giả thần giả quỷ rải cẩu huyết(*) đây mà, Linh Giang ở trên cây quan sát chốc lát, cầm một nắm ngũ cốc gặm, sau đó vỗ vỗ móng, hóa thành hình người, đem búa Mai Hoa tám cạnh nhẹ nhàng xách trên tay, hiện thân đi ra.
((*)Cẩu huyết: máu chó. Chỉ những tình tiết kinh điển, quen thuộc đến nhàm chán)
Y vừa xuất hiện, lập tức có người chú ý tới, đám người vốn đang nhàn tản uống canh đều không khỏi banh thẳng sống lưng, lé mắt nhìn chằm chằm Linh Giang, thậm chí có kẻ còn lấy bức họa da trâu ra, lén lút đặt dưới bàn mở xem, dùng để xác nhận thân phận y.
Linh Giang lạnh lùng đảo qua bọn họ, đi về phía Phương Bình tự, y vừa động, lập tức có người không nhịn được, rút trường đao giấu giếm dưới bàn ra, hét lên một tiếng bổ tới y, Linh Giang cũng không thèm nhìn hắn, bả vai hơi nghiêng về một bên, né tránh lưỡi đao người kia bổ xuống, sau đó nhấc đầu gối đánh lên cùi chỏ hắn, ầm một tiếng, trường đao rơi xuống đất, Linh Giang một tay xách búa Mai Hoa tám cạnh to bằng cái đầu trâu, một cái tay khác bấm lên cổ người tới.
Động tác của y cực nhanh, ngay cả mép áo choàng cũng chưa kịp lay động, nhưng mà vừa ra tay, lại quả quyết tàn nhẫn, không chút nương tay, trong l*иg ngực hung cầm mãnh thú không chứa nổi tâm địa bồ tát, một khi động thủ, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
Nhưng mà chúng cũng lại chưa bao giờ rắp tâm bất lương, tất cả gϊếŧ chóc đều là vì sinh tồn.
Linh Giang chính là như thế, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta có chết cũng phải đánh trả người.
Trong tay y phát ra tiếng trật khớp, cuống họng yếu ớt của người kia chưa từng bị bóp chặt, dường như bất cứ lúc nào cũng đều sắp "Lạch cạch" gãy mất.
Linh Giang thấp giọng nói: "Tại sao muốn gϊếŧ ta?"
Sắc mặt người kia phồng thành màu gan heo, thượng khí không tiếp được hạ khí, run rẩy như một mẩu lá rụng trong gió, Linh Giang sợ hắn bị dọa tè ra ngoài, vì thế đem cánh tay duỗi dài hơn một chút.
Rất nhanh, người giang hồ nghe tiếng động đuổi tới càng ngày càng nhiều, giơ đao kiếm gậy gộc vây Linh Giang làm trung tâm, một người nghe thấy y hỏi chuyện, lộ ra nụ cười tham lam bỉ ổi: "Giao đá Bắc Đẩu ra đây, chúng ta tha cho ngươi một mạng."
Linh Giang ồ một tiếng hiểu rõ, là cứt chó Bùi Giang Nam chụp lên trên người y còn chưa có lau sạch: "Không ở trên người ta." Dừng một chút, quyết định chụp trở về thì tốt hơn: "Bùi Giang Nam lừa các ngươi."
"Ta làm sao biết ngươi nói là thật?"
Linh Giang nhíu mày: "Làm sao ngươi biết ta nói là giả?"
"Đá Bắc Đẩu ở ngay trên người ngươi, ngươi không thừa nhận, bắt lấy ngươi lục soát liền biết!" Trong đám người bỗng nhiên có người hô lên một tiếng, Linh Giang cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, đảo mắt tìm người vừa nói, lại chỉ nhìn thấy mái đầu người, mùi hôi thối trên người hán tử bốc lên tận trời, vây lại cùng nhau càng vô cùng thê thảm, y lười tiếp tục dây dưa với bọn họ, buông tay quăng người ra ngoài, một tay xách búa Mai Hoa tám cạnh lên chỉ vào bọn họ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tránh đường."
Trên mặt đám nhân sĩ giang hồ chung quanh lộ ra vẻ tham lam, nâng vũ khí lên, ngay tại thời điểm Linh Giang bước lên bước đầu tiên, hướng y vọt tới.
