Edit + Beta: Jojo Nguyen
Sương mù trên bệ cửa sổ đã đọng lại thành hạt, lúc Linh Giang rơi xuống, cái móng vuốt hình chữ Y đứng không vững, vừa mời lần mò lên khung cửa sổ đỏ thắm, liền "Bịch" một tiếng, đầu chúi xuống dưới, mông hướng lên trời quăng ngã chổng vó.
Tuy nhiên không đợi người trong phòng hồi phục lại tinh thần, y liền lập tức bò dậy, như không có chuyện gì vác cánh nhỏ đứng lên, cố định túm lông ngốc đung đưa trước trán, ưỡn ngực ngẩng đầu vô cùng oai hùng, giống như căn bản không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Ai té ngã vậy, y cái gì cũng không thấy.
Liên Ấn Ca buông xe lăn ra bước nhanh tới bên cửa sổ: "Ngươi còn có mặt mũi trở về à, một lá thư ngươi tự tính xem bay mất bao nhiêu lâu."
Linh Giang thiếu kiên nhẫn dùng cánh nhỏ ngoáy ngoái lỗ tai, giương cánh lướt đến trước mặt Ân Thành Lan, duỗi một cái móng vuốt về phía hắn: "Mang về rồi."
Ân Thành Lan cũng không đón lấy, môi của hắn dù đã trở nên trắng bệch, lưng cũng vẫn thẳng tắp như tùng, biểu tình cũng không thấy mệt mỏi, vẻ mặt nhìn tiểu hoàng điểu có vài phần lạnh nhạt, không có chút nào giống người vừa mới nói "Chim của ta".
"Vì sao về trễ?" Hắn hỏi.
Linh Giang nhấp mỏ, con mắt nửa rũ, quạt cánh hai lần, rơi xuống bệ cửa sổ lần nữa, đá hạt sương mù ngưng tụ bên dưới vuốt, nói: "Không có gì."
Ân Thành Lan cau mày: "Nếu ngươi muốn ta dạy bảo ngươi, ta nhất định phải biết rõ ngươi đi đâu, ăn cái gì, vì sao về muộn, nếu như ngươi không muốn phối hợp không chịu nói, sợ là cảm thấy tại hạ không có tư cách hỏi, đã như vậy, không ngại tìm người khác, Ngự Phượng các cũng không cần ở lại."
Linh Giang bay cả một đêm, hiện giờ bụng đói cồn cào tâm tình cực kỳ khó chịu, mà y cũng chẳng phải tốt tính gì, luôn có thói quen nuông chiều mình tùy hứng, bây giờ bị Ân Thành Lan nói như thế, hơi ngột ngạt trong lòng liền lập tức bốc lên, lạnh lùng nói: "Ngươi nói như vậy, cũng chỉ vì ta có thể nghe hiểu được, những con chim khác, như A Thanh của ngươi, ngươi làm sao có thể biết được hướng đi của chúng nó."
Ân Thành Lan ngồi thẳng tám phong bất động, ngón tay âm thầm siết chặt ống tay áo: "Ta tự có biện pháp biết rõ, tuy nhiên không liên quan đến ngươi."
Nghe hắn nói vậy, Linh Giang bỗng nhiên có chút bị đè nén, cảm thấy thật giống như bởi vì y biết nói liền cố ý khi dễ y vậy, lòng tự trọng chim nhỏ của y bị tổn thương, vừa định tiếp tục hờn dỗi thêm vài câu, lại thấy Ân Thành Lan không kìm chế được nghiêng đầu ho khan, một thân khí lạnh cũng vì một tiếng khụ mà tan thành mây khói.
Liên Ấn Ca vội vã rút một bao thuốc bột từ trên bàn ra đổ vào trong nước nóng, mùi đắng tràn ngập ra nồng nặc, Ân Thành Lan một hơi nuốt xuống nửa chén, mới ngưng được cơn ho, bưng chỗ thuốc còn lại ở trên tay, không uống thêm chút nào nữa, ngồi một chỗ trầm mặt.
Linh Giang căng thẳng nhìn theo hắn, ý thức được độc trên người hắn có khả năng phát tác, mà thiên tài dị bảo lần trước mới ăn vào chưa được bao lâu, Quý Ngọc Sơn từng nói trong thời gian ngắn hẳn sẽ không phát tác.
