Chương 37: Thành viên mới

Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Đầu đỏ bị đánh máu mũi chảy đầy mặt, thở hổn hển vì đau được Liễu Sùng dìu rồi thu xếp ổn thỏa cho lên phía sau xe, sau đó anh đạp xe ba bánh ngược chiều đi về nhà. Rước phiền vào thân, xem ra hôm nay không đi bán được, anh vừa đạp xe vừa thò tay chỉnh lại cổ áo bị gã đàn ông kia kéo nhăn nhúm. Yên lặng đi được một đoạn đường thì bỗng nghe đầu đỏ phía sau la to: “Dừng xe, tôi muốn xuống xe.”

Liễu Sùng vô cảm nghiêng đầu nhìn nó, lười phản ứng, tiếp tục đạp xe về phía trước.

“Mịa.” Đầu đỏ khẽ nhỏ giọng chửi thề một tiếng, ôm ngực kéo một cái chân chống lên, ngồi dậy lăn người ra ngoài.

Liễu Sùng nghe được động tĩnh phía sau vẫn như cũ mặc kệ không quan tâm tới, ngược lại cố ý tăng tốc độ đạp xe, khiến chiếc xe ba bánh nhỏ bé phóng đi vô cùng khí phách, lao vun vυ"t trên đường không xe cộ.

Đầu đỏ cảm giác tốc độ xe thay đổi, cúi đầu nhìn phía mặt đường xi măng đang lùi nhanh về sau đầy mờ mịt, đột nhiên cảm thấy xương sườn đau nhói. Nó biết Liễu Sùng cố ý nhằm vào nó, trong lòng có chút khó chịu, đồng thời bắt đầu hơi hối hận khi nói lời kia. Nhưng đối với người đã từng là đại ca như nó, cái loại chết vì sĩ diện thì lời đã nói ra làm sao có thể rút lại được.

Giãy giụa đấu tranh mấy phút thì lòng sĩ diện chiếm nhiều hơn, đầu đỏ đã mất mặt trước Liễu Sùng mấy lần rồi, lần này tuyệt đối không thể lại bị anh xem thường nữa. Nó cắn răng, cuối cùng ôm ngực lộn ngang ra ngoài một cái, nhất thời một tiếng rơi bịch lớn vang lên, toàn thân từ trong ra ngoài đau đến độ không còn sức mà rên.

Liễu Sùng đang đạp xe ở phía trước nghe thấy cũng đau ê thay đầu đỏ, anh nhếch khóe môi cười, khịt mũi một tiếng, dừng xe bên đường. Đi tới bên cạnh đầu đỏ, anh đứng khoanh tay thưởng thức dáng vẻ giãy giụa dưới đất của nó. Anh mới cúi người tính đỡ dậy, ai ngờ đầu đỏ bỗng nổi khùng, nhịn đau hất tay Liễu Sùng ra, hét lớn: “Ai cần anh xen vào việc của người khác!”

Liễu Sùng không duỗi tay đỡ nó nữa, chỉ mặt không cảm xúc yên lặng đứng bên cạnh nhìn. Nếu nó có thể đứng dậy rời đi thì Liễu Sùng cũng không có ý định quản nữa, dù sao tất cả ấn tượng người này để lại cho anh đều là ấn tượng xấu, cứu nó là vì không nỡ mà thôi. Mặc dù trong lòng chưa bao giờ nhớ mấy cái việc nhỏ nhặt không đáng này, nhưng anh cũng không phải thánh phụ.

Đầu đỏ đổ mồ hôi nhễ nhại vì đau, run rẩy chống một chân bò dậy từ mặt đất, khập khiễng bước đi hai bước, sau đó đột nhiên ngã xuống đất, bất tỉnh.

Liễu Sùng không biết làm sao cười nhạo một tiếng, đi tới xách người lên xe, đưa đến bệnh viện.

Đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện tên này bị đánh gãy năm xương sườn, gãy xương bắp chân trái, nứt ngón áp út phải và ngón út, ngoài ra còn có các triệu chứng như chấn động não nhẹ, phải chữa trị sớm. Liễu Sùng hỏi tiền khám bệnh, biết được phải tốn mấy ngàn tệ thì không khỏi có chút do dự, mấy ngàn tệ đủ mua rất nhiều thứ cho con trai ấy chứ.