Người ở đây không cảm thấy lấy nhiều thắng ít là mất mặt, Linh Giang cũng không cảm thấy, búa Mai Hoa trong tay y không sắc bén như lưỡi đao lưỡi kiếm, nhưng mỗi khi vung ra, đều có sức mạnh quét sạch ngàn quân, kiếm mỏng đao hẹp ở dưới búa Mai Hoa nặng vạn cân không đỡ nổi một đòn, phát ra tiếng keng keng chấn động, cùng tiếng người la thảm thiết, mở ra một trận gϊếŧ chóc rợp trời sáng sớm ở Phương Bình tự.
Môi Linh Giang mím thành một đường, thắt lưng ngả về phía sau, né tránh bảy tám người xông lên, dưới chân xoay chuyển, nhảy vọt đến bên cạnh mấy người, nâng tay vung búa Mai Hoa ném ra ngoài, đập trúng lưng một người gần nhất, tiếp theo, một đám nhân sĩ giang hồ hùng hổ kéo đoàn, khí thế dọa người liền một kẻ va ngã một kẻ, nháy mắt ngã thành một tường người.
Linh Giang nhấc chân đạp lên bọn họ nhảy qua, xách búa Mai Hoa đi về phía bên trong Phương Bình tự.
Nơi này mới chỉ diễn ra trong chốc lát, lại làm cho đám đại hiệp giang hồ còn lại thấy rõ ai mới là dê lợn đợi người làm thịt, bọn họ e ngại nhìn nhau, thấy rõ du͙© vọиɠ tham lam còn chưa rút đi trong đáy mắt đối phương, trong lòng lại ngo ngoe rục rịch không sợ chết xông ra.
Một tên đại hán tướng tá thô lỗ nghiến răng nghiến lợi thét lớn một tiếng, nắm đại đao trong tay, vọt tới, nhắm ngay lưng Linh Giang, liền muốn cho y một đao hai nửa bổ xuống.
Mắt thấy người kia không chút cảm giác mà đi về phía trước, mắt thấy y tựa hồ ngay cả phát hiện cũng chưa, mắt thấy đại đao của mình sắp bổ xuống đầu của người này, hết thảy đều ở trước mắt, nhưng vị tướng tá thô lỗ lại bỗng nhiên phát hiện tay mình không nghe theo sai khiến, thân thể cũng mềm nhũn đổ rạp về một bên, đôi mắt tràn ngập tham lam sung sướиɠ vừa rồi rũ xuống, nhìn thấy trên l*иg ngực mình lõm bẹp thành một hố, xương sườn nứt gãy, ngũ tạng bên trong phun tung tóe ra ngoài.
Mà búa Mai Hoa trên tay vị thiếu niên suýt chút nữa bị hắn chém thành hai khúc cũng không hề quay đầu lại kia, chẳng biết từ lúc nào đã đưa đến l*иg ngực hắn.
Linh Giang thu hồi vũ khí, phía sau vang lên một tiếng vật nặng rơi xuống đất nặng nề, không thấy y liếc mắt một cái, đem búa Mai Hoa khiêng lên vai, thênh thang đạp bước tiến vào Phương Bình tự.
Y vừa mới đi vào Phương Bình tự lơ lửng hoàng phù, bước chân bỗng nhiên dừng lại, một khắc sau đó, cánh cửa gỗ vốn mở toang bị một luồng gió yêu ma mãnh liệt không biết từ nơi nào thổi tới "phanh" một tiếng đóng lại, Linh Giang dường như có thể thấy bởi vì lực độ quá lớn, hai cánh cửa gỗ va chạm nhau còn rơi vỡ ra mảnh vụn.
Y trầm mặc nhìn cửa chùa, vuốt ve tay cầm lạnh lẽo của búa Mai Hoa, lúc này, Linh Giang mới nhớ ra giọng nói quen thuộc kia là ai – Bùi Giang Nam.
Nhưng nếu như người vừa rồi là Bùi Giang Nam, vậy kẻ chết trong rừng Mi Tà lại là ai?
Cũng mặc xác hắn có phải Bùi Giang Nam hay không, người này đến tột cùng muốn làm gì mình? Ân oán giang hồ, tinh phong huyết vũ, hình như cũng không có cái rắm gì liên quan tới mình đi.
Linh Giang xách cây búa lớn yên lặng đứng trong chốc lát, phát hiện không có manh mối, đành tự mình quyết định chủ ý, quản đối phương tới có ý gì, gây trở ngại y cùng Ân Thành Lan tương thân tương ái, đều phải chịu một búa lớn của y đập chết.
Bên trong Phương Bình tự không có ai, chỉ có gió lay động xà nhà, cánh cửa, hoàng phù dán trên mái hiên phập phù rung động, Linh Giang tuy rằng là yêu – chính y cảm thấy mình là yêu, nhưng đối với loại bàng môn tả đạo bắt yêu trừ thuật lừa gạt người này cũng không có cảm tình, thu hồi cây búa lớn của mình, đi về phía đại điện Đức Phật trong chùa, giơ tay xé rớt một tấm hoàng phù trên cửa, liếc mắt nhìn, tùy tay ném đi.
