Buổi tối ngày 16 tháng 6 năm 2018, Khương Tiếu rời khỏi trường sau khi kết thúc lớp tự học buổi tối.
Vì trong nhà không có ai đến đón nên cô phải tự mình đạp xe về nhà.
Nhà cô cách trường rất xa, ban đầu cũng có hai bạn nam cùng lớp đi cùng cô trên đường, nhưng vì ban sáng cô bị giáo viên chủ nhiệm mắng vì đi học muộn, hôm đó trời lại đổ mưa, vì e ngại mình sẽ gây phiền toái đến cho bạn học nên cô đã thuyết phục họ rời đi trước.
Khi cô rời khỏi trường thì đã gần mười giờ rưỡi, cũng chưa tính là muộn lắm. Mưa hôm đó cũng không lớn, Khương Tiếu một tay cầm ô, chân thì đạp xe.
Ở trước cổng trường cô đã gặp cô chủ nhiệm cũng đang đạp xe rời đi, cô chủ nhiệm vẫn luôn kề sát bên cô cho đến một ngã tư đông đúc rồi mới rời đi. Khương Tiếu trong lòng lúc này đã phần nào lãng quên đi những lời chