Chương 7: Viện Phúc Lợi Đại Hưng Thành Phố Yến Kinh 1

Trương Lệ lau nước mắt trên mặt, cũng là có chút ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: "Làm sao? Đứa trẻ không phải là được các đồng chí ở đồn cảnh sát cứu về sao?"

Chu Bình trên mặt biểu tình nhất thời lại lúng túng, ho nhẹ một tiếng mới giải thích: "Đứa trẻ là tự mình trốn ra, lúc trốn ra thì vừa lúc gặp cụ già gần đây, là cụ già kia đưa bọn họ đến đồn cảnh sát."

Trương Lệ nghe vậy rất là không thể tin được, nhìn một chút trước mặt Chu Khanh Khanh lại nhìn một chút Chu Bình, vẻ mặt nghi ngờ mở miệng nói: "Lượng Lượng từ nhỏ đã ngốc, nói cũng đều nói không rõ làm sao có thể tự mình chạy thoát khỏi những kẻ trộm. Nếu như đầu óc của bé tỉnh táo cũng sẽ không hồ đồ đức chạy ra viện mồ côi, bị tên lừa đảo bắt đi."

Xung quanh mấy người nghe vậy cũng rất là kinh ngạc, không nghĩ tới một đứa bé xinh xắn như vậy lại là một đứa trẻ ngốc nghếch.

Chính Chu Khanh Khanh cũng choáng váng, gì, cô là một đứa ngốc? Đây cũng quá xui xẻo đi, không được, cô cũng không có kinh nghiệm làm một đứa ngốc, nhất định phải tìm một cơ hội thay đổi trở lại bình thường.

Chu Bình tiếc rẻ nhìn Chu Khanh Khanh một cái cuối cùng hiểu rõ đứa bé này vì sao từ phương mới bắt đầu liền hỏi thế nào đều không nói, lẽ nào tình hình của bé trai cũng giống như vậy. Nghĩ như vậy, anh ta liền chỉ vào Hạ Thừa Kỳ đã sớm bị mọi người lãng quên hỏi: "Trương Phó viện trưởng, chị nhìn xem đứa bé này có phải cũng là trẻ từ viện mồ côi của các cô?"

Trương Phó viện trưởng lúc này mới chú ý tới chú ý tới Hạ Thừa Kỳ cách Chu Khanh Khanh không xa, cẩn thận quan sát nó một hồi rồi mới mở miệng trả lời: ' Tôi không biết đứa bé này, nó chắc chắn không phải trẻ của viện mồ côi. "

Hạ Thừa Kỳ biết mình không thể lại tiếp tục trầm mặc xuống, nếu không chuyện ngày hôm nay sợ rằng không thể kết thúc. Nó cân nhắc một chút từ ngữ, rốt cục nói nói: ' Con không nhớ rõ tên của mình là gì, con tỉnh lại đã bị nhốt ở chổ đó nữa, bên cạnh lại nằm một cô em gái này."

Nghe được Hạ Thừa Kỳ cuối cùng mở miệng, Chu Bình kích động không kém, lập tức lại hỏi tới: "Vậy con và cô em gái này là thế nào trốn tới, con chắc dù sao cũng nhớ đi?"

Hạ Thừa Kỳ gật đầu, tiếp tục trả lời: "Hai tên người xấu không biết bởi vì chuyện gì cãi vả, sau đó lại đánh nhau, cuối cùng đều nằm trên mặt đất bất động, ta và em gái rất sợ liền chạy ra ngoài."Hạ Thừa Kỳ tận lực dùng ngôn ngữ ngây thơ của trẻ con trần thuật, không để cho người ở chỗ này nổi lên nghi ngờ.

Chu Bình là một cảnh sát thâm niên, chỉ nghe Hạ Thừa Kỳ nói như vậy cũng đã ý thức được hai tên tội phạm bởi vì chia tiền không đều, sau đó vung tay cuối cùng đồng quy vu tận. Anh ta gật đầu suy nghĩ, vẻ mặt rất là nghiêm túc tiếp tục truy vấn: "Vậy con còn nhớ nơi con bị nhốt là ở đâu không?"

Hạ Thừa Kỳ trầm tư suy nghĩ một chút mới trả lời: "Nếu như là nơi gặp được ông cụ, con chắc là cũng nhớ." Chu Bình nghe vậy mừng rỡ, lập tức phân phó tiểu Đinh nói: "Nhanh đem ông cụ kia tìm trở về, chúng ta cùng đến hiện trường vụ án."

Cụ già đưa bọn Chu Khanh Khanh tới cũng vừa rời khỏi đồn cảnh sát không bao lâu cũng chưa đi xa, tiểu Đinh lái xe đạp đuổi theo một hồi liền đuổi kịp, đem cụ già mang về đồn cảnh sát. Mọi người liền mang theo Chu Khanh Khanh và Hạ Thừa Kỳ cùng đến cái sân nhỏ nơi đã nhốt hai người bọn họ.

Sự tình phía sau liền đơn giản, cảnh sát hoa đến sân nhỏ phát hiện hai thi thể của lão Phùng và lão Chu. Chu Bình sơ bộ khám tra xét hiện trường loại bỏ khả năng có người thứ ba, đại khái có thể nhất định là hai người ẩu đả gây nên tử vong, chỉ là không có phát hiện hung khí ở hiện trường, điều này làm cho Chu Bình rất là nghi hoặc một hồi hoài nghi mình có bỏ sót gì đó hay không.