Dùng cái chim gì.
Trong đại điện thờ phụng một bức tượng Phật với vẻ mặt giận dữ, Linh Giang đi vào liền cảm giác thấy một người hít thở nhẹ nhàng, y suy nghĩ một chút, vòng tới sau tượng Phật, nơi đó có một khoảng trống, chỉ dùng để chất đống hương nến bàn thờ, trong góc tường có một người ngồi dựa, hơn nửa khuôn mặt giấu ở trong bóng tối, Linh Giang ngồi xổm xuống cách đó không xa quan sát, sau đó đứng dậy đá một cước.
Người kia thuận theo lực độ của y trượt ngã xuống đất, chính là Quý Ngọc Sơn mà Linh Giang muốn tìm.
Hai mắt Quý Ngọc Sơn nhắm nghiền, chau mày, nhìn thoáng qua, trên người cũng không có vết thương, nhưng chẳng biết vì sao biểu tình thế nhưng toát ra đau đớn hiếm thấy, đôi môi trắng bệch mân thành một đường, như thể cắn răng cố nén cái gì.
Linh Giang khom lưng vỗ vỗ mặt hắn, âm thanh giòn giã vang vọng khắp đại điện, mắt thấy nửa cái mặt Quý Ngọc Sơn đều sắp sưng lên, người vẫn là không rên một tiếng, một chút phản ứng cũng không.
Linh Giang thấy chung quanh không có ai khác, suy nghĩ liệu có phải kẻ bắt hai người bọn hắn cũng nhận ra đây là tên thư sinh phế vật không dùng được việc gì rồi không, vì thế mà đem đi vứt bỏ.
Đành phải ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay Quý Ngọc Sơn, quay người lại, khiêng hắn lên vai.
Sau đó nghênh ngang đi ra phía ngoài, y sắp đi ra cổng lớn ngôi chùa, lại một người cũng chưa thấy tới, thầm nghĩ, quả nhiên là phế vật mà, ngay cả bọn cướp đều không cần, cũng chỉ có tên Nghiêm tiểu bạch kiểm mới xem thành bảo bối.
Y trở tay xốc Quý Ngọc lên vai, nói: "Mệnh còn rất tốt."
Đẩy cửa viện mở rộng ra.
Người giang hồ tụ tập trên Kiều Gia trấn nghe thấy manh mối người trên bức họa, lập tức bu lại như ruồi, tập trung bên ngoài Phương Bình tự, tạp nham hỗn loạn, hò hét ầm ĩ, thậm chí còn có hàng rong khôn khéo cũng theo tới chùa bày gánh nhỏ, chiên rán nấu luộc, xiên que hoành thánh, tùy ý có thể thấy sát bên gánh lộ ra đại đao hàn quang lạnh lẽo, đại hán một tay cầm xiên thịt nướng ngồi xổm ven đường ăn miệng đầy nước mỡ, mùi mồ hôi của hán tử thô lỗ bay lượn lờ xộc thẳng ra, tình cảnh này có thể nói là nhất tuyệt.
Mọi người ở đây vây quanh nơi Phật môn thanh tịnh uống trà cắn hạt dưa, thời điểm đang tranh cãi hăng hái xem có nên đi vào hay không, cánh cổng chùa cổ kính trang nghiêm liền đột nhiên bất ngờ mở ra từ bên trong.
Vô số con mắt từ trong hơi nóng xiên thịt bốc lên đối diện với tầm mắt thiếu niên vừa bước ra.
Linh Giang: "..."
Một giọt mỡ cay đỏ từ trên khóe môi một gã râu dài nhỏ xuống, Linh Giang vội vàng bước sang bên cạnh, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Hán tử còn chưa kịp lấy lại tinh thần thu mình thành một đống như chim cút, nhường ra phần đường đủ cho một người đi, Linh Giang cũng không thèm nhìn bọn hắn, vác Quý Ngọc Sơn đi.
Đi được mười trượng, tiếng la hét bỗng nhiên nổ tung từ phía sau.
Linh Giang nháy mắt biến ra búa lớn cùng người chém gϊếŧ.
Bá tánh cùng hàng rong ban đầu còn muốn xem náo nhiệt lúc này chạy tan tác như chim, Linh Giang vác một nam nhân trưởng thành, lại không thấy vất vả chút nào, búa lớn của y ở dưới ánh mặt trời xẹt qua một vệt ám quang lạnh lẽo không rõ ràng, mỗi khi hướng người đập tới, tất có máu văng tung tóe.
