Bị chế giễu, cô gái váy trắng kia cũng không nổi giận, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng: “Dù sao cũng chúc chị may mắn.”
Cô ta dẫn người phía sau đi tiếp, khi đi ngang qua Phó Nghiên thì dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng lạnh lẽo vang lên:
“Phó Nghiên, chị sẽ không bao giờ thành công đâu, tôi đảm bảo.”
Phó Nghiên tỏ vẻ khinh bỉ hừ một tiếng nhưng Ôn Dao lại phát hiện tay cô ta đã nắm chặt thành nắm đấm.
Nhâm Kỷ Kinh vừa mua nước về chỉ thấy phần đuôi: “Chuyện gì vậy Tiểu Nghiên, cô quen Liễu Phiêu Nhi à?”
Liễu Phiêu Nhi là một bông hoa trắng nhỏ mới nổi năm ngoái, trong khi đó Phó Nghiên thì giống như một người không tên tuổi, về lý thuyết thì hai người không liên quan gì với nhau.
“Nói nghe xem.” Ôn Dao khẽ chọc Phó Nghiên, đại tiểu thư của nhà họ Phó sao lại quen biết loại trà xanh hai mặt, khẩu xà tâm Phật này được chứ.
“Coi như là kẻ thù cũ đi.” Khuôn mặt Phó Nghiên hiện lên sự tức giận, như một chú mèo đang dựng lông.
Nhà họ Phó có cách giáo dục con cái rất cởi mở, hầu hết đều phát triển theo năng khiếu và sở thích của từng người.
Khi Phó Nghiên chào đời, là con gái duy nhất nên càng được cưng chiều hết mực, tất cả đều thuận theo những gì cô ta muốn. Cuối cùng cô gái nhỏ cũng được học múa, dù không có năng khiếu nhưng gia đình vẫn ủng hộ.
Không giống như hai anh thường xuyên xuất hiện trước công chúng, Phó Nghiên không thích kết giao với tầng lớp thượng lưu, cô ta thích tự kết bạn với những người cùng chí hướng, cha mẹ Phó cũng không can thiệp vào chuyện này.
Khi cô ta học đại học, cô ta có vài người bạn tốt, trong đó có một anh chàng tài năng chuyên ngành Hán ngữ, anh ta từng có một mối tình ngắn ngủi với Phó Nghiên và thậm chí còn viết riêng cho cô ta một kịch bản.
Tiếc rằng cuối cùng Liễu Phiêu Nhi lại được chọn đóng vai nữ chính và nam sinh kia cũng bị Phó Nghiên bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɧ.
“Ha ha, tên khốn đó sau đó còn dọa nhảy lầu nếu em chia tay cậu ta, kết quả cậu ta chơi ngu quá trớn mà bất cẩn ngã xuống thật.”
“Tiếc là cậu ta không chết, chỉ bị gãy chân.”
Phó Nghiên cười lạnh: “Nhân cách tệ nhưng cũng có chút tài năng, sau khi đóng bộ phim đó xong, Liễu Phiêu Nhiên thắng được danh hiệu người tình quốc dân, mọi chuyện sau đó càng thuận buồm xuôi gió.”
“Tên khốn đó đúng là đặt hai quả trứng dưới lông mày, chỉ biết chớp mắt mà không biết nhìn.” Ôn Dao đánh giá nghiêm túc.