Chương 13: Nhận Thức Sơ Bộ Tình Hình Hiện Tại

Mọi người đến căn tin, liền đều tự cầm chén đũa để ăn cơm, bát đũa đều là cố định, ăn xong tự mình rửa rồi cất đi. Những đứa trẻ không thể tự chăm sóc bản thân sẽ có phụ bếp chăm sóc. Cho đến khi có thể tự lập, sẽ được coi như một cá nhân độc lập trong viện phúc lợi.Hôm nay dì trực có trách nhiệm ngồi cố định trên ghế nhìn mọi người dùng bữa, giám thị mọi người tự lĩnh cơm dùng cơm, tuy nói phòng ăn rất đông nhưng không khí lại thập phần nặng nề, một đám lớn trẻ con nhưng có rất ít âm thanh cười đùa, mọi người đều tự vùi đầu ăn cơm, tốc độ đều cực nhanh.

Trong phòng chỉ có tiếng va chạm của bát và thìa cùng tiếng nhấm nuốt trầm thấp.Bữa sáng so với bữa tối và bữa trưa hôm qua của Hoàng Lượng Lượng còn đơn giản hơn, món chính vẫn là cháo kê cùng bánh màn thầu khô cứng, một chén lớn dưa muối đặt tùy tiện ở giữa bàn, nhưng mỗi lần cái bàn lớn trên đều có một chén canh trứng gà lớn, tuy rằng bên trong trừng gà cơ hồ nhìn không thấy, hiển nhiên chỉ dùng một quả trứng gà cho một nồi canh lớn. Nhưng này đối bọn nhỏ ở viện phúc lợi đã là dinh dưỡng hiếm khó.Cô đại khái từ trong miệng Hoàng Yến Như biết được, ở thời đại này, ba năm thiên tai vừa mới qua không lâu, mấy năm qua giá gạo tăng cao, tất cả thực vật đều quý giá, toàn bộ đều được mua với số lượng hạn chế. Viện phúc lợi bọn họ có thể ăn cơm no đã muốn là cám ơn trời đất, không biết mấy năm trước biết bao nhiêu người chết đói.

Viện phúc lợi tự mình mở ra trồng một cánh đồng rau lớn. Ngày thường đều là các dì mang theo những đứa trẻ lớn hơn một chút phụ trách chăm sóc, nhưng rau củ sản xuất ra đều phải bán một phần cho cơ quan chính phủ, để trợ cấp cho phí sinh hoạt hằng ngày. Chỉ có lễ mừng năm mới, bọn trẻ trong viện phúc lợi mới có dịp nếm thử chút món ngon. Mà trừng gà cũng là từ trang trại gà của viện phúc lợi, bởi vì viện phúc lợi trực thuộc vào quốc gia, cho nên chính phủ duy trì viện phúc lợi tự cấp tự túc, phần lớn gà và trứng gà nuôi là đổi lấy thuế ruộng trợ cấp.Bất luận kiếp trước chính là hạng cuộc sống xa hoa thế nào, kiếp đã thành cô nhi, chung quy vẫn phải đối mặt sự thật. Hoàng Lượng Lượng cũng không có ý tứ tiếp tục bới móc thêm, cô giống như những đứa trẻ khác trầm mặc ăn nhanh bữa sáng. Bánh mà thầu cô chỉ ăn một nửa, còn lại một nửa để lại vào trong miệng túi, nghĩ nếu trong ngày đói bụng còn có thể ăn thêm chút.Không tới nửa giờ, tất cả mọi người ăn xong bữa sáng, cũng xếp hàng rửa sạch bát.

Bởi vì hiện tại là nghỉ hè, sau bữa sáng, những đứa trẻ lớn sẽ tham gia lớp học thủ công và mộc, mà Hoàng Lượng Lượng được Vương Linh cho phép có thể nghỉ ngơi một ngày, cô liền theo mấy đứa trẻ nhỏ hơn đến phòng giải trí.Thư viện nhỏ và phòng giải trí trong viện phúc lợi hầu như đều mở cửa cả ngày, lúc rãnh rỗi những đứa trẻ thường tụ tập thành nhóm ngồi nghe đài radio.Đài radio, là thứ mà Hoàng Lượng Lượng chưa bao giờ gặp qua, khi vừa nhìn thấy nó, làm cho cô thật là ngạc nhiên, trong cái một hộp sắt nho nhỏ, đúng là có thể phát ra giọng nói của con người.

Đúng 8 giờ sáng, trong radio phát ra những bài hát lưu hành nhất, giọng nữ du dương chậm rãi ngân lên "Hát một bài dân ca mừng Đảng, ta đem đảng đến so với mẹ; mẹ đã sinh ra thân tôi, vinh quang của Đang tỏa sáng trong tim tôi.." Giai điệu thập phần du dương dễ nghe, Hoàng Lượng Lượng lại càng chú trọng ca từ trong bài hát, cô đại khái có thể đoán được "Đảng" trong bài hát kia chính là triều đình của nơi này, xem ra mặc kệ là tới nơi nào, đều là triều đình quản lý quốc gia, chỉ tiếc cô không có nhiều con đường để hiểu thời đại này, nếu như cô có thể đến trường biết chữ thì tốt rồi, như vậy cũng có thể thông qua sách mà hiểu thêm về thời đại này.