Cho dù như vậy, tham lam trong lòng vẫn cứ ấp ủ thành một vò rượu mạnh, kích động vô số người như tre già măng mọc không để ý đến tính mạng xông lên tranh đoạt.
Linh Giang giơ tay đập gãy thanh đao dày ba thước của một người, gương mặt tuấn tú banh ra, đem Quý Ngọc Sơn trên vai xốc lên, thoáng nhìn có người từ phía sau duỗi tay đánh lén, y đột nhiên xoay người lại, vẩy Quý Ngọc Sơn ra ngoài, tạp vào mặt đối phương, một tiếng hét thảm vang lên, đợi Linh Giang đứng vững lại, người đã trở về trên vai y.
Linh Giang vỗ vỗ cái mông Quý Ngọc Sơn, dường như rất hài lòng với cái vũ khí tiện tay này, vì thế lại liên tiếp quét ngang ra ngoài.
Quý công tử tỉnh không có ích lợi gì, lúc hôn mê lại như cái chày gỗ ném chỗ nào đập chỗ đó, Linh Giang quăng Quý Ngọc Sơn ra ngoài vài lần, đập ngã nửa số người, đám còn lại lúc này mới sợ, rụt rè không dám tiến lên.
Linh Giang hài lòng đem người một lần nữa khiêng lên vai, dự định tìm một chỗ cất tạm Quý Ngọc Sơn, lúc này, người bị y dằn vặt có vẻ rốt cuộc không chịu nổi phen xóc nảy này nữa, rên lên một tiếng, mơ hồ thức tỉnh, lẩm bẩm nói gì đó.
Linh Giang thả hắn xuống, tiến sát trước mặt hắn nghe, người vốn suy yếu vô lực chợt hé miệng, phun một hơi khói trắng vào Linh Giang.
Vẫn luôn cảnh giác duy chỉ có lúc này Linh Giang không kịp dự liệu, y phản ứng cực nhanh né tránh, lại vẫn bị phun trúng.
Khói kia không biết là cái gì, ngay cả mùi vị đều không có, lại làm cho trước mắt Linh Giang tối sầm, dưới chân lảo đảo lùi về sau nửa bước, một đầu gối khuỵu xuống, dùng búa Mai Hoa tám cạnh chống đất, bốn phía trời đất quay cuồng.
Vô số thanh âm huyên náo cùng hình ảnh vặn vẹo nổ tung trong đầu y, ồn đến đầu Linh Giang đau muốn nứt, y cảm giác có người đè bả vai y xuống, muốn đẩy ra, lại không có khí lực, mấy đôi tay từ trên bả vai y thò vào trong l*иg ngực y sờ soạng, Linh Giang tàn nhẫn cắn lên đầu lưỡi, ép mình mau chóng tỉnh táo lại, nhấc búa Mai Hoa lên đập tới.
Những người giang hồ kia thấy thiếu niên bỗng nhiên gục xuống, liền hò nhau xông lên vây nhốt y lại, nhân cơ hội lục soát tìm tòi trên l*иg ngực y, nhưng không nghĩ tới lão hổ không phát uy bị xem là mèo bệnh, thiếu niên chỉ ngừng lại một chút, rồi đột nhiên bùng nổ, búa Mai Hoa chuẩn xác nện xuống cánh tay một đại hán vạm vỡ, cánh tay đại hán cơ hồ sắp duỗi tới thắt lưng Linh Giang, bị một búa của y đập tới, xương cốt cùng máu thịt bung bét thành một đống bầy nhầy.
Linh Giang loạng choạng đứng lên, nhấc búa Mai Hoa chỉ vào bọn họ, hơi nheo mắt lại, thấp giọng nói: "Đồ không ở trên người ta, lại đi theo ta, tất cả đều phải chết."
Trước mắt chập chùng như muốn biến đen, Linh Giang gian nan thở hổn hển hai hơi, thấy mọi người kiêng kị chậm rãi lui về sau, để lộ ra một người.
Người nọ là dáng vẻ Quý Ngọc Sơn, lại mang theo nụ cười quỷ dị, như là cực kỳ hưng phấn, dùng đầu lưỡi liếʍ môi dưới một cái, bờ môi vốn có chút nhợt nhạt nhất thời như uống qua máu tươi đỏ sẫm lên. Hắn toét miệng, bật cười, thanh âm phát ra như là bị người ta bóp lấy cuống họng, vừa nhỏ vừa khàn, lệnh người e ngại.
"Thật là một bảo vật."