Chương 6: Động hắc cốt

Editor: Browniie | Chương 06: Động hắc cốt

Sau khi không còn nhìn thấy Dư Châu, Trần Ý và Trần Lượng dốc toàn lực chèo thuyền trở về, rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng xoáy.

Xa xa trên bến tàu có thể nhìn thấy bóng dáng của Phàn Tỉnh, trong tay anh cầm theo một phong đăng bằng thuỷ tinh, giống như đang chờ người.

Chỉ có hai anh em trở về, Trần Ý không ngừng nhìn lén Phàn Tỉnh, nhưng Phàn Tỉnh cũng không mở miệng hỏi tung tích của Dư Châu. Chỉ là lúc nhìn thấy ba lô của Dư Châu trong tay Trần Ý, ánh mắt anh mới thay đổi.

- Tránh ra. - Trần Lượng thấp giọng rống lên.

Phàn Tỉnh lẩm bẩm như tự hỏi:

- Tại sao lại muốn gϊếŧ cậu ấy? Cậu ấy sống hay chết cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới hai đứa. Ngược lại thì hai đứa vĩnh viễn không rời được trấn Vụ Giác.

Sắc mặt Trần Lượng biến đổi liên tục, phẫn nộ lẫn với căm ghét. Nhóc một phát túm được cổ áo của Phàn Tỉnh, cao giọng:

- Ngậm miệng!

Phàn Tỉnh bỗng nhiên vung tay phải lên. Động tác của anh nhanh đến mức mắt thường không tài nào nhìn rõ, Trần Lượng kêu to một tiếng, che mắt ngã xuống.

- Đưa tôi. - Phàn Tỉnh giơ tay ra với Trần Ý.

Trần Ý rụt về sau theo bản năng. Phàn Tỉnh lại càng dịu dàng, nhưng kiên quyết nói:

- Anh không làm em bị thương đâu, anh chỉ muốn ba lô của cậu ấy.

Trần Ý run tay đưa ba lô cho anh, nâng Trần Lượng dậy, vội vã chạy đi.

Ba lô không thấm nước, khoá kéo chặt chẽ, Phàn Tỉnh đối với tất cả các thứ bên trong đều không hứng thú, chỉ lấy ra cuốn sổ màu nâu rồi tiện tay ném ba lô xuống biển.

Mưa nhỏ dần dần ngừng, vài giọt nước mưa rơi vào trang giấy, rất nhanh đã bốc hơi sạch sẽ, cuốn sổ không ẩm ướt chút nào.

Phàn Tỉnh khẽ mỉm cười. Nụ cười này thấm tà khí, dung mạo vốn xinh đẹp của anh lại càng hiện lên mấy phần tuấn mỹ dị thường không giống người.

Nhưng sổ ghi chép như bị bôi keo dán, bất luận anh bẻ như thế nào nó cũng không mảy may mở ra.

Sắc mặt Phàn Tỉnh đột biến, không khỏi ngẩng đầu, nhìn về mặt biển bị sương mù đen bao phủ.

- ... - Anh ngạc nhiên bật cười không tiếng động - Chỉ có cậu ấy mới có thể mở ra sao?

Dư Châu bị cuốn vào đại dương sâu thẳm không ngừng vùng vẫy, giơ tay nắm cổ mình.

Cậu không thở được, chỉ dựa vào chút dưỡng khí cuối cùng mới có thể duy trì tỉnh táo, nhưng theo thời gian, cậu sắp không nhịn nổi nữa rồi. Há miệng phun ra một ngụm dưỡng khí cuối cùng, nước biển tanh nồng tưởng chừng như tràn vào toàn bộ thân thể cậu.

Đáy biển không sâu giống như tưởng tượng, hai chân Dư Châu rơi xuống một mặt phẳng. Đây là thềm lục địa hoang tàn thê lương, ngoại trừ thứ màu trắng giống đầu lâu —— chúng nó là những con sứa trắng toả ra ánh sáng màu lam.

Con sứa theo dòng nước bơi lội trong vòng xoáy khổng lồ, chúng nó tựa hồ đến từ một lỗ thủng nơi đại dương xa kia.

Không khí còn lại trong phổi không ngừng thoát ra hoá thành bọt khí trắng, Dư Châu không tự chủ được co giật và thở khò khè. Tay chân cậu như khối băng không cách nào khống chế, lôi cậu theo dòng nước nặng nề chìm xuống đáy biển sâu.

Nhóm con sứa bơi quanh người Dư Châu, sứa trắng như đầu lâu bơi ra từ trong lỗ thủng màu đen. Nơi này có vẻ là phần cuối cùng của vòng xoáy.

