Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 466: Mưu Lôi Nguyên Thạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: OnlyU

Hàng ngày Giang Thiếu Bạch luyện chế đan dược, ngẫu nhiên sẽ chú ý đến tình hình tại Phong Lôi Cốc. Theo hắn được biết, sấm sét ngay trung tâm lôi cốc rất mãnh liệt, tu sĩ sơ kỳ Tiên Hoàng không dám tùy tiện đến gần.

Có lời đồn rằng Lôi Nguyên Thạch có thể tự động hấp thu lôi lực, dù bị phong ấn, đặc tính của nó vẫn không thay đổi. Lôi Nguyên Thạch bị phong ấn nhiều năm, hiện giờ phong ấn bị phá, vì vậy lôi lực tràn ra, tạo ra cảnh tượng sấm sét dữ dội trong Phong Lôi Cốc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã mấy tháng.

Giang Thiếu Bạch đang luyện đan trong cửa hàng thì một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Hắn đi ra mở cửa, trông thấy Hàn Đông đứng bên ngoài.

“Hàn thiếu, sao ngươi lại đến đây?”

Hàn Đông cạn lời, nhìn hắn một lúc rồi nói: “Giang thiếu vẫn ngồi yên ở đây được sao? Phong Lôi Cốc xảy ra chuyện rồi?”

Hắn hiếu kỳ hỏi: “Xảy ra chuyện, chuyện gì vậy?”

“Vì tranh giành bảo vật trong Phong Lôi Cốc, các Tiên Hoàng đã ra tay đánh nhau, không biết bọn họ kinh động đến thứ gì mà mưa gió sấm sét bên trong bỗng chốc mạnh hơn đến mấy lần. Vài Tiên Tôn chạy vào hóng chuyện đã bị đánh chết, nhiều người trọng thương trốn ra được.” Hàn Đông vẫn còn sợ hãi trong lòng nói.

Diệp Đình Vân híp mắt, chẳng lẽ lịch sử tái diễn? Theo tin tức từ Lạc Kỳ, năm xưa Lôi Nguyên Thạch từng là nguyên nhân gây ra cuộc chiến.

Tục truyền năm đó, thời điểm Lôi Nguyên Thạch bị phong ấn, vài Tiên Hoàng thật sự không muốn từ bỏ tảng đá này bèn bày ra Tịnh Hóa Trận, đã nhiều năm trôi qua, chẳng biết Tịnh Hóa Trận có hiệu quả như thế nào? Không biết bọn họ đánh nhau đơn thuần là vì tranh giành bảo vật hay là bị Lôi Nguyên Thạch ảnh hưởng?

Giang Thiếu Bạch nhìn Hàn Đông hỏi: “Tổ gia gia của ngươi đâu?”

Y phát sầu nói: “Ta không liên lạc được với ông.” Dù sao ông cũng là Tiên Hoàng, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, Hàn Ly cũng chạy tới đó tham gia náo nhiệt sao? Bảo vật nằm ngay trước mặt, chạy đến hóng chuyện cũng bình thường thôi, ai mà không hóng mới là lạ đó.

Hàn Đông hỏi: “Giang thiếu, ngươi thật sự không có hứng thú sao?”

Hắn cười cười: “Đương nhiên là có, ta luôn có hứng thú với đồ tốt.”

“Vậy ngươi…”

“Tuy ta khá hứng thú, nhưng ta sợ chết! Nói tới chuyện này, xem ra khá nhiều người đã bị thương trong Phong Lôi Cốc, sắp tới đan dược chữa thương sẽ bán rất chạy đây.”

Hàn Đông thầm trợn mắt, vậy mà lúc trước Giang Thiếu Bạch còn nói không thiếu nguyên thạch, muốn luyện đan tự dùng. Không phải các tu sĩ Tiên Hoàng đều rất kiêu ngạo sao? Giang Thiếu Bạch lại ăn nói bừa bãi như vậy.

Giang Thiếu Bạch tiễn Hàn Đông ra về, sau đó quay vào nhà hai mặt nhìn nhau với Diệp Đình Vân.

Cậu lên tiếng: “Diễn kịch lâu vậy rồi, ngươi muốn đi xem chưa?”

Giang Thiếu Bạch vừa lên Tiên Hoàng không lâu, hiện giờ cân nhắc chuyện tiến giai Tiên Đế còn quá sớm, tuy nhiên nếu đợi đến đỉnh Tiên Hoàng mới suy xét thì sợ là không kịp.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có thể xem xét.”