Nhưng hiện tại, chỉ sợ cô chỉ có thể dựa vào đài raido này.Đợi đến 10 giờ, đài radio bắt đầu phát tin tức, Hoàng Lượng Lượng chăm chú lắng nghe, tuy rằng bên nội dung bên trong phần lớn cô nghe không hiểu, nhưng cô vẫn như trước rất nghiêm túc lắng nghe, bên trong radio lặp lại nhắc tới Hoàng chủ tịch, người này tựa hồ đang chuẩn bị phát động một cuộc cách mạng lớn, cuộc cách mạng này chủ yếu là biểu hiện ở phương diện văn hóa. Bên trong còn phát ra những cụm từ như "Chủ nghĩa tư bản", "Giai cấp vô sản" những từ ngữ mới này Hoàng Lượng Lượng đều không hiểu.Sau khi bản tin kết thúc, Hoàng Lượng Lượng càng trở nên bối rối, cô đại khái biết được Hoàng chủ tịch kia chính là hoàng đế ở đất nước này, hắn đang chuẩn bị phát động một cuộc cải cách lớn, tuy rằng thân phận cô nhi của Hoàng Lượng Lượng là râu ria, nhưng cải cách từ trước đến nay sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ và phát triển của một đất nước, không biết cuộc cải cách này sẽ mang lại sự thay đổi gì cho đất nước, Hoàng Lượng Lượng chỉ hy vọng là tốt, dù sao cô cũng còn ở lại nơi này một thời gian dài, hiển nhiên là hy vọng có thể sống trong thời đại hòa bình.

Nghe radio lại bắt đầu cất cao giọng hát, Hoàng Lượng Lượng liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, mới từ chiếc ghế nhỏ đứng lên, liền nhìn một bóng người quen thuộc đang ngồi ở phía bên kia, như trước trưng ra khuôn mặt băng lãnh khiến người ta chán ghét kia, cũng không biết hắn đến đây khi nào.Hoàng Thượng nhíu chặt mày, làm như đang suy nghĩ điều gì, nhưng giác quan của hắn vẫn là thập phần nhạy bén rất nhanh liền cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình, liền ngẩng đầu hướng tới tầm mắt nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Lượng Lượng, khóe miệng tựa hồ không tự chủ được mà co rút một trận.Hoàng Lượng Lượng vốn nghĩ muốn phớt lờ Hạ Thừa Kỳ, nhưng chung quy cảm thấy được người này đúng là âm hồn bất tán, ở đâu đều có thể nhìn thấy, còn hắn ta luôn giả vờ như không biết mình, cái này thực làm cho người ta chán ghét! Hoàng Lượng Lượng không thể khống chế mà trừng mắt nhìn Hạ Thừa Kỳ trong chốc lát liền ngẩn đầu, xoay người rời đi, giống như một con chim tước nhỏ kiêu ngạo, trong lòng nghĩ: "Hừ, giả vờ không biết là tốt nhất, cô còn ước gì cho tới bây giờ không quen biết qua tên xúi quẩy này đâu!

Hoàng Lượng Lượng trở về ký túc xá, đầu tiên là xem một chút chăn đệm và khăn mặt phơi lúc sáng, sờ thấy đã khô bảy tám phần, liền đem chúng nó thu dọn ôm trở về ký túc xá.Trong kí túc xá nhưng người khác còn chưa trở về, Hoàng Lượng Lượng liền trải giường trước, chính mình thu dọn một chút căn phòng ba mét vuông này, mắt thấy hết thảy thỏa đáng, không còn việc gì, liền chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ những người trong ký túc xá trở về cùng đi ăn cơm trưa.

Rất nhanh, ba người khác trong ký túc xá đã trở lại, Hoàng Tuệ Phương nhìn thấy Hoàng Lượng Lượng ở trong phòng, cũng không có phản ứng, còn" Hừ"một tiếng, làm bộ dáng coi thường cô. Hoàng Lượng Lượng tự nhiên cũng sẽ không quan tâm phản ứng của nó.Hoàng Yến Như trải qua tiếp xúc với Hoàng Lượng Lượng vào buổi sáng, mối quan hệ trở nên thân thiết hơn rất nhiều, tiến lên chủ chào cô, Hoàng Viện Viện cũng hiền lành mà hướng về phía cô cười cười, biểu hiện ra thiện ý.Hoàng Lượng Lượng người có qua có lại, cùng Hoàng Yến Như, Hoàng Viện Viện từng người chào hỏi, liền đợi họ xử lý tốt việc của mình rồi cùng bọn họ đi căn tin.