Chương 3: Hồi phủ
Nghe thấy tội khi quân, trong lòng Đại phu nhân trầm xuống, tội này, quả thật phủ Thừa tướng không gánh vác nổi. Nhớ lại là do chính mình không muốn để nhị tiểu thư Gia Cát Như Mộng gả cho người tốt, nên lan truyền khắp nơi tin nàng bị bệnh nặng, liền hối hận không thôi, “Nó bệnh thật là đúng lúc.”
“Vì thái hậu nương nương cầu phúc là giả, thực tế thái hậu lo lắng các tú nữ xuất sắc của Lý gia Lý Thái Phi tiến cung, gia tăng thế lực của Lý gia, mới nghĩ ra cách này, muốn đuổi hết nữ tử của Lý gia đi!” Gia Cát Chiêm nói.
“Lão gia, ta nghĩ đến một người.” Trong mắt đại phu nhân ánh lên tia sáng, lựa chọn được người này để cho lòng bà vốn còn đang trĩu nặng bỗng chốc thoải mái hơn.
“Hả, phu nhân có cách gì?”
“Lão gia, Tam tiểu thư nhà chúng ta cũng sắp đến tuổi cập kê rồi.”
“Tam tiểu thư?” Mắt Gia Cát Chiêm sáng lên, “Vẫn là phu nhân suy nghĩ thấu đáo, suýt nữa ta đã quên, nhà Gia Cát vẫn còn một Tam tiểu thư, mau đi đón nó hồi phủ, thay thế Hồng Nhan tiến cung.”
“Mẹ… Con…” Nghe thấy Đại phu nhân và Gia Cát Chiêm nhắc đến Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan thoáng trở nên trắng bệch.
“Nhan nhi, con làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?” Nhận thấy vẻ khác thường của Gia Cát Hồng Nhan, đại phu nhân lo lắng hỏi han.
“Mẹ… Con…” Gia Cát Hồng Nhan ấp a ấp úng nói, “Mấy hôm trước nữ nhi vô tình ghé qua Trục Nguyệt Hiên của Tam muội, đoán rằng có phải chuyện sẩy thai của Tứ di nương có liên quan đến Tam muội, cho nên nữ nhi tự ý gửi phong thư cho sư thái, bảo sư thái… bảo sư thái tìm cơ hội…”
“Hồ đồ!” Gia Cát Chiêm lớn giọng quát, “Nếu Tam muội ngươi xảy ra chuyện gì, người chịu tổn thất chính là ngươi!”
“Con… Nữ nhi cũng là vì con nối dõi của phụ thân…” Hai hàng lệ chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của Gia Cát Hồng Nhan, làm người ta không khỏi thương tiếc.
“Được rồi!” Nhìn dáng vẻ Gia Cát Hồng Nhan, lại nghĩ đến con gái cũng là vì mình, Gia Cát Chiêm không đành lòng trách cứ nàng, “Còn không mau đi xem, hy vọng còn kịp. Tiêu quản gia, mau chuẩn bị ngựa!”
Trong đêm tối, một chiếc xe ngựa chạy băng băng trên đường phố yên tĩnh hướng ra ngoại thành. Hai canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trước một ngôi miếu nhỏ. Xe ngựa vẫn chưa dừng hẳn, ba người trên xe đã nhảy xuống.
“Mở cửa! Mau mở cửa!” Gia Cát Hồng Nhan đập mạnh lên cửa, lớn tiếng hô, trái ngược hẳn với bộ dạng Đại tiểu thư ăn nói nhỏ nhẹ thường ngày.
Người bên trong nghe tiếng gọi lập tức mở cửa. Người mở cửa đúng là sư thái đưa thuốc cho Gia Cát Linh Ẩn, sau khi thấy Gia Cát Hồng Nhan, sư thái tươi cười như hoa: “Tiểu thư, bần ni đã làm theo lời tiểu thư căn dặn, không biết chuyện tiểu thư đồng ý với bần ni…”
“Mau tránh ra! Dẫn ta đi xem Tam muội!” Gia Cát Hồng Nhan lo lắng nói.
“Tiểu thư…” Sư thái sửng sốt, cũng không dám làm trái lời Gia Cát Hồng Nhan, “Tiểu thư mau theo ta!”
Mấy người đi vào phòng của Gia Cát Linh Ẩn, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đang ngồi đối diện với gương đồng, nhẹ nhàng chải tóc. Gia Cát Hồng Nhan hoảng hốt nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nàng sợ hãi vì không biết Gia Cát Linh Ẩn là người hay ma, sợ hãi vì qua năm năm, Gia Cát Linh Ẩn lại ngày càng xinh đẹp.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn mấy người vừa đến, lập tức chạy qua, kéo tay Đại phu nhân, ấm ức nói: “Cha, mẹ, đại tỷ, mọi người cuối cùng cũng đến thăm Linh nhi. Sư thái này vừa nãy định độc chết Linh nhi, Linh nhi cùng người không thù không oán, Linh nhi sợ lắm.”
Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn vô sự, tảng đá trong lòng mọi người đều thả xuống. Đại phu nhân ôm Gia Cát Linh Ẩn vào lòng, dịu dàng nói: “Ôi nữ nhi của mẹ, không sao, chúng ta đến đón con về nhà.”
“Mẹ, còn sư thái…” Gia Cát Linh Ẩn sợ hãi nhìn vị sư thái nọ.
