Edit + Beta: Jojo Nguyen
Tàng Vũ lâu thấp thoáng trong rừng cây xanh tươi Vạn Hải phong, yên tĩnh hẻo lánh, gió thổi qua cánh rừng, lưu lại vệt bóng cây lốm đốm lay động đầy mặt đất, lũ ve kêu "ve vẻ" ồn ào khắp ngọn cây, chim chóc đều đậu xuống, thu cánh híp mắt trên cành cây, quả thực là thời gian tuyệt nhất để ngủ trưa.
Căn phòng cách vách truyền đến tiếng đảo thuốc đều đặn, Quý Ngọc Sơn chống tay lên án thư gà gật, trong mơ mơ màng màng dường như nghe thấy một tiếng động vang lên, hắn theo bản năng giật mình tỉnh lại, duỗi cái eo lười, chậm rì rì ra cửa, bước chân tới cách vách.
"Nghiêm huynh, không nghỉ ngơi một lát sao?" Quý Ngọc Sơn đứng sát cửa, dán dán lỗ tai lên cánh cửa.
Tiếng đảo thuốc trong phòng hơi ngưng lại, rồi lại vang lên, giọng nói mang theo buồn bực của Nghiêm Sở chen lẫn ở bên trong: "Tỉnh rồi thì ngủ tiếp đi, đừng tới làm phiền ta."
Quý Ngọc Sơn nhịn không được ngáp một cái, hàm hàm hồ hồ nói: "Được rồi, ngươi nếu có mệt, thì nghỉ ngơi một lát đi, ta ra cửa đi dạo, đúng rồi, chuyện hai ngày trước ta đã nói với ngươi, ngươi còn nhớ chứ?"
Quý Ngọc Sơn đứng ở cửa đợi một lúc, không thấy hắn trả lời, đành cất bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, Nghiêm Sở đặt chày giã thuốc xuống, lẳng lặng ngồi, ánh sáng trong phòng hắn thực mờ, cửa sổ cũng bị kéo mành dày, chỉ có vài tia sáng lẻ tẻ hắt vào từ khe hở, dưới ánh sáng ảm đạm, bóng lưng của hắn hiện ra đặc biệt kiêu ngạo.
Nghiêm Sở nhìn thuốc bột trên tay mình, nhớ tới lá thư nhà hai ngày trước Quý Ngọc Sơn nhận được, châm chọc nhếch môi dưới – có một Ảnh nhi đã chạy theo người khác, thì cũng sẽ có ngàn vạn Ảnh nhi ở phía sau nối đuôi nhau bước ra. Quý gia mấy đời chỉ có một độc đinh, đang chờ hắn về khai chi tán diệp(*) đâu, người còn chưa về đến nhà, thư xem mặt giục hôn đã tới rồi.
((*)Khai chi tán diệp: đâm chồi nảy lộc, ý chỉ con đàn cháu đống, nối dõi tông đường)
Hắn sẽ không tiếp tục ở chỗ này nữa, cũng sẽ không đi thần y cốc. Nghiêm Sở nghĩ thầm, chầm chậm thở ra một hơi, duỗi tay che mặt mình, trong thời gian ngắn không biết nên làm gì, đành tạm thời trốn tránh không muốn ra ngoài gặp mặt hắn.
Quý Ngọc Sơn đi lại vòng quanh sân, tẻ nhạt vô cùng, bèn chắp tay sau lưng ra cửa tản bộ, Ngự Phượng các tọa lạc trên một sườn núi Vạn Hải phong, cây rừng dày đặc, hướng xa xa nhìn lại, cả cánh rừng rộng lớn bên ngoài là một mảng màu xanh thẳm.
Nhìn trong chốc lát, hắn đang định rẽ qua nhà bếp lấy chút đồ ăn mang tới cho Nghiêm Sở, khóe mắt vô tình quét qua, nhìn thấy giữa rừng nhỏ đan xen có một vệt bóng người màu vàng nhạt.
Quý Ngọc Sơn đi tới, thấy một người thân hình như ngọc đứng ở giữa ngã ba đường rừng, khoanh cánh tay, ra vẻ trầm tư.
"Tới tìm người sao." Quý Ngọc Sơn nói.
Linh Giang ừ một tiếng, xoay người, liếc mắt nhìn về phía sau hắn, lẩm bẩm: "Hóa ra là đường này."
Quý Ngọc Sơn bất đắc dĩ: "Lạc đường? Tàng Vũ lâu ngươi đã đến mấy lần rồi mà."