Tuy thời gian qua hắn không đi vào Phong Lôi Cốc, nhưng không phải thật sự không quan tâm đến sự tình xảy ra ở đó. Đã có nhiều tu sĩ Tiên Hoàng dò đường trước, hiện giờ chính là thời điểm thích hợp đến Phong Lôi Cốc.

Diệp Đình Vân cười cười: “Ngươi đi một mình đi, ta không đi cùng ngươi.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Cũng được, ngươi tìm nơi nào đó lánh mặt trước đi.”

“Ừ.”

***

Giang Thiếu Bạch yên lặng đáp xuống bên ngoài Phong Lôi Cốc, sấm sét ở đây đã mạnh hơn gấp mấy lần so với lần trước hắn đến.

Sấm sét dữ dội hơn thì thôi đi, đã vậy còn mang theo khí tức nguyền rủa.

Giang Thiếu Bạch đi vào trong Phong Lôi Cốc, vừa tiến vào đã có vô số lôi lực truyền vào người hắn. Nhờ từng sống thời gian dài trong cốc nên hắn khá thích ứng hoàn cảnh ở đây. Vả lại Diệp Đình Vân không có mặt, hắn hành động không bị bó tay bó chân như trước.

Hiện tại cường độ sấm sét ở trung tâm cốc còn mạnh hơn lôi kiếp độ kiếp Tiên Hoàng của hắn năm xưa.

Từ sau khi lên Tiên Hoàng, Giang Thiếu Bạch thoát thai hoán cốt, cộng thêm việc hắn không lười biếng luyện thể, nhờ đó hắn vẫn thong dong đi dưới sấm sét.

Giang Thiếu Bạch đắm mình dưới cơn mưa sấm sét, vừa vận chuyển lôi võ hồn, vừa thỏa thích hưởng thụ tẩy lễ lôi lực, cảm giác rất vui sướиɠ sảng khoái.

Sau khi được thôn phệ võ hồn chuyển hóa, sấm sét hung bạo chuyển hóa thành lôi lực tinh thuần.

Lúc này Teddy hiện ra, nó là khí linh, có thể chịu đựng được hoàn cảnh trong Phong Lôi Cốc.

“Khí tức nơi này hơi quen quen.” Teddy nghiêng đầu, ngờ vực nói.

Giang Thiếu Bạch hào hứng hỏi: “Thật sao? Chẳng lẽ ngươi từng đến đây?”

Hắn thầm nghĩ con chó Teddy này giống như già rồi bị lú lẫn, nó đã quên rất nhiều chuyện, hiếm khi nó cảm thấy thân quen với nơi nào đó, đúng là thần kỳ.

Teddy cau mày nói: “Khí tức lôi lực rất kỳ lạ.”

“Nghe nói nơi này phong ấn một khối Căn Nguyên Chi Thạch thuộc tính lôi, nhưng Căn Nguyên Chi Thạch này có vấn đề, nó bị ô nhiễm.”

Teddy cau mày ngẫm nghĩ, bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Lôi Nguyên Thạch? Chẳng lẽ chính là khối Lôi Nguyên Thạch đó?”

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ: “Khối nào?”

“Xưa kia có một thời gian Vu tộc vô cùng hùng mạnh, xuất hiện rất nhiều đại năng, sau đó có một người phát hiện ra một khối Lôi Nguyên Thạch, người này để lộ tin tức, kết quả bị các tu sĩ Tiên Hoàng chú ý, dẫn đến bị trọng thương. Trước khi chết, người này dùng máu Tổ Vu nguyền rủa khối Lôi Nguyên Thạch kia, khiến nó trở nên cực kỳ tà dị.”

“Máu Tổ Vu?”

Teddy khẽ gật đầu: “Đúng vậy, máu Tổ Vu, hình như hàm lượng rất cao.”

Có lời đồn rằng, khi một tu sĩ trở thành Tiên Đế thì huyết dịch sẽ tự động chuyển hóa thành máu thánh tổ, huyết mạch tu sĩ đồng tộc sẽ biến hóa theo, máu Vu Tổ tương tự thánh huyết của Tiên Đế Vu tộc.

Ngao Dạ có huyết mạch Tổ long cũng như thế. Máu thánh tổ có giá trị cực cao, theo lời đồn, tu sĩ có máu thánh tổ thì tỷ lệ tiến giai Tiên Đế sẽ cao hơn tu sĩ khác mấy phần.

Vu tộc là chủng tộc tinh thông huyết chú, nếu tu sĩ Vu tộc kia vận dụng máu Tổ Vu tiến hành tự nguyền rủa thì nguyền rủa trên Lôi Nguyên Thạch đó rất khó đối phó.