“Linh nhi yên tâm, mẹ nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.” Đại phu nhân lạnh lùng nhìn sư thái, bất luận thế nào, bà sẽ không để cho chuyện Gia Cát Hồng Nhan mưu hại muội muội mình bị truyền ra ngoài, sư thái nọ chỉ có con đường chết, chuyện của Gia Cát Linh Ẩn đúng lúc cho bà một lý do rất tốt.
“Cảm ơn mẹ!” Ai cũng không nhìn thấy, dưới vẻ hoảng sợ của Gia Cát Linh Ẩn là một tia cười lạnh, báo thù, vậy thì hãy bắt đầu từ ả sư thái lòng dạ xấu xa này đi, nàng không có sức mạnh, đành phải mượn sức kẻ khác, cho dù là kẻ khác này từng mang đến tổn thương trí mạng cho nàng, nhưng nàng không thể không ẩn nhẫn được.
“Được rồi, trời sắp sáng, mau về nhà thôi, còn phải chuẩn bị khánh công yến[1] của Nhị đệ nữa.” Gia Cát Chiêm nói, Gia Cát Hồng Nhan tránh được một kiếp, tâm trạng của ông cũng nhẹ nhõm không ít.
Cùng Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan ngồi trong xe ngựa, vẻ hoảng sợ của Gia Cát Linh Ẩn sớm bị thay thế bởi lãnh đạm và ngưng trọng, chỉ là do trong đêm tối, ba người kia không thấy rõ biểu hiện trên mặt nàng. Trên con đường dài và xa này, hai tay Gia Cát Linh Ẩn siết chặt, nghiêng đầu nhìn ba người bên cạnh mình, trên mặt hiện lên ý cười.
Trở lại phủ Thừa tướng, Gia Cát Linh Ẩn vẫn được an bài ở Trục Nguyệt Hiên. Hoang phế năm năm, ở Trục Nguyệt Hiên cỏ dại mọc u tùm, bụi bậm trong phòng dày cả tấc, Gia Cát Linh Ẩn không khỏi cười lạnh, nàng của kiếp trước còn bởi vì Đại phu nhân vẫn cho nàng ở Trục Nguyệt Hiên mà vô cùng cảm kích, đúng là nực cười.
“Trục Nguyệt Hiên trông vẫn như xưa.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.
Trục Nguyệt Hiên hoang phế hiện ra trước mắt, Đại phu nhân vô sỉ nói: “Linh nhi à, mẹ cũng không biết con thích bày trí gì, nên không gọi người dọn dẹp trước, lát nữa ta sai người đến dọn lại, con muốn bày trí thế nào hãy nói với kẻ dưới nhé.”
“Mẹ thật có lòng, đa tạ mẹ.“
Nhìn nụ cười ngây ngô của Gia Cát Linh Ẩn, Đại phu nhân không khỏi phiền lòng, nụ cười ấy gợi cho bà nhớ đến Tam di nương đã qua đời. Nhưng Tam di nương đã không còn, nữ nhi của ả cũng nhanh chóng không tồn tại nữa, Đại phu nhân trong lòng cười lạnh: Đúng là một ả ngu xuẩn, ngươi sống một ngày là ta ghê tởm một ngày.
Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, trong mắt ánh lên tia sáng.
Tiêu quản gia nhanh chóng dẫn đến hai nha hoàn.
“Tam tiểu thư, hôm nay phải nghênh đón Đại tướng quân hồi phủ nên chỉ có thể rút ra hai nha hoàn, xin Tam tiểu thư thứ tội.” Tiêu quản gia đứng trước cửa Trục Nguyệt Hiên, kiêu căng nói. Nhưng nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn vóc người thon thả đứng đó, trong mắt Tiêu quản gia lập tức bắn ra ánh nhìn tà da^ʍ. Tiêu quản gia là biểu huynh xa của Đại phu nhân, ở trong phủ Thừa tướng, là tay chân làm việc ác cho Đại phu nhân.
“Làm phiền rồi.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu.
Sau khi Tiêu quản gia đi, một a hoàn lo lắng gọi: “Tam tiểu thư, thật là tiểu thư sao? Tiểu thư thực sự đã về rồi?”
“Ngươi là Nguyệt Lan?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn a hoàn đang cúi đầu nói chuyện ở trước mặt, cảm thấy vui sướиɠ, “Nguyệt Lan cũng lớn rồi, trông càng xinh xắn.”
“Tiểu thư…” Nghe lời khen của Gia Cát Linh Ẩn, Nguyệt Lan ngượng ngùng đỏ mặt.
Mẫu thân của Nguyệt Lan là nha hoàn của phủ Thừa tướng, cho nên sau khi Nguyệt Lan ra đời đã ở trong phủ làm nha hoàn, nàng nhỏ hơn Gia Cát Linh Ẩn một tuổi, từ lúc sáu bảy tuổi đã theo hầu Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn một nha hoàn khác, hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ Mộc Tê, tham kiến Tam tiểu thư.” Mộc Tê hành lễ, điềm tĩnh nói.
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, vẻ đúng mực của Mộc Tê khiến nàng không thể không để ý nha đầu này nhiều hơn: “Tốt lắm, làm việc đi.”
“Dạ, Tam tiểu thư.”
[1] Khánh công yến: tiệc ăn mừng thắng trận trở về.