Tay Lý Phá Tinh run lên, hạnh nhân rơi thẳng xuống đất. Hắn chỉ muốn đè Bạch tuộc và Nhóc mập xuống đất bóp chết cho rồi, cơ mà hắn nhịn.
Hắn thầm tự nhủ, gϊếŧ người là phạm pháp, hơn nữa không thể luôn lảng tránh vấn đề này được. Để trả lời câu hỏi kiểu này, hắn cần ra đòn phủ đầu.
Tế Tu, đừng trách anh.
Lý Phá Tinh hít sâu một hơi, nắm tay Tế Tu, bình tĩnh nói với hai người kia: “Trước mặt lão Tào ban nãy các chú gọi Tế Tu là gì?”
Nhóc mập yếu ớt hô: “Chị, chị dâu Tinh?”
Lý Phá Tinh nhìn Tế Tu, cười với y: “Vậy sau này cứ gọi chị dâu Tinh đi.”
Ẩn ý không cần nói ai cũng hiểu.
Tế Tu ngẩn ra, quay đầu nhìn Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh tự tay lau vết bẩn không tồn tại trên khóe môi Tế Tu, vẻ mặt đầy cưng chiều.
Bạch tuộc huých huých tay Nhóc mập: “Tao nói rồi mày còn không tin.”
Sau đó, hai người đầu loạt cúi đầu với Tế Tu, cười hì hì gọi: “Chào chị dâu Tinh!”
Tế Tu: “…”
Lý Phá Tinh mỉm cười, lén lút nhéo tay Tế Tu.
Tế Tu mặt không đổi sắc: “…Ừ.”
Lý Phá Tinh lấy hạnh nhân, còn lại đưa cho Bạch tuộc: “Cút đi cút đi, chị dâu Tinh của các chú ngại.”
Bạch tuộc và Nhóc mập đi rồi, Tế Tu nhướn mày hỏi Lý Phá Tinh: “Em là chị dâu Tinh?”
Lý Phá Tinh nhìn trời, nỗ lực bịa đặt qua cửa ải này: “Tụi nó gọi anh là anh, hai ta là một đôi, không gọi em là chị dâu thì gọi em là chi?”
Tế Tu đang định nói gì đó, nghe được câu này, mỉm cười hỏi: “Hai ta là một đôi sao?”
“Không phải à?” Lý Phá Tinh thấy Tế Tu không truy cứu, hí hửng bóc hạnh nhân cho Tế Tu: “Ăn không vợ?”
Không biết tại sao, Tế Tu lại vô thức hé miệng, như thể đang chờ Lý Phá Tinh đút.
Càng không biết tại sao, Lý Phá Tinh lại bật thốt: “Gọi chồng thì anh đút cho em.”
Tế Tu cứng người.
Lý Phá Tinh vừa nói xong đã lúng túng. Đùa quá đà rồi, nói thế, nghe sao mà giống, giống ve vãn tán tỉnh.
Lý Phá Tinh cầm hạnh nhân, thu tay không được, mà chìa tay cũng không xong. Hắn hốt hoảng nhét hạnh nhân vào miệng Tế Tu, nhảy dựng lên, giấu đầu hở đuôi nói: “Anh đi vệ sinh phát.” Sau đó bỏ đi như chạy trốn.
Tế Tu ngơ ngác tại chỗ, đầu lưỡi cuốn lấy hạt hạnh nhân, hương vị mằn mặn dần tỏa khắp khoang miệng.
Hai tai y dần đỏ bừng.
Tế Tu lấy gối ôm trong balo của Lý Phá Tinh ra, đặt lên bàn, rồi chôn cả mặt vào gối.
Khi nãy, y đã có một suy nghĩ vừa xấu hổ lại cực kì mãnh liệt.
Y muốn… Anh Tinh gọi mình là chồng.
Chỉ vừa nghĩ như vậy, cả người Tế Tu đã thẹn thùng tới nóng bừng rồi.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh rửa mặt bằng nước lạnh, đầu óc mới tỉnh táo hơn chút.
Hắn phát hiện dạo gần đây quan hệ giữa mình và Tế Tu có vẻ kỳ lạ.
Hình như hơi gần gũi quá rồi.
Câu hắn vừa lỡ miệng nói, nhất định là vô thức xem Tế Tu thành con gái mà đùa rồi.
…Không đúng, Lý Phá Tinh hắn cũng chưa từng đùa con gái kiểu đó.
Lý Phá Tinh lại hất nước lên mặt vỗ vỗ: “Khụ, nhất định lần sau trước khi nói phải mang đầu óc vào nha Lý Phá Tinh!”
***
Lý Phá Tinh và Tế Tu mua nhẫn ở một trung tâm thương mại cách trường không xa, mất khoảng hai mươi phút đi xe.
Lý Phá Tinh cùng Tế Tu đứng trước tủ kính bày nhẫn, xung quanh là những đôi tình nhân, khiến hắn bỗng có cảm xúc thật kỳ lạ.
Nhân viên nói hết sức dễ nghe: “Kiểu nhẫn này thuộc bộ sưu tập ‘Trọn đời của đôi ta’, ngụ ý về một tình yêu bạch đầu giai lão, những người yêu nhau rồi sẽ nắm tay nhau trọn đời.”
Lý Phá Tinh nhìn chiếc nhẫn bạch kim trong tay nhân viên, lòng ngẩn ngơ.
Những người yêu nhau rồi sẽ nắm tay nhau trọn đời sao?
Nhưng hắn và Tế Tu… Không phải người yêu.
Bọn họ cũng sẽ nắm tay nhau trọn đời sao.
Đôi vợ chồng Beta bên cạnh đang nở nụ cười trao nhẫn cho nhau, đôi mắt tràn ngập tình yêu, tay đan tay rời khỏi cửa hàng. Lý Phá Tinh vô thức nhìn theo bọn họ, mãi tới khi hai người mất bóng, hắn mới hồi thần.
“Anh Tinh, trà sữa của anh đây.” Tế Tu đi tới.
Lý Phá Tinh uống một ngụm trà sữa, vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Hắn chỉ chiếc nhẫn trong tay nhân viên bán hàng: “Tiểu Tu, anh thích chiếc này.”
Tế Tu thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải kiểu gì kỳ quặc. Y nói với nhân viên: “Đổi giúp tôi sang chiếc có kích thước phù hợp.”
“Vâng, anh chờ một chút ạ.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh đeo nhẫn, mười ngón xòe ra, khép lại.
Hắn nghĩ, dù hắn và Tế Tu không phải là một đôi tình nhân bình thường, nhưng họ đã kết hôn rồi. Được sống cùng Tế Tu như vậy tới cuối đời, có lẽ sẽ là một chuyện rất, rất tốt.
Lý Phá Tinh nhìn từng đôi tình nhân lướt qua, không biết vì hoàn cảnh hay vì đang mang thai, mà Lý Phá Tinh đơn bào lại hiếm có nảy lên một suy nghĩ đầy u sầu.
Tuy hắn cảm thấy sống trọn đời bên Tế Tu tốt vô cùng, nhưng không biết Tế Tu nghĩ thế nào.
Tế Tu còn nhỏ, mới chỉ mười tám tuổi, đường đời của cậu ấy còn rất dài, nếu Tế Tu gặp được tình yêu thuộc về chính mình như những đôi tình nhân kia…
Lý Phá Tinh thê lương nghĩ: Nếu ngày ấy thực sự đến, có lẽ người làm anh như hắn phải buông tay thôi.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Ngoài trung tâm thương mại có một quảng trường lớn, giữa quảng trường là đài phun nước nữ thần.
