Chương 10: Viện Mồ Côi Đêm Đầu Tiên

Vương Linh trước tiên đưa Chu Khanh Khanh trở về ký túc xá cô ở trước kia, ở lại viện mồ côi điều kiện cũng không tệ, là tiêu chuẩn phòng bốn người. Tuy nói bày biện rất đơn giản, bốn cái giường gỗ, hai cái bàn vuông bốn cái ghế, hơn nữa một chút cơ bản đồ dùng hàng ngày, cũng không có vật dư thừa, nhưng ít nhất trên giường được phủ đệm và mền bông. Với điều kiện này mà nói, viện mồ côi đã theo kịp các quán rượu lớp bình dân ở triều Hạ rồi.

Bọn họ đến túc xá thì bên trong cũng không có người, Vương Linh tùy ý chỉ trong đó một cái giường, đối Chu Khanh Khanh nói: "Hiện tại những người khác hẳn là cũng còn ở phòng chơi trò chơi, con cũng trãi qua vài ngày khốn khổ rồi, sớm lên giường nghỉ ngơi đi."

Chu Khanh Khanh khéo léo gật đầu: "Cảm ơn dì Vương, ngày hôm nay dì và Trương Phó viện trưởng cũng cực khổ rồi." Vương Linh, hiển nhiên trông Chu Khanh Khanh hiểu chuyện còn có chút không quen, lúng túng cười cười, như cũ mặt không thay đổi dẫn Hạ Thừa Kỳ rời đi.

Chu Khanh Khanh đi tới bên cạnh giường của mình, thấy trên đệm giường có phần lộ ra màu ố vàng, nhịn không được nhíu mày một cái. Cô không biết thói quen trước kia của Hoàng Lượng Lượng là như thế nào, nhưng nàng bây giờ có thể chịu không nổi môi trường bẩn như vậy. Đây chính là chỗ cô muốn về sau ở lâu dài nên liền muốn trước sáng mai phải đi đem những thứ đệm chăn này đều giặc sạch một lần, tối hôm nay trước hết cố chịu đựng một chút đi.

Chu Khanh Khanh thật là có chút mệt mỏi, cô nằm trên giường, vào ký túc xá trống rỗng không người, vừa lúc có thể yên tĩnh nhìn 1 chút tình hình hiện tại. Cô cũng không có ký ức gì của nguyên thân, chỉ biết là nguyên thân đã từng là một đứa ngốc, không biết thế giới này, vẫn là dựa vào chính mình từ từ khám phá. Quốc gia này trông có vẻ được hơn rất nhiều so với Hạ Quốc cô ở trước kia. Nhưng người sinh sống ở chỗ này, hiển nhiên cũng chia ba bảy loại.. từ môi trường của viện phúc lợi, thậm chí cô ăn vài thứ kia đều có thể rất dễ dàng mà suy luận ra mình là địa vị thấp nhất trong một nhóm người rồi đi.

Là một đứa không cha không mẹ, là cô nhi không có quyền không có thế, ở nơi nào đều là mặc cho người khi dễ. Tuy nói cô kiếp trước chính là đứng đầu nhà thiên kim, sau lại được quốc gia coi trọng, nhưng là cũng không phải là không đã biết thế gian mưa gió và nhân tình ấm lạnh. Chỉ là từ trước, cô thờ ơ lạnh nhạt xem trò vui ; hiện tại, đây là thói đời thất thường liền muốn thể hiện ở trên người cô rồi.

Chu Khanh Khanh chưa bao giờ là một người dễ dàng nhận thất bại, cô nếu trùng sinh rồi vậy chứng tỏ ông trời không đành lòng nhìn dáng vẻ của cô cứ như vậy đã chết. Cũng có thể trên đời này thật sự có thần tiên, nghe được cô khẩn cầu cho cô một cơ hội sống bắt đầu lại. Trước đó chết vô cùng không cam lòng và oán giận dường như được cuộn sạch. Một màn cảnh tượng kia, đèn kéo quân được cô thả lại hiện ra trước mắt. Đúng là nếu so với lúc còn sống còn phải rõ ràng, giống như chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, những nhân vật trong những ký ức này liền mặc giáp trụ ra trận hóa trang lên sân khấu, ở trong tâm trí cô vì cô mà hát ra một vở kịch đặc sắc. Đột nhiên xuất hiện thích khách, tâm tư bí hiểm.. Chu Khanh Khanh từ từ nhắm mắt lại, cô lau đi những giọt nước từ khóe mắt không biết rơi xuống khi nào.

Đây hết thảy đã thành quá khứ, cô.. đã sống lại, mặc dù khi trùng sinh đến hoàn toàn xa lạ, nhưng thứ mới mẻ hơn làm cho người ta rối mắt trong thời gian tới. Việc trùng sinh đến này khiến cô thậm chí có vài phần sợ, ánh sáng, tiếng động lớn rầm rĩ, xa lạ, trong hiện thực khá đáng sợ..