Linh Giang liếc hắn một cái, nói rất có lý: "Lần trước là ta bay đến."
Đường trên trời và đường trên mặt đất là hoàn toàn khác nhau, huống hồ, phần lớn mọi lần là y lười biếng, tùy ý bay loạn theo cảm giác.
"Chỗ ở của Ân các chủ chưa thấy ngươi đi nhầm lần nào." Quý Ngọc Sơn nói.
Linh Giang hái cọng cỏ non ngậm vào trong miệng, rầm rì nói: "Hắn không giống."
Quý Ngọc Sơn liền thấy đau răng tại trận, tìm một cục đá ven đường ngồi xuống: "Mấy ngày trước ở trên thuyền không cơ hội gặp ngươi, nghe nói ngươi bị thương?"
Linh Giang tùy tiện ngồi xổm dưới tán cây: "Rụng mất mấy cọng lông."
Nói cực kỳ nhẹ nhàng.
Lẽ nào chim rụng lông cũng đơn giản như người rụng vài cái sợi tóc? Quý Ngọc Sơn nhớ tới tình cảnh con gà lúc bị vặt lông cắt tiết đều kêu vang thảm thiết, liền run rẩy một cái, xoa xoa da gà nổi trên cánh tay: "Lúc ở trên thuyền ta nghe nói Ân các chủ cho người cầm chân dung của ngươi đi tìm ngươi, nếu như ngươi không muốn để hắn biết được thân phận, nhất định phải giấu cho kỹ càng."
Linh Giang gật đầu.
Quý Ngọc Sơn thay đổi tư thế ngồi, túm lấy cỏ dại trên mặt đất: "Vì tìm Ảnh nhi, ta đã ra ngoài rất lâu rồi, cũng đã đến lúc nên trở về phụng dưỡng cha nương, mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm Ân các chủ cáo biệt."
Linh Giang cau mày: "Nghiêm Sở cũng đi sao?"
Quý Ngọc Sơn quay đầu nhìn về hướng phòng lầu cho khách: "Nghiêm huynh... Ta không rõ lắm." Hắn xem mặt đoán ý, biết rõ Linh Giang đang để ý điều gì, nói một cách săn sóc: "Chuyện thuốc giải không thể gấp được, hiện giờ chỉ còn thiếu ba vị thiên tài dị bảo, chắc chắn người Ngự Phượng các cũng đang tìm kiếm khắp chân trời góc biển, ta tin tưởng độc của Ân các chủ nhất định sẽ được cởi bỏ hoàn toàn."
Đối với độc ở trên người Ân Thành Lan, Linh Giang không lạc quan, cũng chẳng tiêu cực, chỉ là khi độc phát nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn trong lòng thật sự không thoải mái, y đương nhiên cũng rất trông ngóng có thể cởi bỏ được hoàn toàn, nhưng điều đó vốn không hề dễ dàng, Ngự Phượng các nổi danh trên giang hồ đã được bảy tám năm, vậy độc của hắn có lẽ cũng đã tồn tại lâu như vậy rồi đi.
Nếu như dễ giải, đã sớm giải xong.
Linh Giang nói: "Ngươi biết ba vị thuốc còn lại là những gì không?"
Quý Ngọc Sơn lắc đầu: "Lúc ở trên thuyền có nghe Nghiêm Sở nói một câu, "Kế tiếp là đá Bắc Đẩu đi", ta đoán chừng một vị thiên tài dị bảo trong số đó chính là đá Bắc Đẩu."
Hắn kỳ quái tự nhủ: "Nhưng mà cục đá kia làm thế nào thành linh dược, ta cũng không rõ lắm."
Hắn nói xong, nhìn thấy lông mày Linh Giang khóa chặt lại, cho là y lo lắng rốt ruột, đang định lên tiếng an ủi, ai biết Linh Giang lại đột nhiên đứng lên, sắc mặt tối sầm xuống: "Ta dường như đã nghe cái tên này ở chỗ nào, nhưng nhất thời không nhớ ra nổi."
Trí nhớ của y không tệ, nhưng mà ba chữ này lại giống như một tia sáng lướt qua, chợt lóe trong đầu y, chỉ cảm thấy dường như đã từng nghe, nhưng căn bản lại không nhớ ra nghe thấy ở nơi nào.
Mày cũng nhíu thành một cái rãnh sâu, nhất quyết cưỡng ép chính mình không thể không nhớ ra.
