Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 464: Tiên Hoàng thật sự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: OnlyU

Cánh cửa bị đẩy ra, Hàn Đông nhìn thấy người đứng ngoài cửa lập tức đứng lên, ngạc nhiên nói: “Tổ gia gia, sao ngài tới đây?”

Ánh mắt Hàn Ly lướt qua Hàn Đông, dừng lại trên hai người còn lại trong phòng.

“Hai vị đạo hữu quang lâm tửu lâu, tiểu điếm của tại hạ lấy làm vinh hạnh! Mong là thức ăn ở đây hợp khẩu vị của hai vị.”

Hàn Đông nghe vậy trợn to hai mắt, trái tim bỗng đập nhanh một nhịp.

“Tổ gia gia, ngài…” Tổ gia gia là Tiên Hoàng, ông lại gọi hai người kia là đạo hữu, chẳng lẽ họ cũng là Tiên Hoàng?

Vây là không ai lừa gạt y, tất cả đều là thật sao? Thật sự quá…

Hàn Đông liếc nhìn Giang Thiếu Bạch và Phi Trần, chỉ thấy hai người bình tĩnh ngồi đó, thần thái như thường, ai cũng bình thản ung dung.

Hàn Đông hít sâu một hơi, y từng nghĩ Phi Trần đạo hữu là người bị thọt, Giang Thiếu Bạch thì không đáng tin, nhìn thế nào cũng thấy hai người không giống Tiên Hoàng, nhưng giờ nhìn kỹ lại thấy hai người này ai cũng đầy vẻ tiên phong ngạo cốt, tựa như tu sĩ Tiên Hoàng nên có dáng vẻ này, thoạt nhìn không lộ chút cốt cách, nhưng kỳ thật là thâm tàng bất lộ.

Hàn Đông sờ sờ mũi, nhớ lại những chuyện ngu xuẩn bản thân từng làm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không dám nghĩ nhiều nữa, y chợt có xúc động muốn đập đầu chết quách cho xong.

Giang Thiếu Bạch chắp tay hướng Hàn Ly: “Chào Hàn đạo hữu, mời ngài ngồi.”

Hàn Ly cười cười: “Đã vậy ta từ chối thành bất kính.”

Đa Đa nấp sau lưng Diệp Đình Vân, nó luôn là con chuột ngố không sợ trời sợ đất, nhưng hiện giờ Giang Thiếu Bạch thấy nó có vẻ ỉu xìu. Hắn nhìn kỹ Đa Đa, con chuột ngốc nghếch này dường như chỉ giỏi bạo lực gia đình, gặp người ngoài là héo liền.

Hắn quay qua nhìn Hàn Đông, chợt cảm thấy nét mặt y cũng tương tự Đa Đa.

Hàn Đông chịu áp lực quá lớn ăn một bữa cơm, chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì. Thế mà Giang Thiếu Bạch lại ăn rất ngon miệng, còn ăn nhiều nữa.

***

Vất vả lắm mới kết thúc bữa tối, Hàn Đông quay về phòng.

“Sao tổ gia gia lại đến đây ạ?” Y lên tiếng hỏi.

“Tình hình ở đây khá phức tạp, ta đến xem sao.” Hàn Ly dựa vào lưng ghế nói.

Hàn Đông gật đầu “À” một tiếng.

“Con muốn hỏi cái gì?”

Y do dự một chút rồi thắc mắc hỏi: “Tổ gia gia, Giang Thiếu Bạch thật sự là tu sĩ Tiên Hoàng sao?” Mặc dù có nhiều dấu hiệu cho thấy Giang Thiếu Bạch chính là tu sĩ Tiên Hoàng, nhưng y vẫn thấy rất khó tin.

Hàn Ly khẽ gật đầu: “Không sai, hắn đúng là Tiên Hoàng.”

