Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giả Bộ Làm A Còn Đi Đánh Lộn Là Sẽ Mang Thai Đó

Chương 62

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Phá Tinh tận tình khuyên bảo, giáo dục Lý Vũ Trụ một phen.

“Nghe rõ chưa, không phải cứ thấy ai đẹp là con tặng hoa hồng cho người đó đâu.”

“Tại sao, cô giáo bảo thích bạn nào sẽ tặng sticker chim máy cho bạn ấy, tại sao con thích ai thì không được tặng hoa hồng cho người ta?”

Lý Phá Tinh nén giận: “Cô giáo của con tặng sticker chim máy cho nhiều bạn thế à?!”

“Đúng vậy, hôm qua lớp con ai cũng có sticker!”

Lý Phá Tinh: “…”

Lý Vũ Trụ vẻ mặt đương nhiên: “Con thích các bạn ấy nên mới tặng hoa hồng cho các bạn ấy, các bạn ấy nhận được hoa rất vui, con cũng vui, sai chỗ nào sao?”

Lý Phá Tinh: …Tra nam! Tra nam trời sinh!

Lý Phá Tinh hít sâu một hơi: “Vậy cũng, vậy cũng không thể tặng hoa hồng cho Lý Tiểu Hữu được!”

Lý Vũ Trụ: “Tại sao lại không, Lý Tiểu Hữu xinh xẻo nhất con thích cậu ấy nhất, con muốn tặng cậu ấy bông hồng đẹp nhất!”

Lý Phá Tinh: “…”

Lý Phá Tinh đau đầu nhức óc xách tay Lý Vũ Trụ: “Lý Vũ Trụ sao con lại nông cạn thế hả?!”

Lý Vũ Trụ không biết nông cạn là gì, nhóc bị mắng cũng không hề có ý hối cải, thậm chí còn cầm kẹo sữa hớn hở ra ngoài tìm Lý Tiểu Hữu chơi cùng.

Tế Tu hỏi nhóc: “Bố cậu vừa gọi cậu làm gì vậy?”

Lý Vũ Trụ chia một nửa kẹo cho Tế Tu, bĩu môi: “Bố tớ không cho tớ tặng hoa hồng cho cậu.”

Tế Tu hỏi: “Tại sao?”

“Chịu.” Lý Vũ Trụ bóc vỏ kẹo, cười hì hì: “Chắc vì bố không được ai tặng hoa nên hâm mộ ấy mà.”

“…” Tế Tu hỏi tiếp: “Bố cậu, không được ai tặng hoa sao?”

“Không.”

Tế Tu khô cằn hỏi: “…Bố cậu, không định kết hôn sao?”

Lý Vũ Trụ lắc đầu: “Bố tớ bảo bố hai của tớ quá xuất sắc, làm bố tớ bị kén chọn.”

“…Bố, bố hai?”

“Chính là chồng cũ của bố tớ đấy, là một bố khác của tớ, nghe nói bố hai siêu lắm!”

Giọng nói Tế Tu khàn khàn: “…Bố cậu nói người kia thế nào?”

Lý Vũ Trụ ngẫm nghĩ: “Bố hai của tớ à, bố tớ bảo bố hai cao cực kỳ, đẹp cực kỳ, thông minh cực kỳ, biết thiết kế phần mềm còn đầu tư công ty nữa. Tuy bố hai đã rời xa tớ và bố, nhưng thực ra bố hai rất yêu rất yêu tớ và bố, bố hai ra đi vì đất nước, thực hiện nhiệm vụ thiêng liêng vĩ đại.”

Đôi mắt Lý Vũ Trụ lóe sáng: “Bố tớ bảo, bố hai tớ là người rất xuất sắc rất ưu tú rất tuyệt vời!”

Sắc mặt Tế Tu tái nhợt.

Không phải.

Y nào có đi làm chuyện gì vĩ đại hay thiêng liêng, cũng chẳng còn nghiên cứu thí nghiệm có lợi cho nhân dân, quốc gia… Ngay đến bệnh của mình y cũng gần như muốn từ bỏ nghiên cứu.

Y chẳng khác nào một phế nhân.

Lý Vũ Trụ cười cong cong đôi mắt: “Bố tớ nói, tuy không biết bố hai đang ở đâu, nhưng nhất định bố hai đang đứng ở một nơi cao thật cao, tỏa sáng lấp lánh.”

Tế Tu sững người.

Y tưởng rằng anh Tinh hận mình, tưởng rằng anh Tinh mãi mãi không nhắc về y trước mặt con.

Y bỗng nảy ra ý định… Phải sống thật nghiêm túc.

Bất kể là y của tuổi 18, của tuổi 24 hay của tuổi 67, y đều phải đối xử thật tốt với bản thân, chứ không phải như bây giờ, sống dở chết dở, tạm bợ vượt qua mỗi ngày.

Bởi vì y không muốn làm anh Tinh thất vọng.

Như đã qua thật lâu, y khàn giọng hỏi: “Nếu như… Nếu như bố hai trở về… Thì sao?”