Trong nháy mắt nhìn rõ cái lỗ thủng kia, Dư Châu theo bản năng run rẩy kịch liệt.

Đó không phải lỗ thủng, mà là hốc mắt.

Trong vầng sáng của con sứa, hài cốt cự thú lớn đến mức không thấy rõ toàn bộ lẳng lặng nằm dưới đáy nước.

Dư Châu va vào hàm răng cự thú. Da thịt cự thú đã bị sinh vật biển ăn sạch —— tuy rằng ngoài sứa ra thì Dư Châu không nhìn thấy bất kỳ sinh vật biển nào khác —— hai hốc mắt đen ngòm mọc đầy thực vật thuỷ sinh, thân và lá điên cuồng đong đưa theo dòng nước.

Cự thú không biết đã chết bao lâu, dùng hốc mắt trống rỗng lẳng lặng chăn chú nhìn Dư Châu.

Một giây trước khi Dư Châu ngất đi vì ngạt thở, bình nhỏ màu đen từ trong túi áo rơi ra ngoài, đập vào hàm răng cự thú vỡ tan.

Mảnh vở tứ tán trong nước, sinh vật chết cứng không rõ kia nhẹ nhàng trôi ra, theo sự dẫn dắt của tua sứa, trôi vào trong miệng cự thú.

Giống cá, cũng giống con thạch sùng, một sợi nhỏ khô cằn trôi qua trước mắt Dư Châu.

Dư Châu bỗng nhiên há miệng, nuốt vào!

Quái ngư thuận theo dòng nước tiến vào dạ dày Dư Châu, lạnh lẽo như băng.

Tứ chi Dư Châu cứng đờ. Cậu không thể động đậy. Nước biển tiếp xúc với làn da của cậu tựa như dung nham tan chảy. Cậu không ngừng bị xé nát, bị đảo lộn, bị băng lạnh bên trong và lửa nóng bên ngoài dằn vặt. Vô số tia sáng loé lên trước mắt cậu, đan dệt thành một tấm lưới xán lạn.

Cậu rơi vào vô tận mắt lưới, bị vô số tia sáng đâm xuyên qua.

Tiếng mưa, tiếng gió, tiếng người, tiếng chim hót cùng tiếng nước, tất thảy âm thanh có trên đời từ hàng vạn năm trước, ồn ào, chấn động toàn thân cậu. Huyết dịch như muốn trào ra khỏi huyết quản. Dư Châu mất sức há miệng ra. Cậu rất đau rất đau, cảm giác toàn thân như trải qua một lần bị búa tạ nặng nề đập nát.

Trước khi tầm mắt đen kịt một màu, cậu đang đứng ở trên một con đường hẹp dài không chút ánh sáng.

Bốn phương tám hướng, trên dưới phải trái, bóng tối sền sệt nhấn chìm hết thảy cảm quan của cậu.

Suy nghĩ của cậu tưởng chừng như sống lại trong phút chốc, cậu nghĩ thầm: "Mè xửng? Cửu Cửu thích ăn."

Cậu đang đói bụng, rất nhanh đã được thỏa mãn. Mệt nhọc trong nháy mắt xâm chiếm toàn thân, vậy mà ngay sau đó cậu đã bừng bừng tinh thần.

Những cảm giác đều thoáng qua trong chốc láy, chồng chất lên nhau, mừng như điên, thống khổ, bi ai, chết lặng. Cậu đã chết một vạn lần, và đã sống lại một vạn lẻ một lần.

Dư Châu không chịu nổi, dạ dày co thắt, há miệng nôn mửa. Những con sứa trắng ánh lam như đầu lâu tưởng chừng như trào ra từ trong cuống họng, lỗ mũi, lỗ tai và đôi mắt của cậu. Chúng nó giống như linh hồn nhân loại nhẹ không trọng lượng, không ngừng, không ngừng thoát ra khỏi thân thể Dư Châu.

Không gian đen kịt được sứa chiếu sáng, con sứa trở thành nhãn cầu trắng bệch. Dư Châu rít gào: Cậu phát hiện mình cũng biến thành con sứa, xúc tua duỗi dài đến vô tận, duỗi dài, duỗi dài...

Ở trên chỗ cực cao kia, có một vết nứt tái nhợt, mở rộng ra như rễ cây. Có cái gì đó rơi xuống. Ánh sáng trong nháy mắt đại thịnh, không khí lạnh lẽo đổ tuyết trắng, trong không gian đen kịt bay tán loạn.

Ánh sáng mãnh liệt như hòn đá nện thẳng xuống, Dư Châu đột nhiên nhắm mắt lại, hít vào một hơi theo bản năng.

