Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh, nhướn mày hỏi: “Em không được chỗ nào?”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh bỗng ý thức được ý khác trong lời Bạch tuộc, gương mặt đỏ bừng: “Anh không có ý đó, ý của anh là em —“
Hà Tiểu Hoa rất sợ Lý Phá Tinh nói thẳng ra “Anh cảm thấy em và Hà Tiểu Hoa hẹn hò không được”, vội vàng cắt lời: “Bọn em định gọi một phần tôm hùm đất siêu cay (crawfish), nhưng anh Tinh nói anh không ăn được cay như vậy!”
“Mọi người muốn ăn gì thì gọi, tôi và anh Tinh không ăn món đó là được.”
Hà Tiểu Hoa: “Được!”
Bạch tuộc ăn ba con tôm hùm đất cay trán đã mồ hôi ròng ròng, hắn thè lưỡi như chó Pug tìm nước trái cây, đang định một hơi cạn sạch cốc, động tác bỗng ngừng lại.
Tế Tu ngồi đối diện đang cúi đầu bóc tôm hùm đất hầm tương, bóc xong đặt lên cái đĩa trước mặt Lý Phá Tinh, Lý Phá Tinh vừa trò chuyện với Hà Tiểu Hoa, vừa ăn tôm Tế Tu bóc hết sức tự nhiên.
Bạch tuộc nhìn cảnh tượng này, trong lòng chợt thấy có gì là lạ.
Ban nãy khi Tế Tu hỏi chỗ nào không được, anh Tinh trả lời rằng: Anh không có ý đó…
Bạch tuộc híp mắt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Không được…Rốt cuộc lúc ấy anh Tinh và Tế Tu nghĩ thành ý gì?
Hừm, sao cứ cảm thấy là lạ.
Lý Phá Tinh vừa vào phòng học, đã thấy trên bàn Tế Tu đặt một bức thư màu hồng.
Lý Phá Tinh giật mình, lén lút như trộm đi qua nhìn thư.
Đệt! Mẹ nó đúng là thư tình!
Chắc hẳn là do Hà Tiểu Hoa thấy Lý Phá Tinh không giúp mình, cho nên nhờ người khác chuyển thư.
Trên bức thư viết: “Lung linh bí tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.”
(Xúc xắc óng ánh thêm hồng đậu
Tương tư khắc cốt, biết chăng anh?)
Chữ viết đã xấu hoắc thì chớ, lại còn viết nhầm từ xúc xắc (đầu tử) thành bí tử.
Đã thế, Hà Tiểu Hoa mới chỉ gặp Tế Tu một lần.
— Mẹ nó tương tư khắc cốt đâu ra?!
Lý Phá Tinh điên cuồng phỉ nhổ trong lòng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tế Tu đi qua cửa sổ, chính hắn cũng không biết mình nghĩ gì, cuống quýt ném bức thư vào ngăn bàn mình.
Lúc Tế Tu vào lớp, vừa khéo thấy Lý Phá Tinh đang giấu gì màu hồng vào bàn.
Lý Phá Tinh có tật giật mình, không dám nhìn Tế Tu, ngẩng đầu hết nhìn trần nhà tới cửa sổ.
Tế Tu ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Anh mới làm gì vậy?”
“Không, không làm gì, anh chỉ đần người ra thôi.” Lý Phá Tinh ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt vô tội.
Tế Tu tự tay lôi bức thư trong ngăn bàn Lý Phá Tinh ra, giơ lên hỏi: “Đây là cái gì?”
Lý Phá Tinh: “…”
“Ừm —“
Tế Tu cắt lời: “Thư tình?”
Lý Phá Tinh: “Ừ…”
Tế Tu nhíu mày: “Người khác viết cho anh?”
Lý Phá Tinh: “Hả?”