Nụ cười trên mặt Lý Vũ Trụ mau chóng biến mất, nhóc nhíu mày, trong nháy mắt bỗng rất giống anh Tinh. Nhóc lạnh lùng nói: “Bố bảo, nếu bố hai còn mặt mũi quay lại bố sẽ đánh gãy chân chó của bố hai.”

Tế Tu: “…”

Lý Vũ Trụ chợt nhớ ra cái gì, lôi một mảnh hoa hồng trong ngực ra, nhét vào ngực Tế Tu: “Lần này cậu cất cẩn thận đấy, đừng để bố tớ nhìn thấy.”

“Ừ.”

Lý Vũ Trụ cười gian xảo: “Hôm nay là thất tịch, cậu nhận hoa hồng của tớ thì là bạn trai của tớ rồi!”

Tế Tu: “…”

Y trịnh trọng đặt hoa hồng vào tay Lý Vũ Trụ: “Vậy tớ không cần nữa.”

Lý Vũ Trụ sửng sốt, ngộ ra Tế Tu từ chối mình, nhóc nghe thấy tiếng cõi lòng mình đang tan nát: “Tại sao! Cậu không thích tớ ư?”

Tế Tu:…

Tế Tu suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì cậu đào hoa quá.”

Lý Vũ Trụ: “…”

Tế Tu: “Cậu tặng hoa hồng cho bốn bạn gái.”

Lý Vũ Trụ: “…”

Tế Tu bình tĩnh kết luận: “Bây giờ cậu là một tiểu tra nam, lớn lên sẽ thành đại tra nam.”

Mặt Lý Vũ Trụ đỏ lên: “Tớ không phải, không phải tra nam.”

Mặt Tế Tu rõ là “Tớ không tin”.

Lý Vũ Trụ đỏ mặt dùng máy tính bảng gọi cho từng bạn gái: “xxx, hoa hồng chỉ có thể tặng cho một người, tớ sai rồi, ngày mai cậu đi học nhớ trả lại hoa hồng cho tớ, xin lỗi cậu.”

Không hề bất ngờ, nhóc bị bốn bạn gái mắng té tát.

“Được rồi.” Lý Vũ Trụ rầu rĩ nhìn Tế Tu: “Bây giờ tớ không phải tiểu tra nam nữa, cậu có thể làm bạn trai tớ không?”

“Không thể.”

Tế Tu: “Tớ đã có người mình thích, cực kỳ cực kỳ thích, không phải cậu.”

Lý Vũ Trụ: “…”

Lý Vũ Trụ đã biết thế nào là vạn kiếm xuyên tim.

“Keng.” Máy tính bảng bỗng báo tin nhắn.

Lý Vũ Trụ cầm máy lên, nhóc không biết rất rất nhiều chữ, đọc đến là khó khăn: “Bài tập một cái gì một cái gì còn hai mươi phút cái gì…”

Tế Tu thoáng nhìn, đọc thay nhóc: “Bài tập một tuần một lần còn hai mươi phút nữa là hết hạn nộp.”

Oa! Lý Tiểu Hữu siêu thế! Biết bao nhiêu là chữ!

Lý Vũ Trụ đang định thán phục thì nhớ ra Lý Tiểu Hữu vừa từ chối mình, nhóc còn đang giận đây, thế nên nhóc ôm máy tính bảng làm bài tập, không để ý đến Lý Tiểu Hữu nữa.

Nghĩ chỉ còn hai mươi phút nữa, Lý Vũ Trụ chảy mồ hôi đầy trán, bàn tay be bé cầm bút điện tử bắt đầu làm bài.

Nhóc mới học lớp lá, chưa nhận được nhiều mặt chữ, tiêu đề là do giọng người máy ghi âm sẵn từng từ.

“Bài tập một lần một tuần của nhà trẻ Hoa Hướng Dương —“

Tế Tu tắt giọng đọc rườm rà đi, chỉ vào bài đầu tiên: “So sánh, viết dấu lớn hơn bé hơn.”

Lý Vũ Trụ không kịp chiến tranh lạnh với Lý Tiểu Hữu, cặm cụi viết.

Tế Tu chỉ vào một chỗ: “Sai rồi.”

Lý Vũ Trụ cuống quýt xóa đi viết lại.

“Vẫn sai.”

Từ trước tới nay Tế Tu luôn rất kiên nhẫn, cơ mà không biết tại sao ngồi nhìn Lý Vũ Trụ làm bài tập lại cảm giác như sắp tắc nghẽn cơ tim tới nơi.

“Cẩn thận đếm xem có mấy người?”

“5 + 6 bằng mấy?”

“Rốt cuộc là bằng mấy?”

“Tại sao miệng cậu nói là 11 mà tay lại viết thành 7?”

“Cậu đọc lại vần này cho mình, rốt cuộc từ này là từ gì?”

“Sai rồi, đọc lại.”

“ ‘xie’, ‘hài’ ở đây tức là ‘giày’, tại sao cậu lại viết thành quả cà?”

Tế Tu:…Đồ ngốc này thực sự là con mình hả?