“Sau này khối Lôi Nguyên Thạch kia rơi vào tay vài tu sĩ Tiên Hoàng, ai tiếp xúc với nó đều phát điên. Sau đó một tu sĩ phong ấn nó lại, mấy vạn năm trôi qua, khí tức Lôi Nguyên Thạch lộ ra, khiến các tu sĩ Tiên Hoàng đại chiến một trận. Sau trận chiến, bọn họ phát hiện khối Lôi Nguyên Thạch căn bản không thể dùng được bèn phong ấn nó lại lần nữa.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, tin tức của Teddy tương tự tin tức của đại ca, nhưng vẫn có điểm khác biệt. Chuyện này không lạ, dù sao lời đồn vốn thật thật giả giả, thời gian qua lâu, truyền đi truyền lại nên xuất hiện điểm khác biệt cũng là chuyện thường.

Lôi Nguyên Thạch này có vẻ giống một tai họa!

Hắn lắc lắc đầu, bắt đầu đi từng bước vào trung tâm Phong Lôi Cốc. Càng tiếp cận khu vực trung tâm càng cảm nhận được một lực cản rất lớn, sấm sét cuồn cuộn liên tục truyền vào cơ thể.

Giang Thiếu Bạch phát hiện không ít dấu vết giao chiến, từ những dấu vết để lại có thể đoán được trước đó có ba tu sĩ Tiên Hoàng hỗn chiến, hiện trường còn có vết máu hai tu sĩ Tiên Hoàng.

Hắn vận chuyển lôi võ hồn, hấp thu lôi lực, đồng thời vận chuyển cả thôn phệ võ hồn. Ngoại trừ lôi lực, hắn còn hấp thu được lực nguyền rủa, lực lượng này tựa hồ có thể ảnh hưởng thần hồn, khiến người ta trở nên kích động, táo bạo hiếu chiến.

Lôi lực không ngừng tràn vào người Giang Thiếu Bạch, hắn có thể cảm nhận được nguyên lực đang liên tục tăng lên.

Không hổ là Lôi Nguyên Thạch, chỉ chút khí tức lôi lực tỏa ra ngoài thôi mà đã cực kỳ hữu dụng rồi, nếu có thể đoạt được toàn bộ thì khỏi bàn đến giá trị của nó. Thảo nào dù các Tiên Hoàng đã biết Lôi Nguyên Thạch có vấn đề từ lâu nhưng vẫn khó từ bỏ được khối đá ẩn chứa năng lượng dồi dào này.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra càn quét bốn phía. Lúc linh hồn lực thăm dò xuống mặt đất bỗng gặp trở ngại, có điều linh hồn lực của hắn mạnh đến dị thường, chút cản trở đó không ảnh hưởng gì lớn đến hắn.

Giang Thiếu Bạch tìm thấy một khối đá cao đến hai mét, có màu xanh tím, bề ngoài bị hắc khí bao phủ tầng tầng lớp lớp không tan. Cả khối đá bị mười hai sợi xích sắt cột chặt, trên xiềng xích quấn quanh Lôi Nguyên Thạch có khắc kim quang chú ấn.

Giang Thiếu Bạch phỏng đoán xiềng xích này dùng để hao mòn tà khí trên Lôi Nguyên Thạch. Thế nhưng âm khí của nó quá mạnh, dần dần xiềng xích bị ảnh hưởng ngược lại.

Từ xưa đến nay, khối Lôi Nguyên Thạch này đã gây ra không ít trận chiến, nếu hắn đoán không sai thì mỗi lần nó gây ra chiến tranh, máu Tổ Vu trên đó sẽ hấp thu cảm xúc tiêu cực của các tu sĩ, khiến khối đá càng thêm tà dị, tích lũy năm dài tháng rộng, tà khí đã rất khó tiêu trừ.

Khí tức lôi lực từ Lôi Nguyên Thạch rất mạnh, Giang Thiếu Bạch không đến gần ngay lập tức mà đợi tại trung tâm sấm sét, cẩn thận cảm thụ khí tức này. Sấm sét cực mạnh, có điều thể chất của hắn có thể so sánh với tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng nên hắn vẫn chịu đựng được.

Thời gian dần trôi, Giang Thiếu Bạch dần thích ứng với cường độ sấm sét. Không đợi hắn thả lỏng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn có cảm giác như Lôi Nguyên Thạch mở mắt ra, khiến hắn lập tức rợn cả tóc gáy.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, chẳng lẽ Lôi Nguyên Thạch có ý thức, sấm sét bỗng trở nên dữ tợn hơn, dường như bị Lôi Nguyên Thạch điều khiển.