Trương Lệ và Vương Linh theo bọn cảnh sát cùng nhau đến sân nhỏ, nhưng các cô cũng không dám đi vào có thi thể trong phòng chỉ ở trong sân đợi, nhìn Chu Bình xử lý xong sự tình ra đây, liền lập tức tiến lên hỏi: "Chu đội trưởng đội trưởng, chúng ta không có chuyện gì chứ, chúng ta có thể đi về không? Đứa trẻ sợ hãi, phải trở về nghỉ ngơi thật tốt."

Chu Bình liếc nhìn Chu Khanh Khanh còn đang trong lòng Trương Lệ, ánh mắt của nó sững sờ, chần chờ một chút liền gật đầu nói: "Trương Phó viện trưởng trước hết mang đứa trẻ trở về đi." Nói như vậy, anh ta lại thấy Hạ Thừa Kỳ đứng ở cách đó không xa, suy nghĩ một chút liền còn nói thêm: "Đứa trẻ kia cũng mong Trương Phó viện trưởng trước là mang về viện mồ cô thu xếp đi, Đứa nhỏ này chắc là bị kí©h thí©ɧ, sự tình trước kia đều không nhớ rõ, hiện tại hai tên tội phạm cũng đều chết hết, không có cách nào khác từ trong miệng bọn họ hỏi ra lai lịch của đứa nhỏ này. Chúng ta sẽ mau chóng nghĩ biện pháp điều tra rõ thân phận của nó, trước khi tìm thấy cha mẹ nó, cũng chỉ có thể trước tiên phiền viện mồ côi thay chăm sóc hắn."

Trương Phó viện trưởng nhìn Hạ Thừa Kỳ một cái, rất là sảng khoái đáp: "Được, đứa trẻ trước giao cho chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt." Viện mồ côi trước đây cũng là có tiền lệ như vậy, đồn cảnh sát tìm được những đứa trẻ bị lừa đảo, nếu như nhất thời tìm không được người nhà của đứa trẻ liền đem đứa trẻ trước đến viện mồ côi, chờ sau này tìm được cha mẹ lại đem đứa trẻ đón về.

Chu Khanh Khanh nghe được Hạ Thừa Kỳ muốn cùng nó cùng nhau trở về viện mồ côi, ánh mắt nhất thời phức tạp, côhiện tại đã đại khái hiểu rõ viện mồ côi là một nơi nào, nó gần giống với trạm chăm sóc trẻ em, đều là nhận nuôi những cô nhi không cha không mẹ. Không nghĩ tới mình sẽ đến thời gian và không gian khác biệt này, cô cùng Hạ Thừa Kỳ vẫn là dây dưa không rõ, về sau sợ rằng phải ở cùng một chỗ đoạn thời gian rất dài rồi.

Được cảnh sát đưa về phía sau đồn cảnh sát, Trương Lệ và Vương Linh liền dẫn Chu Khanh Khanh và dần Hạ Thừa Kỳ rời đi. Viện phúc lợi Đại Hưng thành phố Yến Kinh và đồn cảnh sát Lang Phạt cách nhau cũng không xa, ngồi xe buýt xe cũng liền bốn năm trạm đường, trạm xe buýt cách đồn cảnh sát khoảng chừng năm phút lộ trình.

Mới vừa từ đồn cảnh sát đi ra, vẻ mặt của Trương Lệ liền thay đổi. Lúc này là tháng sáu, đang lúc thời điểm nắng nóng mạnh mẽ, Trương Phó viện trưởng nhìn mặt trời còn chưa ổn định có phần khó chịu mà lấy tay phẩy phẩy gió, quay đầu đối Vương Linh nói: "Chị mang hai đứa bé này đi xe buýt về đi, em sẽ lái xe về."

Vương Linh liền vội vàng gật đầu đáp: "Trương viện trưởng người trên đường cẩn thận một chút, hai đứa bé tôi sẽ chăm sóc tốt."

Trương Lệ cũng không chú ý tới ba người nữa, trực tiếp đi đến nhà xe cách đó không xa. Dì Vương mỗi tay nắm một đứa trẻ, cũng không quản hai người bọn họ theo được hay không, bước đi nhanh liền xuống trạm xe buýt, trong miệng vẫn còn không ngừng oán trách: "Thời tiết quỷ này, còn chưa tới bảy tháng mà đã nóng như vậy.."

Bước chân ngắn của Chu Khanh Khanh rất là cố gắng đuổi kịp bước chân của Vương Linh, lúc này mới có tâm tình quan sát hoàn cảnh chung quanh, trong lòng tràn đầy đều là mới lạ. Cái chỗ này thật sự là quá thần kỳ, không biết ngôi nhà làm bằng chất liệu gì, con đường bằng phẳng rộng rãi, đều là nó trước đây chưa từng thấy qua. Lối đi bộ cả trai lẫn gái đều mặc hình dáng quần áo cổ quái, ngay cả nữ nhân đều mặc quần, tuy rằng màu sắc rất là đơn giản, nhưng hình dạng vải vóc này nhìn đều không tệ lắm. Cạnh có vài người cưỡi trên vật có hai bánh xe kì lạ kia, chắc là xe ngựa của người ở đây, tốc độ kia thế nhưng so với khi cô ngồi xe ngựa nhanh hơn nhiều! Nơi này, thấy thế nào đều so với Hạ Quốc được hơn rất nhiều.