Lý Vũ Trụ: Hu hu Lý Tiểu Hữu thật đáng sợ, lúc trông mình làm bài tập Lý Tiểu Hữu giống bố mình y như đúc, quá khủng khϊếp, nhóc không muốn người như thế làm bạn trai mình đâu hu hu hu.

Lý Phá Tinh chứng kiến cảnh tượng này, cảm động muốn rớt nước mắt: Cuối cùng! Cuối cùng đã có ngày mình không phải dạy Lý Vũ Trụ làm bài tập rồi!

Lý Phá Tinh hô: “Làm xong chưa? Xong rồi thì vào ăn cơm!”

Lý Vũ Trụ nhảy phóc dậy: “Bố ơi con đói rồi! Hôm nay con muốn ăn hai bát cơm!”

“Còn một bài nữa.”

Tế Tu mặt không cảm xúc ấn Lý Vũ Trụ ngồi xuống, làm mặt Lý Vũ Trụ rõ vẻ không còn thiết tha lưu luyến gì nữa.

Lý Phá Tinh làm xong bài cuối cùng, lập tức vứt máy tính bảng xuống, phi vào nhà.

Lý Phá Tinh chợt nhận ra, Lý Vũ Trụ vừa đi, đứa bé ở một mình với hắn là vừa ngoan ngoãn vừa yên lặng.

…Thằng nhỏ sợ mình sao?

Lý Phá Tinh thấy thằng nhỏ lại định kéo lê chân đau đứng dậy, liền trực tiếp bế nó lên. Lần này đứa bé chưa kịp chuẩn bị tâm lý, hoảng hốt ôm cổ Lý Phá Tinh.

Lý Phá Tinh khẽ cười: “Sợ chú à?”

Đứa bé đỏ bừng mặt, lắc đầu.

Lý Phá Tinh cười nói: “Lý Vũ Trụ luôn bảo chú trông không giống người tốt, nhưng chú không hung dữ đâu.”

“…Cháu biết.” Thằng nhỏ ngẩng đầu nhìn Lý Phá Tinh, đôi mắt đen sáng trong, lấp lánh như lưu ly: “Chú không hung dữ chút nào. Chú là tốt nhất.”

Lý Phá Tinh bị ánh mắt chăm chú của đứa bé nhìn cho phát ngượng, hắn quay mặt sang một bên, giả bộ ho mấy tiếng: “Khụ khụ, không cần khen chú khoa trương thế đâu, chú chỉ là một ông chú xa lạ bình thường thôi.”

Lý Phá Tinh tiếp tục: “Cháu gọi chú là chú Lý, chú Tinh hoặc gọi không là chú thôi cũng được.”

Đứa bé mím môi, không nói gì, hình như là không muốn gọi.

Lý Phá Tinh: “Bỏ đi, không muốn gọi cũng được.”

“Anh…” Đứa bé bỗng gọi.

Giọng nói của đứa bé ít non nớt bi bô hơn bạn cùng trang lứa một chút, không hiểu sao… lại có cảm giác rất quen thuộc.

Lý Phá Tinh hơi ngẩn ngơ.

“Anh…” Đứa bé nhìn chằm chằm Lý Phá Tinh, đôi mắt lấp lóe: “Em có thể gọi anh là anh được không?”

Anh?

Con chú lớn bằng cháu đấy.

Lý Phá Tinh vốn định nói vậy, nhưng khi nhìn vào mắt đứa bé, không biết tại sao, hắn lại ngơ ngác gật đầu: “Muốn gọi thế nào cũng được.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Trước khi đi ngủ, Lý Phá Tinh xếp Lý Tiểu Hữu ngủ chung phòng với Lý Vũ Trụ.

Lý Vũ Trụ từ nhỏ đã bị nuông chiều ra một cái tật, nhất định phải nghe kể chuyện mới ngủ được. Vừa khéo hôm nay là thất tịch, Lý Phá Tinh liền kể cho nhóc chuyện Ngưu Lang Chức Nữ.

“Từ đó về sau, tới ngày mùng bảy tháng bảy hàng năm, vô số chim khách đều bay tới đây, dùng cơ thể mình dựng thành cầu, để Ngưu Lang Chức Nữ có cơ hội gặp nhau.”

Lý Vũ Trụ buồn ngủ, chầm chậm hỏi: “Vậy hôm nay bọn họ cũng gặp lại nhau hả bố?”

Lý Phá Tinh: “Ừ, hôm nay bọn họ gặp lại nhau.”

Lý Vũ Trụ ngáp một cái, nhắm mắt lại, chúc Lý Phá Tinh ngủ ngon, rồi được tặng một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Lý Phá Tinh ngẩng đầu, liền thấy đứa bé đang nhìn mình không chớp mắt.

Đêm rất yên tĩnh, bên cạnh đã vang lên tiếng hít thở đều đều của Lý Vũ Trụ.

Tế Tu mở to mắt, giọng nói xen lẫn căng thẳng và chờ mong: “Chúc anh ngủ ngon.” Nói xong, y nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy bất an.

Lý Phá Tinh bước lên một bước, đắp chăn cho đứa bé, đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng: “Ngủ ngon.”
« Chương TrướcChương Tiếp »