Vừa nãy khi ăn cơm, ông đã âm thầm thăm dò nguyên lực của hắn, Giang Thiếu Bạch tiến giai chưa lâu, thế mà nguyên khí dồi dào không thua gì một Tiên Hoàng lâu năm. Ông cũng thăm dò nguyên lực Phi Trần Tiên Hoàng, có điều nguyên lực đối phương như có như không, ông không thể nhìn thấu hắn ta.

Hàn Đông không thể hiểu nổi nói: “Thế nhưng…”

“Hiện tại sấm sét ở Phong Lôi Cốc rất mãnh liệt, tu sĩ Tiên Tôn không thể ở lại đó, vậy mà có người trông thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở trong đó.” Hàn Ly nói.

“Diệp Đình Vân chỉ có tu vi Tiên Tôn mà, chẳng phải hắn cũng ở lại Phong Lôi Cốc đó sao?” Hàn Đông càng khó hiểu.

Ông gật đầu đáp: “Đúng là Diệp Đình Vân chỉ có tu vi Tiên Tôn, nhưng có Giang Thiếu Bạch che chở cho hắn mà. Giang Thiếu Bạch ngăn cản phần lớn lôi lực cho Diệp Đình Vân, vì thế hắn mới có thể ở lại Phong Lôi Cốc.”

Dù là tu sĩ Tiên Hoàng, muốn ở lại Phong Lôi Cốc cũng không dễ dàng, thế mà Giang Thiếu Bạch vừa ở trong đó vừa che chở cho một người, khó mà đoán được thực lực của hắn.

Hàn Đông hoang mang nói: “Rốt cuộc Giang Thiếu Bạch làm cách nào tiến giai Tiên Hoàng nhanh như vậy?”

Y không tin Giang Thiếu Bạch lên Tiên Hoàng là vì còn một lý do quan trọng khác. Tiến giai Tiên Hoàng cần một số lượng lớn tài nguyên, các tu sĩ Tiên Hoàng có thể tiến cấp đa số đều thuộc thế lực lớn, khi lên cấp, bọn họ dùng gần hết số tài nguyên tồn kho của cả thế lực. Tiến giai Tiên Hoàng là một việc cực kỳ tốn nguyên thạch.

Trước kia có tán tu vận khí nghịch thiên, dựa vào cơ duyên nghịch thiên có thể tiến cấp Tiên Hoàng. Có điều bây giờ người có thể làm được như vậy càng ngày càng ít, không có thế lực lớn làm hậu thuẫn, tu sĩ gần như không thể tiến giai Tiên Hoàng.

Dù Giang Thiếu Bạch có đủ tư chất tiến cấp đi nữa thì vẫn không có đủ tài lực để tiến giai.

“Có khả năng Giang Thiếu Bạch có quan hệ với tộc Bất tử.” Hàn Ly đáp.

Không chỉ Giang Thiếu Bạch, Ngao Dạ, Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân đều tiến bộ rất nhanh, có thể đoán được bọn họ đã thu hoạch được không ít tại tinh vực Ly Thiên.

Ngao Dạ là người Long tộc, không thể động vào y. Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng, cũng không dễ chọc.

“Là vậy sao?” Chuyện tinh vực Ly Thiên đã phá phong ấn lan truyền khắp nơi, Hàn Đông có nghe thấy. Y nhiều chuyện nói tiếp: “Con nghe nói lần này tinh vực Ly Thiên phát hiện không ít bảo tàng, không biết có bao nhiêu thứ tốt.”

“Bảo tàng ẩn dưới lòng đất mới được mở ra, hẳn là có nhiều thứ tốt rồi.”

Hàn Ly khá hứng thú với tài sản của Giang Thiếu Bạch, nhưng vừa rồi đối mặt với hắn, lại nhớ đến kết cục bi thảm của Hồng Dịch Tiên Hoàng, ông đành bỏ ý nghĩ đó.

“Tổ gia gia, cái chết của Hồng Dịch Tiên Vương là do Giang Thiếu Bạch sao?”