Dàn xếp xong xuôi cho Ân Thành Lan xong, Liên Ấn Ca mới không tình nguyện xoay người, tính khí con chim nhỏ này xấu đến độ làm người giận sôi, dỗ dành nó không bằng đi dỗ dành một đống phân, nhưng hiện giờ người đứng giữa không phải hắn không thể, bởi vì chỉ có Liên Ấn Ca mới rõ ràng, vị gia cao cao tại thượng này, ngoài miệng nói không cần, trong lòng lại sớm xem tiểu lông vàng là bảo bối rồi, làm sao có thể thật sự thả nó đi đây.
"Ai, vật nhỏ, ngươi có phải vóc dáng nhỏ, lương tâm cũng nhỏ không? Ta và gia chờ ngươi chờ một ngày một đêm, chỉ là để nghe ngươi nói những lời này hay sao? Ta không rõ người huấn luyện ở tổ chim chữ Hoàng dạy bảo ngươi thế nào, nhưng ngươi có biết không, nếu như chủ nhân không nắm rõ chim của hắn bay đi nơi nào, gặp cái gì, có nguy hiểm hay không, có thích hợp bay con đường này không, vậy thì còn chỉ dạy chim thế nào được? Có chim thích bay cao trên không, có con lại thích xuyên qua rừng qua biển, có con sợ mưa, không thích hợp đưa tin ngày mưa, mà một số khác thì lại không đủ sức, chỉ có thể di chuyển trong khoảng cách ngắn. Ngự Phượng các có hơn ba vạn chim đưa tin, mỗi một con đều không giống nhau, ngươi cũng đã thấy các tổ đánh dấu khác nhau rồi đấy, làm sao bây giờ lại không nghĩ thông?"
Liên Ấn Ca nói xong, thấy tiểu hoàng điểu trầm mặc không nói, có một ngày có thể làm cho nó á khẩu không đáp lại được, trong lòng liền lén lút sảng khoái, bưng ra vẻ mặt làm cha mà nói lời sâu xa: "Ngươi không nói cũng được, một con chim quá mức tầm thường, chỉ cần cho bay thử nhiều lần, mỗi một lần lại theo dõi chặt chẽ, đều có thể thăm dò được rõ ràng vì sao ngươi về muộn, nhưng mà ấy, cứ như thế, ngươi còn tính chim thần cái gì nữa?"
Linh Giang lạnh lùng nhìn hắn, Liên Ấn Ca nói đến thích thú, còn duỗi tay ra sờ đầu tiểu hoàng điểu, kẻ sau nhạy bén tránh né, xòe cánh bay đến trước mặt Ân Thành Lan, do do dự dự rơi xuống tay vịn trên xe lăn.
Ân Thành Lan cụp mắt nhìn y, Linh Giang biệt nữu lấy móng vuốt vẽ vòng tròn, một hồi lâu, nói uất ức nói: "Ta lạc đường."
Y chính là không nhận ra hướng đi, chung quy cứ bay qua lại một vòng, liền bay nhầm, chờ phát hiện đi sai đường, bản thân đã nhảy tót ra ngoài đến thật xa.
Liên Ấn Ca lập tức kêu lên: "Chim mà cũng đi lạc? Thả cái..." Từ "rắm gì" còn chưa nói hết, liền bị Ân Thành Lan liếc mắt một cái, đành yên lặng nuốt xuống, lên men thành một bụng oán thầm.
Nhìn thấy không, cái gì gọi là vong ân bội nghĩa, cái gì gọi là thấy chim quên bằng hữu, cái gì gọi là che chở, thỉnh tiếp tục thương tổn lẫn nhau có được không.
Ân Thành Lan đem chén thuốc đưa cho Liên Ấn Ca, giơ tay chậm rãi sửa lại ống tay áo, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Linh Giang: "Ta biết rồi."
Linh Giang nói: "Ngươi tin?"
Ân Thành Lan ừm một tiếng: "Đi ra ngoài luyện bay đi, kiến thức cơ bản không được bỏ lỡ."
Linh Giang đành gật gật đầu, chần chờ quay người, do dự một chút, vẫn là không nói gì, bay ra ngoài cửa sổ.
Nhìn cục màu vàng kia qua lại trong mây trắng, Liên Ấn Ca nói: "Gia, ngươi thật sự tin nó sao?"
Ân Thành Lan lấy tay đặt lên môi ho khan một tiếng: "Đại kinh tiểu quái(*)." Chỉ vào một loạt sách trên tường, bảo hắn lấy ra một cuốn sổ ghi chép.