Nhưng do dự thì do sự, Liễu Sùng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý chữa trị, có điều phải về nhà lấy tiền trước.

Lần này thì hay rồi, không chỉ nhặt được một cục phiền toái mà còn mất một đống tiền.

Bỏ lại đầu đỏ ở bệnh viện, Liễu Sùng đạp xe về nhà hỏi ý kiến Trình Ương.

Trời còn tối đen, lúc Liễu Sùng về nhà Trình Ương vẫn còn đang ngủ, anh nhìn đồng hồ, mới năm giờ rưỡi.

Liễu Sùng nhẹ nhàng đi đến bên nôi ở mép giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của con trai không khỏi cười một tiếng, lúc này mới xoay người ngồi xổm bên giường, cẩn thận nhìn chăm chú Trình Ương đang cuộn tròn ngủ say trên vị trí của mình. Anh giơ tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cậu, không đành lòng đánh thức. Mặc dù tiền thuốc men của đầu đỏ đang rất gấp, nhưng Liễu Sùng không muốn vì chuyện này mà làm Trình Ương ngủ không ngon. Lúc đang chuẩn bị đứng dậy ra ngoài thì Trình Ương tỉnh dậy.

“Liễu Sùng?” Giọng của Trình Ương hơi khàn, vẻ mặt buồn ngủ mơ màng dụi dụi mắt, chống người ngồi dậy nhìn anh, lại theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời còn chưa sáng thì hơi tò mò hỏi: “Sao anh lại về rồi.”

“Nửa đường gặp chút chuyện nên về.” Liễu Sùng ngồi lên giường kéo chăn cho cậu sau đó ôm cả người lẫn chăn vào lòng, hôn trán cậu nói: “Có phải làm phiền đến em ngủ không?”

Trình Ương khẽ lắc đầu, ở lòng ngực anh điều chỉnh tư thế thoải mái, nhắm mắt: “Vậy hôm nay có phải không đi bán không?”

“Buổi chiều đi, bán hàng còn dư lại.” Liễu Sùng giơ tay vuốt vuốt mấy cọng tóc rối vì ngủ của cậu, đặt lòng bàn tay ấm áp lên đầu Trình Ương, có chút ngập ngừng nói: “Em yêu ơi, thương lượng với em chuyện này nhé.”

“Ừm?”

Liễu Sùng nói đầu đuôi mọi chuyện cho Trình Ương nghe, còn nói luôn chi phí chữa bệnh. Trình Ương nghe xong thì hết buồn ngủ, phản ứng đầu tiên không phải là quan tâm đến tiền bạc, mà là cau mày mặt đầy lo lắng cẩn thận quan sát Liễu Sùng, còn đưa tay kiểm tra tỉ mỉ trên người anh có bị thương chỗ nào không, cùng với đó khẩn trương hỏi: “Anh không bị thương ở đâu chứ?”

Liễu Sùng không hiểu sao hết sức hưởng thụ giọng điệu và ánh mắt quan tâm của cậu, trong lòng ấm vô cùng, anh trêu: “Không sao, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của chồng em.”

Trình Ương hiếm thấy mà không phản bác lời này: “Xen vào chuyện của người khác cũng được, nhưng anh nhất định phải chú ý an toàn.”

“Em yên tâm, chỉ cần không phải một đám có luyện võ tới gây chuyện thì anh có thể giải quyết được. Anh còn phải chăm sóc con trai, ở bên em, sẽ không làm bậy đâu.” Liễu Sùng vỗ nhè nhẹ lên đầu Trình Ương, đột nhiên anh ngây thơ muốn nói chuyện mình bị đánh trúng một gậy để được quan tâm một chút, nhưng trước giờ anh không giỏi trò giả vờ đáng thương, càng không làm được chuyện quá ấu trĩ như vậy. Không muốn làm Trình Ương lo lắng, Liễu Sùng cuối cùng vẫn nên nuốt lại mấy lời này.

