“Rất đẹp, non mềm đến mức có thể bóp ra nước vậy*!” Lần này Ôn Dao khen thật lòng.
(*) Mềm đến mức có thể bóp ra nước: (ngôn ngữ mạng Trung Quốc) ý nói một người con gái có làn da đẹp
“Thật sao?” Phó Nghiên vui vẻ rồi lại làm tới.
“Thế này nhé, từ góc độ chuyên môn, chị phân tích thử xem tỷ lệ thành công buổi thử vai của em lần này đi.”
Ôn Dao giật giật gân trán, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, giọng nói máy móc đáp lại:
“Chị không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này nhưng chị vẫn muốn đưa ra quan điểm của mình, sau khi chị tìm hiểu kỹ vấn đề của em và suy nghĩ nó trong thời gian dài, thật ra chị cũng không biết phải trả lời thế nào, ngay từ đầu chị cũng đã nói, chị không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này.”
Phó Nghiên: “…”
Rất tốt, nghe cô nói như nói vậy, không khác gì nghe gió thoảng qua tai.
Thật sáo rỗng.
Quản lý của Phó Nghiên là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tên là Nhâm Kỷ Kinh.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro, mái tóc rối bù chưa kịp chải chuốt, nhìn là biết trong tay không có nổi một nghệ sĩ nổi tiếng nào.
Nhưng có vẻ anh ta người tốt, tự mình đến cổng khu biệt thự để đón Phó Nghiên đi làm.
Nhâm Kỷ Kinh lo lắng, anh ta không biết Phó Nghiên là con gái nhà họ Phó, chỉ nghĩ cô ta là con nhà giàu bình thường, giờ cô ta chuyển đến khu biệt thự nổi tiếng cho người giàu, anh ta lo lắng cô ta đi vào con đường bị bao nuôi.
“Sao cô lại chuyển đến đây, cô đừng đi sai đường, còn trẻ mà, vẫn còn cơ hội nổi tiếng…” Nhâm Kỷ Kinh nhắc nhở Phó Nghiên, vừa nhìn thấy Ôn Dao đằng sau Phó Nghiên, mắt anh ta lập tức sáng lên.
“Xin chào cô, tôi là người quản lý của Công ty giải trí Tinh Hà, Nhâm Kỷ Kinh, xin hỏi cô có hứng thú với làng giải trí không? Tôi…”
“Anh có nhìn thấy không?” Ôn Dao ngắt lời Nhâm Kỷ Kinh, lắc lắc bàn tay với anh ta, ngón áp út mảnh khảnh trắng trẻo đeo một chiếc nhẫn cưới lấp lánh, mặt nhẫn là một viên sapphire to bằng quả trứng chim bồ câu được bao quanh một vòng tròn kim cương ở ngoài.
“Kết hôn rồi cũng không sao, cô có thể không đi theo con đường thần tượng.” Nhâm Kỷ Kinh ngây ngốc đáp lại.
“NO, ý tôi là, tôi giàu có như vậy lại lấy được chồng giàu, vào làng giải trí để tự chuốc khổ làm gì.” Ôn Dao lắc đầu.
Cô xuyên sách đến là để làm việc, vậy mà còn phải đi tìm thêm việc nữa à? Không đời nào.