((*)Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to)
Linh Giang ở trong mây trắng xoay vòng quanh Thính Hải lâu, thu hồi bất an trong lòng, y vẫn luôn cảm thấy mù đường không phải quá đáng lo, nhưng nếu y không còn lạc đường, vậy chẳng phải biểu thị y rất xuất chúng siêu quần sao? Tuy nhiên Linh Giang lại ngẫm lại, dù sao cũng chẳng có con chim nào có thể nói tiếng người trôi chảy được như thế.
Vạn vật thế gian, không có người nào là hoàn mỹ, chim cũng vậy, thiếu cái này được cái kia, mới là đạo lý đúng đắn.
Linh Giang trước tiên ở trong lòng trấn an tốt chính mình, rồi lại biên soạn ra một bài dự dịnh khuyên bảo Ân Thành Lan một chút, làm cho hắn hiểu ra, đừng tùy ý từ bỏ mình.
Đêm qua Linh Giang đuổi cả đêm trên đường, hôm nay lại bay không ngừng nghỉ tập luyện một canh giờ, cái bụng vốn đói cồn cào lại chất đầy tâm sự nặng trĩu, mãi đến khi luyện bay kết thúc, bụng đều đói bẹp, y cũng chưa chú ý tới, dừng lại một cái liền chui vào thư phòng.
Trong phòng Đại tổng quản đã rời đi, trên bàn có một bát thuốc bốc hơi nóng, áo choàng khoác lên đầu giường, Ân Thành Lan đổi một kiện áo lụa màu lam khoác ngoài, đang nâng một cuốn sổ ghi chép lật xem.
Linh Giang cảm thấy mình cần phải ân cần hoà hảo hơn một chút, vì thế bay đến đầu giường ngậm lấy áo choàng vừa lôi vừa kéo phủ lên vai Ân Thành Lan.
Sau đó y cẩn thận từng li từng tí đứng trên bả vai hắn, duỗi cái thân hình bé nhỏ vào trong cuốn sổ ghi chép trên tay hắn nhìn.
Thứ Ân Thành Lan đang xem chính là sổ ghi chép Hành Tín của Linh Giang những năm trước đây trong tổ chim chữ Hoàng, lúc trước xem qua một lần, chỉ cảm thấy vô cùng thê thảm, bây giờ nhìn lại, liền nhìn ra chút vấn đề.
" – Xương Bình năm thứ ba ngày mùng 3 tháng 1, bay thử núi Nam Bắc, ba ngày hoàn thành, trễ hai ngày."
Linh Giang không được tự nhiên giật giật đuôi cánh: "Cái này là không tìm được đường."
Khóe mắt Ân Thành Lan quét lên trên vai một chút, lại lật một tờ.
" – Xương Bình năm thứ ba ngày mùng 9 tháng 2, đưa thư từ Giang trấn đến các, mưa nhỏ hai ngày, bảy ngày hoàn thành, ống nứt, trễ bốn ngày."
Linh giang nói: "Ừm... Trời mưa càng không dễ tìm đường, cũng lạc."
Ân Thành Lan tiếp tục lật, Linh Giang vươn dài cái cổ nhỏ, tiếp tục nói: "Vẫn lạc."
Lật đến một nửa, Linh Giang chuyên gia lạc đường đến nương cũng không muốn nhận bỗng nhiên kích động kêu lên: "Cái này không phải lạc đường, là đánh nhau với mấy con hắc ưng."
Ân Thành Lan nâng cằm lên, quay đầu nói: "Vì sao đánh nhau?"
Linh Giang lấy cánh nhỏ vân vê chọc từng cái lên vòng chân trên móng vuốt: "Đói bụng."
Tiểu bụng bụng còn rất phối hợp "Ùng ục" một tiếng, thật là sinh động.
Ân Thành Lan: "..."
Hắn khép cuốn sổ Hành Tín lại, thả lên trên đùi, buông lỏng tư thế, hơi nghiêng người dựa vào xe lăn, co khuỷu tay chống lấy mặt, giơ tay đem tiểu hoàng điểu trên bả vai rời đến ngón tay, sau đó bưng lên đầu gối.
Linh Giang thấp thỏm dịch chuyển từ đầu ngón tay hắn đến đầu gối hắn ngồi xổm xuống.
Tiểu hoàng điểu thân nhỏ dáng nhỏ, lúc ngồi xổm xuống tròn vo một đống vàng, thời điểm ngẩng đầu lên, con mắt tròn nhỏ long lanh nước, đen thuần túy, khúc xạ ánh sáng bình minh nhỏ vụn.