Tế Tu tưởng Lý Phá Tinh thầm chấp nhận, mặt không đổi sắc lấy ra một cây bút, khoanh tròn chữ “Bí”, viết từ chính xác lên trên, nói: “Từ này bị viết sai, nói rõ người chép thơ không hề có thái độ nghiêm túc, tình cảm dành cho anh không mấy sâu đậm.”
Lý Phá Tinh ngơ ngác gật đầu: “Ừ, đúng, em nói không sai, tình cảm của nhỏ không mấy sâu đậm.”
Tế Tu: “Hơn nữa anh đã kết hôn rồi, nếu anh bằng lòng chấp nhận người này, sẽ thành nɠɵạı ŧìиɧ.”
Lý Phá Tinh: “Đúng, không sai, không thể nɠɵạı ŧìиɧ được.”
Tế Tu: “Lúc ở trên sân thượng anh đã nói anh không hẹn hò.”
Lý Phá Tinh: “Ừ, không hẹn hò.”
Tế Tu đưa thư cho Lý Phá Tinh: “Vậy anh đã biết cần phải làm thế nào chưa?”
Lý Phá Tinh: “Tan học anh sẽ trả thư tình.”
Tế Tu thấy Lý Phá Tinh thái độ thành khẩn, hết sức hài lòng đưa ô mai cho Lý Phá Tinh: “Ừ, em vừa mua một ít ô mai.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Chuông báo tan học vừa vang lên, Lý Phá Tinh đã lập tức chạy đến cổng trường Ngũ viện chặn Hà Tiểu Hoa.
Phía sau Hà Tiểu Hoa là một đám nữ sinh tóc đủ màu, thấy Lý Phá Tinh, Hà Tiểu Hoa bảo đám nữ sinh kia đi trước, còn nhỏ thì đi về phía Lý Phá Tinh: “Anh, sao anh tới đây?”
Lý Phá Tinh lôi bức thư trong ngực đưa cho Hà Tiểu Hoa.
Hà Tiểu Hoa hơi bất ngờ: “Sao nó lại ở chỗ anh? Em nhớ đã bảo Đá tảng đặt trên bàn Tế Tu mà?”
Lý Phá Tinh: “Tế Tu nói cậu ấy không muốn hẹn hò, em thôi ngay tâm tư này đi.”
“Không muốn hẹn hò vừa nghe đã biết là tìm cớ rồi. Do anh ấy chưa gặp tình yêu thôi, bây giờ là lúc cần Hà Tiểu Hoa em tới cứu rỗi anh ấy!”
“Thôi đi!” Lý Phá Tinh chỉ vào từ bị Tế Tu khoanh tròn: “Tế Tu bảo, em ngay cả thơ còn chép sai, nói rõ tình cảm của em không sâu đậm, Tế Tu không thích kiểu người như em.”
Hà Tiểu Hoa nhìn than thở: “Oa, Tế Tu tự mình sửa chính tả ư? Chữ của anh ấy đẹp thế, em thích!”
Lý Phá Tinh giận tái mặt, giả vờ nghiêm nghị: “Hà Tiểu Hoa, em ngoan đi, đừng làm phiền Tế Tu, mấy ngày nữa anh giới thiệu cho em người tốt hơn.”
Hà Tiểu Hoa: “Tốt hơn? Đẹp trai hơn Tế Tu không?”
Lý Phá Tinh: “…Không.”
Hà Tiểu Hoa: “Hay là thông minh hơn Tế Tu?”
Lý Phá Tinh: “…Cũng không.”
Hà Tiểu Hoa: “Vậy thì có khí chất ưu nhã như quý công tử bước ra từ trong tranh như chàng tiên toàn thân lấp lánh không vướng khói lửa nhân gian chân đạp ngân hà như chú nai trong rừng sâu suối chảy róc rách đêm tối đầy sao làm người ta liếc mắt đã mang lòng yêu mến hận không thể kính dâng cả thế giới để rồi vạn vật cả thế gian phải lặng yên như tờ hơn Tế Tu sao?”