Hàn Ly lắc đầu: “Tạm thời chưa thể xác định, có điều năm phần mười là hắn.”

Hồng Dịch lên Tiên Hoàng đã lâu, lại có võ hồn khôn gian, loại võ hồn này thần diệu vô biên, dù là tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng cũng chưa chắc làm gì được ông ta. Giang Thiếu Bạch vừa lên Tiên Hoàng, muốn gϊếŧ chết Hồng Dịch là chuyện cực kỳ khó khăn, có điều xét theo tin tức trước mắt thì hắn là người khả nghi nhất.

***

Long tộc.

Ngao Dạ buồn chán nằm dài trên giường thở ngắn than dài.

Lạc Kỳ tò mò nhìn y: “Ngươi sao vậy? Tâm trạng không tốt?”

Y phiền muộn đáp: “Cả tộc đã biết chuyện đệ đệ ngươi tiến giai Tiên Hoàng.” Rõ ràng Ngao Hùng trưởng lão nói sẽ không nói cho người khác biết, ai mà ngờ…

“À.” Lạc Kỳ lắc lắc đầu, tin tức truyền nhanh như vậy sao?

Anh nghĩ kỹ lại thấy tin này lan truyền nhanh cũng bình thường thôi, tu sĩ Tiên Hoàng chính là người mạnh nhất thế giới này, mấy vạn năm qua, tiến giai Tiên Tôn ngày càng khó, hiện tại xuất hiện một tu sĩ vừa lên Tiên Hoàng, đúng là một chuyện rất mới mẻ.

“Mọi người biết chuyện của Giang Thiếu Bạch thì sao chứ?”

Ngao Dạ cau mày: “Trước kia các trưởng lão cho rằng tư chất của ta rất tốt, bây giờ lại thấy ta không tiến bộ.”

Lạc Kỳ: “…” So sánh tu vi ấy hả… Đúng là đỉnh Tiên Tôn vẫn kém Tiên Hoàng khá nhiều.

Y hơi tức giận nói tiếp: “Các trưởng lão vốn định tổ chức tiệc mừng cho ta, bây giờ không ai nói gì nữa, một đám mắc dịch.”

Long tộc có không ít tu sĩ hậu kỳ Tiên Tôn, đỉnh Tiên Tôn thì ít hơn một chút, từ hậu kỳ lêи đỉиɦ Tiên Tôn rất khó khăn. Ngao Dạ tu luyện rất nhanh, đã là người đầu tiên trong vòng mấy vạn năm nay, chẳng qua… Rốt cuộc thì đỉnh Tiên Tôn và Tiên Hoàng là hai khái niệm khác nhau.

Lạc Kỳ trấn an nói: “Không phải ngươi không thích tiệc mừng, chê phiền phức sao?”

Y khẽ hừ một tiếng: “Ta có thích hay không là một chuyện, có tổ chức cho ta hay không lại là chuyện khác.”

Lạc Kỳ: “…” Con rồng khó hầu hạ này!

Ngao Dạ hậm hực nói tiếp: “Gần đây các trưởng lão luôn đi theo ta hỏi thăm về đệ đệ ngươi.” Không ngờ các trưởng lão lại có hứng thú với một Nhân tộc, rõ ràng trước kia không ai quan tâm đến Nhân tộc.

“Các trưởng lão chỉ thấy mới mẻ mà thôi, qua một thời gian ngắn sẽ hết. Với tư chất của ngươi, hẳn là không lâu nữa sẽ lên Tiên Hoàng.”

“Khó nói lắm.”

Khi nhìn Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng, Ngao Dạ còn cho rằng chuyện này rất đơn giản, rồi sẽ đến lượt y thôi, nhưng sau đó y chợt phát hiện tiến giai Tiên Hoàng không đơn giản như vậy.