Ân Thành Lan lần đầu tiên phát hiện nó còn rất xinh đẹp.
Linh Giang chỉ cảm thấy ánh mắt nam nhân đặc biệt chăm chú, đắm chìm trong ánh mắt như vậy, dù là da mặt dày của Linh Giang đã sớm quen sóng quen gió cũng không nhịn được mơ hồ có chút nóng lên.
Y cùng hắn nhìn nhau, con mắt ngơ ngẩn kiên quyết không rời, đầu óc cũng đã như ngựa thoát cương, nhớ tới mùa hè thác nước phun bọt tung tóe, mùa xuân gió nhẹ thổi qua đám cỏ non, mùa thu hoàng hôn nhiễm đỏ bờ biển rộng, mùa đông hoa mai tán loạn trong tuyết lớn.
Nhưng mà trong nháy mắt tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này, đều không sánh nổi với ánh mắt chăm chú Ân Thành Lan nhìn y.
Cái nhìn khiến cho trái tim bé nhỏ của y đập thình thịch bay qua lại dập dờn.
Nhộn nhạo một hồi thật lâu, mới lắc lư trở về trong thân thể chính chủ, Linh Giang chú ý tới mệt mỏi khó phát giác trong khóe mắt Ân Thành Lan, nhớ đến lời Liên Ấn Ca, trong lòng lại co rút một trận, y nhớ lại mỗi lần mình luyện bay Ân Thành Lan đều ở bên cửa sổ chờ, vừa rơi xuống đất là có thể nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp kiên cường của hắn, ngay cả lần này cũng không ngoại lệ.
Linh Giang tự hỏi trong lòng: "Lần nào hắn cũng chờ ta trở về sao?"
Không có ai trả lời y, nhưng mà Ân Thành Lan đã làm như vậy rồi.
Ân Thành Lan vốn là đang suy nghĩ nên xử trí con chim chuyên đi lạc như thế nào, ai biết nhìn một chút, liền cảm giác trên đầu gối chỗ con chim nhỏ nằm đang chậm rãi nóng lên, hắn kinh ngạc duỗi hai ngón tay ra, gắp cái đống kia lên, treo lơ lửng trước mặt, nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Linh Giang chớp chớp mắt, vùi đầu xuống dưới cánh, e lệ.
Ân Thành Lan sởn hết cả da gà gác nó lên trên bàn, nói: "Ngươi thích tổ của ngươi chứ?"
Linh Giang không rõ nguyên do, không biết hắn là đang nhắc tới cái tổ nào, suy nghĩ một chút: "Cũng được đi, đất trời rộng lớn, ở nơi nào cũng được."
Y không kén chọn, cho nên có thể chuyển tới dưới mái hiên phòng ngủ của ngươi không?
Ân Thành Lan tức thời liền hiểu rõ ngọn nguồn, chim đưa tin mặc dù có thể đi ngàn dặm đưa thư, nhưng lại vì mến sào, không về được tổ, sẽ không ăn không uống, không chết không ngừng.
Ngày hắn còn niên thiếu từng mang theo một con bồ câu đưa thư tên Sóng Quần đi chiến trường Nam Cương, Sóng Quần ở giữa trận địa địch ta bay vọt tới lui ba vạn dặm truyền tống quân tình, mãi đến khi bị phe địch phát hiện, phái người vác tên đi săn gϊếŧ, trong một lần cuối cùng sau khi thu được tình báo từ mật thám nằm vùng trong quân địch, ở trên đường trở về Sóng Quần bị mưa tên chặn lại, liều mạng mới bay về đến trại, sau đó, thương tích đầy mình dưới ánh mắt của Ân Thành Lan cứ như vậy chết cứng giữa không trung, ngã thật mạnh xuống tổ chim bồ câu.
Quyết tâm về tổ chính là như thế.
Chim đưa tin một khi đã nhận định sào huyệt của mình, là sẽ cả đời không dời, nhưng Linh Giang lại khác, nói chuyển nhà là chuyển nhà, thật sự chẳng có tiết tháo. Cũng để cho Ân Thành Lan dễ dàng nhìn ra vấn đề ở chỗ nào.
Nếu như nó có thể trở về, thì không có khả năng hoàn toàn không biết đường, bỏ da thịt bên ngoài, nhìn vào trong xương cốt xem, đại khái chính là phải tìm một nơi làm cho nó sinh tâm quyến luyến, không có không được không trở về không thôi.