Cô giơ tay lên, nhìn đường nét trẻ con trước mặt, trong đầu nhưng giống như lại hiện lên một đôi tay mềm mại khác, nhỏ bé xinh đẹp, thon dài, trắng nõn.. đã từng là tay của mình.Lần này, không thể sống như không tim không phổi như vậy được. Cô muốn lúc này đây nếu như lại nước chảy bèo trôi, ai biết sẽ lưu đi chỗ nào? Sống được lại luôn thấu đáo chút, cố gắng chút, luôn luôn tận lực đem kiếp trước tiếc nuối từng người mà lại bù lại, muốn cùng trước kia tất cả nói tạm biệt!

Chu Khanh Khanh sau khi nghĩ thông suốt trong lòng liền sáng tỏ tỉnh táo, giữa hai lông mày chán nản cũng một cái quét sạch. Bắt đầu từ hôm nay, cái kia Hạ Quốc hoàng hậu Chu Khanh Khanh đã chết, bé gái mồ côi Hoàng Lượng Lượng sẽ phải thật tốt sống sót. Ở nơi này hoàn toàn mới, không cùng một thời đại, từ bên dưới bắt đầu chính thức với danh hiệu Hoàng Lượng Lượng đối nhân xử thế.

Hoàng Lượng Lượng không biết mình là ngủ lúc nào, có lẽ suy nghĩ một chút liền đã ngủ, sắc trời đã sáng rồi.

Hoàng Lượng Lượng nghe được trong phòng có tiếng người nói chuyện, cô uốn thẳng người ngồi dậy xem, liền thấy trong phòng cái khác trên ba cái giường đều ngồi là một né gái với cô tuổi tác không kém là bao nhiêu.

Cô bé trên giường đối diện Hoàng Lượng Lượng nghe thấy động tĩnh bên này liền quay đầu hướng cô nhìn lại. Ánh mắt của nó có phần bất thiện, trên mặt biểu tình cũng tràn đầy chán ghét, khóe miệng hơi thoáng nhìn, liền mở miệng nói: "Ngốc Lượng, tôi còn tưởng rằng chị đã chết ở bên ngoài đi, không nghĩ tới mạng chị lớn như vậy mà đã trở về, chẳng qua đứa ngốc như chị trở về cũng lãng phí lương thực."

Hoàng Lượng Lượng nghe xong những lời cay nghiệt như vậy nhịn không được cau mày, nhìn cô bé đối diện một chút. Gò má của nó rất gầy, da hơi đen, tuy rằng chẳng qua bảy tám tuổi, nhưng một chút cũng không có sự ngây thơ dễ thương của một đứa trẻ nên có, trái lại lộ ra một cổ chanh chua. Cô hôm nay đã không phải là đứa ngốc trước kia nữa rồi, đương nhiên sẽ không lại tùy ý để cho người khi dễ, không chút nào tỏ ra yếu kém mà cãi lại nói: "Từ đâu tới cái con khỉ, lại không nói tiếng người!"

Hoàng Lượng Lượng lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời liền yên lặng. Vốn hai người kia cố tình giữ khoảng cách với Hoàng Lượng Lượng cũng nhìn về phía cô với ánh mắt quỷ dị, như là không nhận ra cô.

Đứa bé da ngăm hiển nhiên là kinh ngạc nhất, cô làm sao đều không nghĩ tới là một đứa ngốc vẫn sẽ cãi lại. Một cái mặt đen đều giận đến tím bầm, ' Đùng' một cái nhảy ra khỏi giường đứng lên, chỉ vào Hoàng Lượng Lượng nói: "Chị mới vừa nói gì đó! Có bản lĩnh lập lại lần nữa!"

Lúc này Hoàng Lượng Lượng không lại chú ý tới nó, cô cảm thấy không cần thiết cùng tiểu nhân này nói lời vô ích. Thấp kém! Cô vén mền lên thẳng xuống giường, bắt đầu quan sát trên giường đệm giường và gối đầu. Kiếp trước, trước khi cô lấy chồng là thủ phụ nữ tôn, sau khi lấy chồng là một quốc gia chi mẫu. Từ nhỏ nhất định mười ngón không hề chạm vào nước xuân, đương nhiên cho tới bây giờ tự mình chưa giặt bất cứ vật gì. Chẳng qua cô đầu óc không ngu ngốc, rất nhanh thì nghiên cứu ra làm sao đem lớp vải bên ngoài đệm giường tháo ra. Mất một phen công phu sau đó thì tất cả mọi thứ đều tháo dỡ hoàn tất, thêm cả chiếc chăn mỏng phủ giường liền ôm chuẩn bị ra cửa.

Đứa bé da ngăm kia thấy Hoàng Lượng Lượng vậy mà không chú ý tới nó, càng tức giận. Ngay Hoàng Lượng Lượng đi qua trước giường thì hai tay dang ra, chắn trước mặt nàng."Này Ngốc Lượng, bản lãnh chị lớn nha, có tin hay không sau này tôi để cho chị không có cách nào ở lại viện mồ côi!" Con bé thái độ rất là kiêu ngạo, trong miệng đều là lời nói hung tợn uy hϊếp, giống như thật có thể để cho Hoàng Lượng Lượng không còn cách nào đặt chân ở viện mồ côi.