Lý Phá Tinh: “…”
Hắn nóng nảy: “Hà Tiểu Hoa! Trong thời gian này em không được xuất hiện trước mặt Tế Tu nữa, bằng không đừng trách anh thủ đoạn ác độc, không để ý tình nghĩa huynh muội chúng ta! Tạm biệt!”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Buổi tối, Lý Phá Tinh ngủ mơ đúng mấy thứ Hà Tiểu Hoa nói chiều nay.
Tế Tu biến thành tiên trên trời, thân mặc áo trắng, cả người như được bao quanh bởi thứ ánh sáng nhu hòa, phía sau là bầu trời đầy sao, dưới chân là đám mây mỹ lệ lạ thường, từ từ giáng trần.
Tế Tu cứ đứng trên ngọn núi xa xa, bên cạnh là một con nai. Lý Phá Tinh leo từng bước từng bước về phía Tế Tu, cứ thế leo tới hừng đông, rốt cuộc chỉ còn cách một bước ngắn. Tế Tu bỗng xoay người nở nụ cười với hắn, khoảnh khắc ấy, hoa bỗng nở khắp đất trời, vươn tay về phía Lý Phá Tinh, Lý Phá Tinh cũng vươn tay về phía y…
Sau đó hắn tỉnh giấc.
Đệt!
Lý Phá Tinh bức bối.
Đúng lúc này, Tế Tu bước đến: “Anh Tinh, anh dậy rồi.”
Giây phút Lý Phá Tinh nhìn thấy Tế Tu, mọi bức bối nhoắng cái bay mất tiêu.
Hắn đi xuống giường, sờ tay Tế Tu.
…Thật mẹ nó thỏa mãn.
Người ở chỗ hắn, mơ làm chi.
Tế Tu sửng sốt: “Sao? Anh làm gì vậy?”
Lý Phá Tinh hài lòng buông tay, quan sát quần áo Tế Tu: “Em mặc thế xấu lắm.”
Hắn lục tủ quần áo, hưng phấn nói: “Em mặc cái này được không, nhìn này, áo đỏ phối với quần xanh lá, ngầu bá cháy.”
Tế Tu: “???”
Lý Phá Tinh: “Nhìn bộ này này, áo xanh da trời phối với quần thể thao tím, anh có thể cho em mượn đôi giày màu xanh lá của anh.”
Tế Tu: “Hôm nay có văn nghệ gì sao?”
Lý Phá Tinh khổ sở bỏ quần áo trong tay xuống.
Làm sao bây giờ.
Hắn thấy Tế Tu mặc gì cũng có thể quyến rũ hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ.
Mặc nổi quá cũng không ổn, ngộ nhỡ người ta đang định cười nhạo, kết quả nhìn thấy khuôn mặt Tế Tu lại chết mê chết mệt thì sao?
Quả thực quá đáng sợ.
Hắn sắp bị Hà Tiểu Hoa tẩy não rồi.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Ngũ viện và Tam viện chỉ cách hai con đường, vừa tan học buổi chiều, Hà Tiểu Hoa đã đích thân đến gặp Tế Tu.
Nhỏ anh dũng không để ý ánh mắt gϊếŧ người của anh mình, đưa bức thư màu hồng cho Tế Tu, cười hì hì: “Lần này em không viết sai chính tả đâu.”
Tế Tu ngẩn người nhìn bức thư trong tay.
Trên đó viết: “Lung linh bí tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.”
Bức thư hôm qua là của Hà Tiểu Hoa viết cho y?
Tại sao…anh Tinh không nói?
Lý Phá Tinh tận mắt nhìn thấy Tế Tu sửng sốt nhận thư, sau đó nở nụ cười, cả khuôn mặt đều giãn ra.
Đệt!
Tế Tu cười cái gì?!
Nhận được thư tình vui thế hả?!
Được Hà Tiểu Hoa thích vui thế hả?!
Đừng bảo Tế Tu có ý với Hà Tiểu Hoa nhé?!!