Ân Thành Lan căn bản không tin nó sẽ là con chim nhỏ nghiêm túc nhớ đường, phân rõ phương hướng, ấn theo tính tình của nó, đại khái chính là tùy tiện bay bay, chờ bay chán chê rồi, vẫn chưa thấy đến đích, mới như từ cõi tiên trở về, bắt đầu cẩn thận cân nhắc phương hướng đi.
Dù sao tìm đường cũng là thiên tính của chim.
Tuy rằng mới trở thành chim của hắn chưa được bao lâu, Ân Thành Lan đã đem tính cách của Linh Giang tiểu lông vàng mò mẫm đến thông thấu trong ngoài.
Hắn đoán không sai, nhưng mà lần này, Linh Giang vẫn chưa du hồn lên mây, mà là du đến trên người hắn, mới không có tâm phi hành, cho nên nhận lầm đường, đến lúc bị người mình nhớ nhung hỏi tới, mới thẹn không dám nói ra mỏ.
Ân Thành Lan không biết mình đã một mớ tuổi mà vẫn còn là hồng nhan họa thủy(*), nói: "Nếu như ngươi không thích về tổ, chung quy phải tìm ra một vật, trở thành ý niệm khiến ngươi nhất định phải trở về, nếu ngươi không về hoặc về muộn, sẽ vì vậy mà ăn ngủ không yên, trằn trọc bất an, chỉ có vật ấy mới có thể trở thành ràng buộc của ngươi, có ràng buộc rồi, ngươi sẽ không thể không chuyên tâm đưa tin, không thể chờ đợi được lúc trở về."
((*)Hồng nhan họa thủy: Người đẹp thì như nước mang đến tai họa)
Linh Giang nhìn thấy gió núi thổi tung mái tóc đen trên thái dương Ân Thành Lan, gương mặt kia ở trong gió nhẹ cuối hè đặc biệt tuấn dật rõ ràng, y lẩm bẩm: "Người được không?"
"Đương nhiên có thể."
Linh Giang liền nói: "Vậy ngươi đi."
Ân Thành Lan sững sờ.
Linh Giang đứng lên, chậm rãi nói: "Nếu như ta biết ngươi đang chờ ta, thì nhất định sẽ trở về, sẽ đúng hạn trở về, sẽ đem hết toàn lực mau chóng trở về."
Ân Thành Lan chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể nghe thấy lời cảm động chạm tới lòng người như vậy, hơn nữa còn là từ trong mỏ một con chim nói ra, cứng họng một lúc lâu, mới cười nói: "Được thôi."
Trong lòng lại nghĩ, con chim nhỏ này nếu là người, ở trong buôn bán thuyết phục người cũng coi như một cao thủ.
Sau đó Linh Giang mới bắt đầu ăn bữa đầu tiên của mình sau một ngày một đêm.
Hai ba ngày kế tiếp, Ân Thành Lan vẫn yêu cầu y bay thử nghiệm, một lần là bay mười dặm tới thuyền đánh cá vùng biển Bắc đưa thư, một lần là đi về phía Nam xuyên qua ba thành trấn, đến chùa miếu trong núi rừng.
Linh Giang mặc dù ngoài miệng đáp ứng, nhưng lười nhác trong xương kia sao có thể tức khắc liền cởi sạch sẽ được, đành phải đem ba chữ "Ân Thành Lan" niệm như đọc kinh trong mỏ, nhắc nhở mình rằng hắn còn đang chờ mình, lúc này mới suýt sao trở về tổ đúng yêu cầu.
Những chuyến bay này cũng không phải đi đưa thư thật sự, mà là dùng mấy cứ điểm lúc huấn luyện chim non Ngự Phượng các thường dùng, Linh Giang bay trên đường thường thấy có chim non bên cạnh đập cánh bay nhanh, vì thế y cố ý bay thật nhanh, đem chim non bỏ lại phía sau, chờ y về đến Ngự Phượng các rồi, liền chẳng biết xấu hổ chạy đến trước mặt Ân Thành Lan cầu thưởng, phía sau còn bày bộ lông đuôi bảy loạn tám ngẩng không chút lưu tình tán tưởng mình một trận.
Liên Ấn Ca may mắn nghe được một hồi, chỉ cảm thấy mặt đều không có chỗ để, đừng có ỷ vào đám chim nhỏ khác không biết nói chuyện có được không.
Chạng vạng cùng ngày, Linh Giang ra cửa đưa thư, Liên Ấn Ca bưng vẻ mặt vội vã lên Thính Hải lâu.