Trình Ương cuối cùng cũng yên tâm cười một tiếng, sau một thoáng lại nhíu chân mày. Phải tốn mấy ngàn tệ giúp một tên côn đồ từng nhắm vào bọn họ, trong lòng cậu khó tránh khỏi có chút bài xích. Đó không phải là số tiền nhỏ, cậu lo lắng nhất là tiền mà Liễu Sùng cay đắng khổ cực kiếm được lỡ ném ra lại cứu phải một con rắn độc. Nhưng lúc này Trình Ương không bày tỏ ý kiến gì về việc này, mà cậu hỏi ngược lại Liễu Sùng: “Anh nghĩ xong rồi?”

Liễu Sùng: “Nghĩ xong rồi.”

Trình Ương gật đầu, cũng không hỏi lại: “Tiền ở trong ngăn kéo, anh đi lấy đi.”

Liễu Sùng hôn lên trán Trình Ương một cái, đứng dậy mở tủ lấy ba ngàn tệ: “Cục cưng, anh đi xem chút, em muốn ăn sáng món gì, anh mua cho em.”

Trình Ương nghĩ nghĩ, nói: “Mua mì về nấu đi anh.”

Liễu Sùng ừ một tiếng rồi rời đi.

Trở lại bệnh viện thì đầu đỏ đã tỉnh, không biết bác sĩ yêu cầu nó rời khỏi phòng khám hay tự mình muốn đi ra, mà đầu đỏ lúc này đang cuộn tròn trên ghế ở hành lang, ôm ngực không ngừng hít thở. Liễu Sùng cũng không qua chào hỏi, anh đi thẳng đến phòng khám bệnh tìm bác sĩ làm giấy trả tiền điều trị, nộp xong hơn hai ngàn phí, cầm tờ đơn trở lại vỗ bả vai đầu đỏ: “Đi, đi chữa trị.”

Đầu đỏ ngẩng đầu nhìn anh một cái, xong lại tiếp tục cuộn người thành một cục, mặt kéo căng không nói một lời.

Liễu Sùng cũng không giận, anh làm như không có chuyện gì xảy ra cười nói: “Muốn tôi xách cậu đi à?”

Đầu đỏ yên lặng hồi lâu, Liễu Sùng cũng rất kiên nhẫn mà chờ đợi. Một lúc sau nó mới cứng cổ, giọng điệu ác liệt nói: “Không cần anh lo.”

Liễu Sùng nhướng mày: “Được, tôi mặc kệ, đưa số điện thoại cha mẹ cậu cho tôi.”

“Tôi không có cha mẹ.”

“Thân thích?”

“Không có.”

Liễu Sùng trong nháy mắt có hơi dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt lúc hắn nói lời quyết tuyệt cô đơn không giống nói dối, ngược lại không nhìn ra tên kiêu ngạo càn quấy này lại là một người thảm như vậy. Liễu Sùng thấy vẻ mặt nó không được tự nhiên, đoán chừng cũng không kéo mặt mũi xuống được, đột nhiên cảm thấy đối phương thực sự khá đáng thương, dứt khoát nắm cánh tay nó kéo người dậy: “Yên tâm, tôi không có giàu đi bố thí không cho cậu, tiền là cho cậu mượn khám bệnh, nhớ viết giấy nợ cho tôi.”

Đầu đỏ im lặng không nói, mặt không tự nhiên giãy giụa tượng trưng hai cái, xong cũng thành thật cà nhắc đi theo Liễu Sùng.

Sau khi tất cả các vết gãy đã được cố định, bác sĩ đề nghị nhập viện để quan sát tình trạng chấn động sau những ca tiểu phẫu này. Liễu Sùng đã sẵn sàng và chuẩn bị khéo léo từ chối, đầu đỏ ngồi trên xe lăn bó một chân lại sốt ruột nói: “Không được, đó là một mánh khóe khác để lấy tiền đó.”

Bác sĩ lập tức đen mặt, Liễu Sùng ấn cái đầu ngu ngốc kia xuống, bản thân anh cũng cúi đầu xin lỗi bác sĩ: “Xin lỗi, nó còn nhỏ, nói chuyện không biết trên dưới.”

Đầu đỏ mím môi, không nói.