Chắc hẳn đây là mánh lới của mấy người kinh doanh, nên cái đài này được đặt tên hết sức tục khí – Hồ ước nguyện, để vô số đôi tình nhân qua đường ném tiền xu vào trong.
Lý Phá Tinh lại gặp đôi vợ chồng Beta ban nãy, họ đang nhắm mắt đứng bên hồ ước nguyện. Tế Tu thấy Lý Phá Tinh chăm chú nhìn nơi đó, hỏi: “Anh muốn ước điều gì sao?”
Lý Phá Tinh cười cợt: “Ước gì chứ, toàn lừa người, trời vừa tối là tiền xu sẽ bị người của chủ nơi này thu sạch.”
“À.”
Mắt thấy đài ước nguyện ngày càng xa, Lý Phá Tinh ngừng bước, hút hai ngụm hết trà sữa còn sót lại, đưa cốc rỗng cho Tế Tu: “Vứt hộ anh với.”
Lý Phá Tinh thấy Tế Tu quay đi tìm thùng rác, liền lén lút mở ví tìm đồng xu, sau đó dùng tinh thần ném bóng ba điểm như trên sân bóng, ném đồng xu vào hồ ước nguyện, vừa khéo ném đồng xu vào lòng bàn tay tượng nữ thần giữa đài.
Hoàn hảo.
Lý Phá Tinh nhắm mặt lại, trong ba giây đã ước xong, không dông dài lề mề chút nào: “Mong rằng Tế Tu mẹ nó đừng gặp phải thứ tình yêu chó má gì gì đó, yên ổn cùng Lý Phá Tinh tôi sống ngày qua ngày.”
Lý Phá Tinh không biết xấu hổ ước.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh ngồi ở ghế phó lái, tính mở đầu cuối chơi game lại hết pin.
Tế Tu cởi đầu cuối đưa cho Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh: “Đầu cuối của em không có game anh muốn chơi.”
Tế Tu: “Mấy game anh thích em đều tải xuống rồi.”
Lý Phá Tinh cảm động cầm đầu cuối.
Xem, không phải hắn khăng khăng muốn bạch đầu giai lão với Tế Tu, mà mẹ nó thằng nhỏ Tế Tu này quá tuyệt vời, ai mà sống với cậu ấy đều muốn ôm chặt không buông tay.
Hắn còn chưa chơi xong game đầu tiên, màn hình đã hiện lên tin nhắn: “Anh ơi, em nhớ anh, ngày nào cũng nhớ anh.”
Lý Phá Tinh đang chơi game đến chỗ quan trọng, vừa thấy tin này tay run lên, nhân vật trong game rớt xuống vách đá.
Theo như Lý Phá Tinh biết, Tế Tu là cô nhi, không có bất cứ người em nào.
Lại theo như Lý Phá Tinh biết, gọi ‘anh ơi’ không hẳn là em, còn có thể là bồ nhí.
Qua đó hắn đưa ra dự đoán.
Tế Tu có bồ nhí rồi.
Hoặc là, có tên bồ nhí nào đó muốn quyến rũ Tế Tu.
Lý Phá Tinh nổi điên, lập tức đá phăng ý định chó má “Tế Tu gặp phải tình yêu của đời mình, mình sẽ buông tay” mà mình vừa nghĩ ban nãy.
Cút mịa cái lẳng lặng buông tay đi, dựa vào cái gì ông phải buông tay!
Mặc kệ là tình yêu hay không tình yêu, Tế Tu đã kết hôn sinh con với ông rồi, dựa vào cái gì lại muốn có tình yêu của đời mình cơ chứ?!
Mịa, Hồ ước nguyện mày còn mặt mũi không, vừa nãy ông đã ném tiền xu cho mày rồi, mịa nó mày phụ lòng ông như thế hả?!
Lý Phá Tinh giận loạn cả não, đen mặt tắt game, lạnh lùng nói: “Tế Tu, dừng xe chỗ kia.”