Lôi Nguyên Thạch tựa hồ chú ý đến hắn, đang lặng lẽ quan sát hắn, bị một khối đá nhìn chòng chọc khiến toàn thân hắn nổi hết da gà.

“Giang đạo hữu thật lợi hại!” Phi Trần Tiên Hoàng thình lình xuất hiện cách hắn không xa.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Đạo hữu quá khen.”

Trên đầu Phi Trần Tiên Hoàng đội một cái bát úp ngược, cái bát màu vàng kim bao phủ cả người đối phương.

Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ này của Phi Trần hơi buồn cười, có điều so với việc giữ tính mạng thì buồn cười gì đó chẳng còn quan trọng. Hắn thầm đoán cái bát màu vàng kim này là bảo vật thuộc Phật môn, có tác dụng phòng ngự cực kỳ kín kẽ, nó đã ngăn cản đến chín phần mười sấm sét ở đây.

Nhờ món pháp khí này, Phi Trần Tiên Hoàng có thể thong thả đi lại trong Phong Lôi Cốc. Hiện tại hắn ta vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Thiếu Bạch, sấm sét tại trung tâm cốc cực kỳ dữ dội, tu sĩ trung kỳ Tiên Hoàng khó mà chịu nổi, vậy mà Giang Thiếu Bạch không cần dùng đến pháp khí, trực tiếp lộ thân dưới sấm sét, dù đối phương có lôi võ hồn, có thể thích ứng hoàn cảnh nơi này hơn tu sĩ có võ hồn khác, nhưng chuyện này quá khoa trương rồi.

“Phi Trần đạo hữu cũng ở đây?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi.

“Giang đạo hữu luôn không xuất hiện, ta còn tưởng ngươi không có hứng thú nhiều với bảo vật ở đây, bây giờ xem ra… Giang đạo hữu rất biết chọn thời cơ. Cơm ngon không sợ muộn, có lẽ chính là thời điểm này đây.”

Hắn cười nhạt: “Đạo hữu quá khen, Thiếu Bạch chỉ là Tiên Hoàng vừa lên cấp, nghe nói các vị đạo hữu đều đến đây, ta nghĩ rằng không có việc gì cho ta bèn không đến tham gia náo nhiệt.”

Phi Trần nhìn hắn nói: “Tuy đạo hữu vừa mới lên cấp nhưng thể chất không tệ.”

“Khiến đạo hữu chê cười rồi.”

“Đạo hữu có được thể chất đặc thù, không biết là thể chất gì?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta sinh ra bình thường, làm gì có thể chất đặc biệt, chỉ là da dày mà thôi.”

Phi Trần Tiên Hoàng cười cười: “Chỉ là da dày? Đạo hữu thật biết nói đùa.”

“Sấm sét ở đây ngày càng nghiêm trọng, ta nên rút lui trước.” Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói. Hắn vận chuyển tinh võ hồn, nhanh chóng rời khỏi Phong Lôi Cốc.

Phi Trần nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, rồi lại nhìn về phía trung tâm lôi cốc. Hắn ta đã ngầm mưu tính muốn lấy bảo vật bên trong rất nhiều năm rồi, nghiên cứu nhiều năm, bây giờ Lôi Nguyên Thạch gần ngay trước mắt, thế mà hắn ta lại cảm thấy lực bất tòng tâm.

Phi Trần đã thử đến gần Lôi Nguyên Thạch mấy lần rồi, mỗi lần đến gần, trái tim lại đập nhanh hơn. Khi nhìn thấy Giang Thiếu Bạch, hắn ta chợt mơ hồ có cảm giác giữa đối phương và Lôi Nguyên Thạch có duyên phận gì đó.

***

Giang Thiếu Bạch ra khỏi Phong Lôi Cốc, sấm sét bên trong quá mức kịch liệt, hắn hấp thu lôi lực chỉ hai ba ngày nay đã bằng gấp hai ba lần lôi lực hấp thu trong quá khứ. Hắn hít sâu một hơi, thầm tính toán trong đầu, lôi lực tại trung tâm Phong Lôi Cốc quá mạnh, nếu muốn tiếp cận Lôi Nguyên Thạch, e là phải tăng cường thể chất hơn nữa.

Giang Thiếu Bạch lấy một viên đan dược chữa thương ra dùng, vừa nãy sấm sét ở trung tâm đột ngột tăng mạnh, khiến cơ thể hắn bị ảnh hưởng nhất định.

Hết chương 466
« Chương TrướcChương Tiếp »