Ra khỏi phòng khám, Liễu Sùng bảo: “Tìm một người tới đón đi.”

Đầu đỏ cúi đầu không lên tiếng.

Liễu Sùng thấy vậy liền rõ tên này chắc cũng không có nhà để về: “Không có chỗ để đi? Mấy tên anh em kia của cậu đâu.”

Đầu đỏ thẳng thắn mở miệng: “Cãi nhau tách ra rồi.”

Liễu Sùng cảm khái chậc một tiếng, tên này quả thật không tầm thường mà. Nếu hôm nay anh không quản nó thì đoán chừng không lâu sau cỏ trên mộ đầu đỏ cũng phải cao tận một mét, xem ra phải tiếp tục làm người tốt rồi.

Liễu Sùng không hỏi ý kiến

của nó, trực tiếp đẩy xe lăn ra khỏi bệnh viện. Sau khi bắt taxi ở ngoài cổng, đặt đầu đỏ lên xe rồi trả lại xe lăn, rồi lên xe báo địa chỉ nhà.

Trong suốt thời gian này đầu đỏ không nói một câu nào, chỉ nghiêm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Liễu Sùng cũng không rảnh quan tâm nó có phản ứng gì, anh móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trình Ương. Đang định báo chuyện đầu đỏ cùng về nhà với cậu, thuận tiện nói phải chờ một lát nữa mới mua được mì sợi về, thì đột nhiên đầu đỏ cứng ngắc nói: “Cảm ơn, tôi sẽ trả lại tiền cho anh, tiền thuốc men với tiền ở.”

Liễu Sùng có hơi bất ngờ khi có thể nhận được câu cảm ơn, anh liền nghiêng đầu nhìn về phía đầu đỏ, nó vẫn như cũ ngó ra ngoài cửa sổ, nhưng lỗ tai thì đỏ ửng. Liễu Sùng im lặng cười cười, khẽ ừ một tiếng, tiếp tục soạn tin nhắn.

Xe taxi ngừng bên ngoài tiểu khu, Liễu Sùng nắm lấy cánh tay đối phương từng bước từng bước đi về nhà.

Hai người vừa tới trước cửa nhà thì Trình Ương liền mở cửa ra.

Tên đầu đỏ nhìn về phía Trình Ương, nhìn một cái liền nhận ra đây chính là thanh niên bị bọn nó chặn ở ngoài tiệm hoành thánh, bây giờ nhìn kỹ lại thì lại cảm giác đối phương còn nhỏ tuổi hơn mình. Nó đột nhiên hơi lúng túng, trước kia làm khó dễ người ta, bây giờ thì lại tới cậy nhờ. Cả người nó không được tự nhiên, đồng thời trong lòng cũng sinh là cảm giác có lỗi, chỉ đành vừa nhìn chằm chằm Trình Ương áy náy mím chặt môi.

Trình Ương cũng nhìn đầu đỏ, cậu thiện ý cười cười, xoay người lấy dép cho hai người.

Liễu Sùng thấy vậy không chút nghĩ ngợi thả đầu đỏ ra, bước vào trong cửa nhà kéo Trình Ương đang chuẩn bị khom người: “Để anh.”

Đầu đỏ suýt ngã nhào, nó vừa vội vàng duỗi tay chống tường thì thấy Liễu Sùng vứt một đôi dép xuống đất, nhìn nó: “Mang vào, đổi giày.”

Đầu đỏ cũng không nói nhiều, di chuyển vào trong nhà, tốn sức chín trâu hai hổ khom người đổi giày, lúc động đến chỗ đau là đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Chờ nó thay giày xong, Trình Ương đột nhiên duỗi tay giữ cánh tay nó: “Tới ghế sofa nghỉ một lát đi.”

Cả người đầu đỏ căng thẳng, theo phản xạ muốn giãy ra nhưng vẫn kiềm chế lại. Nó thành thật nói cảm ơn, nhờ vào sự dìu đỡ của Trình Ương mà ngồi xuống ghế sofa.

Liễu Sùng nhìn bóng lưng của hai người có chút buồn bực, xem ra hôm nay phải tìm hai cây gậy làm nạng cho đầu đỏ thôi.