Cậu đột nhiên phát hiện, mình vẫn hô hấp bình thường.

Dư Châu vẫn ở trong nước, nhưng hai chân cậu đạp dưới đáy biển lại như giẫm trên mặt đất bằng phẳng chắc chắn. Hô hấp thông thuận, cậu thậm chí còn mở mắt ra. Nước biển mặt chát không kí©h thí©ɧ giác mạc. Tưởng chừng như từ nhỏ cậu đã lớn lên trong nước.

Trước mặt là hài cốt cực lớn màu đen, lẳng lặng nằm trong rãnh nước biển. Con sứa màu trắng trôi nổi quanh cậu, xúc tua lạnh băng quấn lấy ngón tay cậu, rất thân thiết.

Dư Châu tới gần hài cốt, tay cậu bị con sứa nắm, đặt trên hài cốt.

Mặt đất dưới đáy biển bỗng nhiên chấn động. Xương cốt màu đen cử động.

Dưới tháp cao, nước mưa đọng lại thành một vũng nước nho nhỏ. Hai con chó vàng chạy tới chạy lui trên vũng nước, thầy Cổ đặt một cái ghế ngồi bên cạnh, cười híp mắt nhìn hai con chó đùa nghịch.

Ông giống như hết thảy những người già bình thường ngồi bên đường tắm nắng.

Khương Tiếu thưởng thức dao con trong tay, đi tới bên cạnh ông. Liễu Anh Niên và người mũ ngư dân một trước một sau bước đến, ba người hình thành một hình tam giác quây thầy Cổ ở giữa.

- Nghe người trong trấn nói, ở trấn Vụ Giác có người chăn nuôi một con quái vật. - Khương Tiếu nói - Thầy Cổ, ông đã nghe qua lời đồn này chưa?

Không ai biết quái vật đến từ nơi nào, nhưng mà có người từng thấy vào ban đêm ở trấn Vụ Giác, nó lê bước chân chậm chạp kiếm tìm.

Đó là một quả cầu căng phồng như hình người, cồng kềnh, chậm chạp. Nó cao tới mười mét, mặt ẩn trong sương, cánh tay dài dị thường, như hai ống tay áo kéo lê hai bên cơ thể, sắp chạm xuống mặt đất.

Nó đi rất chậm, rất nặng. Phần cổ mập mạp buộc một sợi xích sắt. Xích sắt rủ xuống tận mặt đất, bị hai con chó vàng ngậm vào miệng.

Quái vật bị giam cầm ở trấn Vụ Giác đã cực kỳ lâu, từ khi trấn Vụ Giác bắt đầu tồn tại, nó đã xuất hiện ở trong trấn. Nó bị nhốt trên tháp cao, chỉ có ban đêm mới có thể đi ra ngoài.

Nó đeo đuổi những phiến cổng, đi qua từng căn nhà, tìm kiếm những ngọn nến vẫn được thắp sáng.

Nó lắng nghe tiếng người hít thở. Tiếng thở đều đều khi ngủ, nhưng sẽ dồn dập hơn khi tỉnh giấc. Khi phát hiện có người tỉnh, nó sẽ giơ bàn tay to mọng, dùng một lực đạo đáng sợ điên cuồng phá cửa.

Vào ban ngày, nếu có người quấy nhiễu nó nghỉ ngơi, nó sẽ nổi giận, vung hai tay lên, như đối phó với một con côn trùng đập chết bọn họ.

Mọi người đều nói, con quái vậy này tràn ngập cừu hận đối với con người, đặc biệt là cái người đã nhốt nó.

- Nó là vật gì? - Khương Tiếu hỏi.

Thầy Cổ móc ra một tẩu thuốc, châm thuốc lá.

- Cô ở bên trong L*иg chim bao lâu rồi? - Ông hỏi ngược lại.

Khương Tiếu:

- Ông hỏi cái này làm gì?

- ... Tôi đến từ Phật Sơn, Quảng Đông, sáng sớm ngày mùng 3 tháng 12 năm 1981, ra khỏi nhà mua đồ ăn sáng cho gia đình, thì rơi vào Hãm không, tiến vào L*иg chim. - Thầy Cổ hít một hơi thuốc lá - Khi đó chưa có xưng hô như là Hãm Không hay L*иg chim như bây giờ. Tôi là cư dân đầu tiên của trấn Vụ Giác.

Khương Tiếu lẳng lặng lặng nghe.

- Sau đó, người dần dần nhiều hơn, tôi cũng dần dần hiểu rõ L*иg chim là vật gì. Hai con chó này cũng là từ bên ngoài tới, bỗng một ngày nào đó xuất hiện bên trong trấn Vụ Giác. Đáng tiếc, tôi không có cách nào hỏi rõ, chúng nó vào lúc nào, ở đâu rơi vào Hãm không. - Thầy Cổ nhìn chó vàng - Thật đáng thương, không nhà, không chủ, lưu lạc khắp nơi.