"Ngươi càng cố sức khả năng sẽ càng không nghĩ ra được đâu, lần độc phát sau của Ân các chủ còn có chút thời gian, từ từ suy ngẫm, hẳn là có thể nhớ ra được."
Trong đầu Linh Giang mấy ngày nay tiếp nhận quá nhiều thứ, suy nghĩ một lát liền thấy đau, không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ, ngã lên thân cây dựa một chút.
Kỳ phổ trong l*иg ngực bị nghiêng rơi xuống, Linh Giang liếc mắt một cái, đầu càng đau.
Quý Ngọc Sơn nhặt lên săm soi: "A, đọc sách sao, xem hiểu được không?"
Khoé miệng Linh Giang phiết xuống, lấy kỳ phổ về nhét lại vào trong ngực, bực bội hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ mông, nháy mắt hóa thành chim nhỏ bay đi.
Cục lông xù nhỏ rất nhanh biến mất giữa không trung, Quý Ngọc Sơn chợt nhớ đến một chuyện, chiều nay Linh Giang tới đây làm chi vậy?
Lúc ấy, Linh Giang là muốn đi nói cho hắn, y chuẩn bị chuyển nhà, nhưng nếu Quý Ngọc Sơn sắp phải đi, vậy không cần thiết phải nói nữa.
Quay trở lại tổ chim, trời đã gần chạng vạng, y không vào trong tổ, mà tránh tai mắt người khác đi lấy một bầu nước, bưng đến khoảng đất trống nhỏ bị bụi cỏ bao quanh, vắng người qua lại.
Đem bầu nước xối xuống đất, nhặt một que củi nhỏ lên, tiếp đó Linh Giang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khoác ánh hoàng hôn màu cam phủ xuống bên sườn núi, vừa tràn đầy hứng khởi chọc chọc bùn, vừa căm tức thù hận lật cuốn kỳ phổ lên.
Màn đêm buông xuống, chữ trên kỳ phổ đã mơ hồ, y rốt cuộc lật đến trang cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm, cơ hồ muốn đem cuốn sách này vùi vào trong hố chôn sống luôn, sau này đỡ cho y phải nhìn thêm một lần. Nhưng mà, Linh Giang vẫn nhịn xuống, vẫn thu vào trong ngực – trên đó còn có chữ viết của Ân Thành Lan nha.
Y đứng lên nhìn đống bùn lớn được quấy ướt đều đều trên mặt đất, đi sang bên cạnh tìm một chút cỏ khô, lá rụng mềm mại, trên đường trở về trông thấy một con mèo hoang màu cam nằm ngủ trên thân cây, suy tư một chút, liền hóa thành chim nhỏ lặng lẽ bay đến phía sau con mèo hoang, nhìn chằm chằm cái gáy tròn trịa đầy lông nhung của mèo cam, đột nhiên mổ xuống.
Mèo cam kêu ngao ngao thảm thiết, vừa quay đầu lại, con chim nhỏ tập kích nó cũng đã chuồn mất tăm, cổ họng không hài lòng kêu meo meo vài tiếng, liếʍ liếʍ móng vuốt nằm trở về, nhưng mà cái mớ lông tơ xõa tung sau gáy kia đã trụi đi một khoảng, bị vặt mất một dúm lông mèo.
Tiểu hoàng điểu Linh Giang ngậm cái dúm lông mèo kia nhét vào trong bùn đất, quấy quấy gạt gạt, dùng móng vuốt đạp lên hai lần, cảm thấy mềm xốp thích hợp, lúc này mới vừa lòng, ngậm một đống vào trong miệng bay lên bầu trời đêm.
Sao nhiều như sông, y thẳng đường bay đến thư phòng Ân Thành Lan, ở dưới cánh cửa sổ có mái hiên Ân Thành Lan thường ngồi nhả bùn đất đắp lên, sau đó ngựa quen đường cũ, đi ngang qua con mèo lười biếng nằm nhoài trên thân cây, lại lén lén lút lút bay xuống mổ một dúm lông mèo, trộn vào trong đất bùn, sau đó ngậm một khối hỗn tạp thật to bay đến thư phòng, lặp đi lặp lại, tới tới lui lui, mân mê chính là cả một đêm.