Lý Phá Tinh chỉ nghĩ đến đây đã bực bội.
Hôm qua em còn nghiêm túc nhắc nhở anh không được nɠɵạı ŧìиɧ, hôm nay đã chuẩn bị nɠɵạı ŧìиɧ ngay trước mặt anh.
Tế Tu rốt cuộc em có liêm sỉ hay không?!
Lý Phá Tinh kéo tay Hà Tiểu Hoa, lôi nhỏ ra ngoài.
“Anh làm gì thế? Sao anh cứ ngăn cản em theo đuổi tình yêu đích thực!”
Lý Phá Tinh đau đầu nhức óc: “Tiểu Hoa, anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Em mới chỉ thấy mặt ngoài sáng láng của Tế Tu, chứ căn bản không hiểu người này, cậu ấy tuyệt đối không tốt đẹp như em tưởng đâu. Anh thấy em sắp rơi xuống địa ngục nên ra sức kéo em trở lại thôi!”
Hà Tiểu Hoa sửng sốt: “Tế Tu làm sao cơ.”
Lý Phá Tinh: “Em không biết Tế Tu đáng sợ thế nào đâu!”
Hà Tiểu Hoa nơm nớp: “Đáng, đáng sợ lắm hả?”
Lý Phá Tinh: “Cậu ấy cực kỳ ghét quán vỉa hè, em mà hẹn hò với cậu ấy sẽ không được đi ăn Malatang, lẩu xiên hay nướng xiên đâu, em chỉ có thể cùng cậu ấy ăn mấy nhà hàng sạch sẽ sang trọng giá cả đắt đỏ, nhưng ăn nhạt nhẽo vô hạn. Đã thế, nếu em ở cùng Tế Tu, dù có thích bộ quần áo nào cũng không thể mặc thường xuyên, vì cậu ấy sẽ giặt quần áo cho em mỗi ngày, em sẽ phải khổ sở vì muốn mặc đồ mà đồ chưa khô.”
“Anh.” Hà Tiểu Hoa ngơ ngác bảo: “Anh đang khoe khoang với em ư?”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh: “Dù sao Tế Tu cũng kém cỏi cực kì, em đừng thích cậu ấy!”
Giọng nói Tế Tu bỗng truyền đến: “Anh Tinh.”
Lý Phá Tinh cứng đờ, quay đầu lại, thấy Tế Tu cười hỏi mình: “Em rất kém cỏi sao?”
Nhóc mập đứng sau lưng Tế Tu nhô đầu ra: “Nói xấu sau lưng không tốt đâu anh ơi.”
Bạch tuộc: “Đúng đó, sao anh lại nói xấu sau lưng anh Tu.”
Hôm nay Đá tảng vẫn là máy lặp lại: “Đúng đó, sao anh lại nói xấu sau lưng anh Tu.”
Lý Phá Tinh: “…”
Hắn nổi giận: “Tế Tu em tự xử lý đi!! Tiểu Hoa nói thích em, muốn hẹn hò với em!”
Nói xong, hắn đùng đùng bỏ đi, nào ngờ vừa nhấc chân đã bị Tế Tu kéo lại.
Tế Tu trả thư tình cho Hà Tiểu Hoa.
Hà Tiểu Hoa cúi đầu nhìn thư, thất vọng hỏi: “Anh độc thân, em cũng độc thân, không thể thử xem sao?”
“Tôi không độc thân.” Tế Tu dừng lại, cười nói: “Tôi đã kết hôn rồi.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bạch tuộc lắp bắp hỏi: “Anh, anh Tu, anh, anh nói gì? Anh kết hôn rồi? Với, với ai?”
Tế Tu quay đầu nhìn Lý Phá Tinh: “AnhTinh.”
Tim Lý Phá Tinh như ngừng đập, tai ù đi.
Đáy mắt Tế Tu vương ý cười, y hỏi: “Anh nghĩ em có nên nói cho bọn họ biết, em kết hôn với ai không?”