“Các trưởng lão nói muốn lên Tiên Hoàng cần phải có nguyên thạch, Long tộc chỉ hỗ trợ cho ta một nửa, còn lại một nửa ta phải tự nghĩ cách.” Y buồn bực nói.

“Nên vậy.” Lạc Kỳ gật đầu. Dù sao người tiến giai là Ngao Dạ, Long tộc không thể ôm đồm hết tất cả mọi chuyện, thứ dễ dàng có được thường không biết quý trọng.

“Nên cái gì chứ, Long tộc bảo ta chuẩn bị ít nhất ba mươi vạn nguyên thạch cực phẩm.”

Lạc Kỳ cau mày: “Cần nhiều như vậy sao?” Đây chính là nguyên thạch cực phẩm đó.

Ngao Dạ gật đầu: “Theo lời trưởng lão thì ít nhất phải được số lượng này, bằng không khi tiến giai sẽ không đủ nguyên lực.”

Lạc Kỳ tự hỏi chẳng lẽ tiến giai Tiên Hoàng tiêu tốn nguyên thạch đến vậy sao? Đây chính là nguyên thạch cực phẩm đó! Khi Thiếu Bạch tiến giai tựa hồ không cần nguyên thạch, có vẻ như em trai anh hấp thu thứ khác.

Ngao Dạ thở dài nói tiếp: “Không ngờ tiến giai Tiên Hoàng cần nhiều nguyên thạch như vậy.” Nếu vậy dù y cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng thì cũng vô dụng thôi.

Anh cười nói: “Ngươi đừng quá uể oải, không phải chúng ta còn rất nhiều thứ không dùng đến sao, lấy ra đổi nguyên thạch, gom góp từng chút sẽ đủ thôi.” Di sản của Hồng Dịch Tiên Hoàng đều thuộc về bọn họ, tài sản của một tu sĩ trung kỳ Tiên Hoàng rất có giá. Vả lại bọn họ cũng thu hoạch được không ít thứ từ các bảo tàng của tộc Bất tử.

Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ừ, đành phải dùng cách này.”

“Không biết Thiếu Bạch thế nào rồi?”

“Hình như đệ đệ chui vào Phong Lôi Cốc cho sét đánh chơi, mình hắn chịu sét đánh thì thôi đi, còn dẫn theo Diệp Đình Vân vào bị sét đánh cùng.” Ngao Dạ lắc lắc đầu nói.

Y cho rằng cậu em vợ hơi quá đáng, hắn đã lên Tiên Hoàng, bị sét đánh phỏng chừng cũng không đau không ngứa, nhưng Diệp Đình Vân thì khác.

Lạc Kỳ cười đáp: “Thiếu Bạch làm vậy chắc là đã có suy tính rồi.” Anh nhìn y nói tiếp: “Chuyện tiến giai Tiên Hoàng, ngươi đừng nóng vội, ngươi nên rèn luyện thể chất trước.”

Ngao Dạ gật đầu: “Ta biết.” Tuy Long tộc có thể chất mạnh mẽ, nhưng vẫn có không ít tu sĩ ngã xuống dưới lôi kiếp. Từ khi y trở về Long tộc, các trưởng lão đã nhắc nhở y không nên nóng vội. Gần đây một vị trưởng lão đưa cho y một quyển thư tịch luyện thể, một vị trưởng lão khác thì đưa cho y linh quả tăng cường thể chất.

Lạc Kỳ lên tiếng: “Thiếu Bạch dẫn Đình Vân vào Phong Lôi Cốc chịu sét đánh, có lẽ là muốn tăng cường thể chất cho Đình Vân.”

Ngao Dạ gật đầu: “Ừ có khả năng này. Có điều ta nghe nói Phong Lôi Cốc xuất hiện chí bảo.”

“Biết là bảo vật gì không?” Lạc Kỳ thuận miệng hỏi.

“Hình như là một khối Lôi Nguyên Thạch.”

“Căn Nguyên Chi Thạch?” Lạc Kỳ hơi kích động hỏi lại.