Chân trời vừa mới hé mông lung, trong hành lang gấp khúc truyền đến tiếng xe lăn nghiền ép lên mặt đất, ngày hôm nay khi vừa mới tỉnh lại Ân Thành Lan mạc danh(*) có một loại cảm giác, mà cụ thể là gì lại không thể nói được rõ ràng, Thính Hải lâu rộng lớn vắng ngắt, tiếng sóng biển cùng gió núi gào thét không ngừng nghỉ, sương sớm tỉ mỉ kết lại trên mái tóc đen của hắn, như nhuộm thêm một tầng sương trắng, tay phất một cái, hạt sương liền vỡ tan thành bụi nhỏ, thấm vào trong mái tóc, tóc đen ươn ướt, như màu mực mới pha.
((*)Mạc danh: khó hiểu, không thể giải thích được)
Hắn điều khiển xe lăn tiến vào trong thư phòng, cái cảm giác kia lại càng nồng đậm lên, cho đến khi hắn giơ tay đẩy mười sáu cánh cửa sổ trong phòng ra – từ trên khung cửa sổ trên cùng bỗng nhiên treo ngược một cái đầu nhỏ lông xù to bằng quả mơ, trên đầu có hai con mắt nhỏ long lanh như hai viên hắc diệu thạch, phía dưới cái đầu kia đung đưa một nhúm lông vàng phong tao, nhìn thấy hắn, khách khách khí khí phun một câu: "Sớm."
Ân Thành Lan: "..."
Cái vẻ chào hỏi như thân quen này là cái kiểu gì.
Thính Hải lâu ngay cả chim cũng không thể bay vào, bên trong phủ đệ rộng lớn như vậy ngoại trừ Ân Thành Lan ra không còn bất kỳ kẻ nào khác, ảnh vệ ẩn nấp ở nơi không có ánh mặt trời, ngày sáng đêm tối đều không thấy bóng dáng, ngay cả bảo bối Hải Đông Thanh của hắn, cũng bị nuôi dưỡng dưới đỉnh núi, trong một phòng cách nơi này không xa, Ân Thành Lan sống cô độc đến gần như quái gở, nhạy cảm xa cách, tự rút mình vào trong một nhà lao.
Thế nhưng hôm nay, trong nhà lao của hắn... Nghiêm khắc mà nói, là phòng giam dưới mái hiên có thêm một vị bạn tù.
Ân Thành Lan có loại cảm giác khó chịu khi lãnh thổ bị xâm lấn, hai tay khoanh lại chống cằm, lưng dựa vào sau xe lăn, thấp giọng nói: "Ngươi đây là ý gì?"
Linh Giang nhô cái đầu nhỏ từ trong tổ chim của mình ra: "Chim chóc dậy sớm có sâu ăn."
Ân Thành Lan liếc nhìn nửa thân dưới của nó còn giấu trong ổ chim ấm áp: "Ngươi như vậy là dậy sớm?"
Linh Giang suy nghĩ một chút, dùng thời gian "Phút chốc" rời giường, rơi xuống bệ cửa sổ cách Ân Thành Lan không xa không gần: "Đã dậy."
"..."
Huấn luyện hung cầm thần thú luôn giàu tính khiêu chiến cùng kí©h thí©ɧ, nhưng trong lòng Ân Thành Lan không hề có nửa phần kɧoáı ©ảʍ muốn chinh phục, thay vào đó lại mãnh liệt dâng trào một cỗ cảm giác quỷ dị khó có thể giải thích được, hắn nhìn con tiểu lông vàng đang dùng móng vuốt chải mớ lông loạn xạ cong vểnh, thấy cái dúm lông ngốc bốn thẳng tám chéo trên đỉnh đầu nó kia cũng lắc lư trái phải, tức khắc có chút dở khóc dở cười, cảm giác khó chịu khi bị xâm lấn cũng tiêu tan.
Hắn câm nín nửa ngày, nhìn tiểu lông vàng thành thục nhấc móng vuốt lên, nghiêng đầu nhỏ, giống như người cào cào lông, còn làm như thật hỏi hắn có nước không, người luôn trầm tĩnh thận trọng như Ân Thành Lan cũng bị nó chọc đến ngã ngửa, nhịn không được, theo tư thế chải lông kỳ dị của nó, tâm lý ngả nghiêng xiêu vẹo, cũng bị lệch lạc theo, miệng tiện nói: "Làm đẹp như vậy cho ai xem đây."
Linh Giang dừng lại, dùng luôn tư thế nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, suy tư quét một vòng qua cổ áo cùng vạt áo của hắn, hỏi ngược lại: "Lúc không có ai xem, ngươi sẽ không mặc quần áo sao?"
"..."
Ân Thành Lan quyết định tạm thời không nói chuyện với nó nữa, rót một chén nước lạnh đặt rìa móng vuốt của Linh Giang.