Khương Tiếu:

- Ông quả nhiên là L*иg chủ của "L*иg chim" này.

Thầy Cổ khẽ mỉm cười, khói thuốc tuôn ra từ trong miệng mũi ông, khuôn mặt ông lão trở nên mơ hồ.

- Tất cả những vật còn sống của trấn Vụ Giác đều rơi vào Hãm không, bị vậy trong cái L*иg chim này. - Thầy Cổ nói - Cho nên các người đã tìm được biện pháp xua sương mù chưa? Nếu như trước khi biển động không giải ra đáp án, các người chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trấn Vụ Giác mà thôi.

Liễu Anh Niên một cái bước dài xông tới:

- Có ý gì? L*иg chủ là cái gì? Vĩnh viễn ở lại là sao?

Khương Tiếu:

- Từ năm 1981 đến bây giờ, người tiến vào trấn Vụ Giác có bao nhiêu người đã tìm ra biện pháp xua tan sương mù?

Thầy Cổ hả hê nở nụ cười:

- Không có. Một người cũng không có. Thử nghiệm leo lên tháp, không phải bị ăn thì cũng lã ngã xuống chết rồi. Các người không phải từng tiếp xúc với Trần Lượng Trần Ý sao? Sao không hỏi thăm một chút, lúc hai đứa nó ngã xuống từ trên tháp có đau hay không?

Khương Tiếu:

- Ông bố trí một câu đố không ai có thể giải ra?!

Thầy Cổ thản nhiên:

- Đúng.

Vẻ mặt của Khương Tiếu thay đổi, cô mất bình tĩnh khàn cả giọng:

- Nói cho tôi biện pháp rời đi!

Thầy Cổ:

- Không phải cô đã trải qua rất nhiều "L*иg chim" rồi sao? Cô hẳn phải biết biện pháp rời khỏi L*иg chim chỉ có 2 cách, một là giải được câu đố của L*иg Chủ, hai là gϊếŧ chết L*иg Chủ.

Người mũ ngư dân vẫn luôn im lặng bỗng nhiên vọt lên. Trong tay anh ta đã thủ sẵn con dao, mũi dao chuẩn xác đâm vào gò má thầy Cổ. Trong tiếng kêu sợ hãi của Liễu Anh Niên, lưỡi dao rạch khuôn mặt của thầy Cổ, đâm sâu vào bên trong.

Thầy Cổ máu me đầy mặt, lớn tiếng bật cười:

- Tốt lắm! Tốt lắm! Gϊếŧ tôi đi, mau động thủ!

Trong nháy mắt Khương Tiếu tưởng chừng định giơ tay ngăn cản, nhưng lập tức dừng lại. Người mũ ngư dân quay đầu nhìn cô.

- Nếu gϊếŧ L*иg Chủ chúng ta có thể rời đi, vì sao cô không động thủ? - Người mũ ngư dân hỏi - L*иg Chủ, L*иg Chủ là gì? Không thể động?

Mặt biển bỗng nhiên nổi lên cuồng phong. Nước biển dâng cao, tiếng mưa gào thét đinh tai nhức óc, tưởng chừng như biển rộng sôi trào.

Tiếng rống tựa sấm sét vang lên!

Một bộ xương cốt cự thú màu đen pha tan vòng xoáy, như còn sống bay thẳng lên trời.

===========

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đoán xem hai anh em kia có thân phận gì?

Giai đoạn đầu Phàn Tỉnh xác thật không tốt ( ̄ ▽  ̄ ") Mấy chương đầu cứ thích sờ mó ba lô của Dư Châu, mọi người không để ý thôi. Nhưng giai đoạn tiếp theo chắc chắn sẽ ăn quả đắng. Sẽ khiến các bạn mỉm cười.

—————————

Phàn Tỉnh lần đầu tiên ăn bún ốc: Thật là thúi!

Phàn Tỉnh sau lần thứ mười ăn bún ốc đã biết cách mua sắm online, bắt đầu mua từng thùng bún ốc về nhà.

Dư Châu: Ăn xong bún ốc không được hôn tui!!!

—————————

Gấu: Tui edit chương này trên note ip, lỡ tay select all rồi chọt vô màn hình một cái, cả chương mất tiêu:))))) mà chỉ còn tầm 1/3 nữa là edit xong. Lúc đấy rất muốn bỏ quách luôn chương này (ノ`Д')ノ彡┻━┻