Y gật đầu: “Đại khái là nó.”

Anh cau mày, Tiên giới có một loại đồ vật được gọi là Nguyên, hình như có liên quan đến việc tiến giai Tiên Đế, Lôi Nguyên Thạch chính là tảng đá sở hữu Căn Nguyên Chi Khí.

Nghe đồn Căn Nguyên Chi Khí sinh ra từ thời Tiên giới sơ khai, tồn tại dưới nhiều hình thức, năm dài tháng rộng, Căn Nguyên Chi Khí đã dần dần tiêu hao hết.

Có người nói sở dĩ Tiên giới không còn xuất hiện Tiên Đế chính là vì căn nguyên đã hết.

Hiện tại ở Tiên giới, Tiên Đế chỉ còn là truyền thuyết. Căn Nguyên Chi Thạch có quan hệ với Tiên Đế, có thể đoán được giá trị của nó cao đến cỡ nào.

“Nếu quả đúng là Căn Nguyên Chi Thạch, vậy chẳng phải các tu sĩ Tiên Hoàng đều có hứng thú với nó sao?”

Ngao Dạ gật đầu: “Nếu là Căn Nguyên Chi Thạch thông thường thì đúng là vậy, có điều khối đá tại Phong Lôi Cốc hơi khác biệt, hình như nó đã bị Cửu U Minh ma khí làm ô nhiễm, tới gần sẽ bị ma khí ảnh hưởng, tẩu hỏa nhập ma.”

“Sao ngươi biết?”

Y nhún vai đáp: “Ta vừa đi gặp thái thượng trưởng lão, thuận miệng hỏi thăm.”

Lạc Kỳ kích động nói: “Sao ngươi không nói sớm?”

“Ngươi cũng biết đó, tin tức không truyền đi được mà. Vả lại chuyện này chỉ là lời đồn, huống chi ngươi không cần phải lo lắng cho Thiếu Bạch, không phải hắn thích ăn mấy thứ kỳ kỳ quái quái sao? Cửu U Minh ma khí là độc dược cực độc đối với tu sĩ bình thường, nhưng không chừng lại là thuốc bổ đối với Thiếu Bạch.”

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có khả năng.

“Ta chỉ nghe nói lôi lực tại Phong Lôi Cốc rất mạnh, không nghe nói đến ma khí.” Anh nói tiếp.

“Nghe đồn năm xưa các Tiên Hoàng tranh nhau khối đá này, có điều hễ ai tiếp xúc với Lôi Nguyên Thạch đều bị tẩu hỏa nhập ma, sau đó bọn họ phát hiện đây là một tai họa bèn liên thủ phong ấn nó lại.”

Lạc Kỳ khó hiểu hỏi: “Đã phong ấn, vậy bây giờ… phong ấn bị phá sao?”

“Lần trước bí cảnh Thương Huyền mở ra, phong ấn Lôi Nguyên Thạch bị hỏng một phần, chắc là bị bí cảnh làm ảnh hưởng.”

Anh thắc mắc hỏi: “Trưởng lão Tiên Hoàng trong tộc không có hứng thú với nó sao?”

Ngao Dạ hít một hơi: “Lôi Nguyên Thạch chỉ có tác dụng với tu sĩ lôi võ hồn, nó lại còn bị ô nhiễm, có lẽ các trưởng lão không muốn uổng công vô ích.”

Lạc Kỳ nghe vậy gật đầu “À” một tiếng.

Y nhìn anh nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, Thiếu Bạch không phải trẻ còn, hắn đã là Tiên Hoàng cường giả, đánh không thắng, còn không thể chạy sao? Vả lại vận may của hắn luôn rất cao.”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừm.”

Tại Tiên giới, Tiên Hoàng cường giả là chủ một phái, anh thật sự không cần quan tâm quá mức.

Hết chương 464
« Chương TrướcChương Tiếp »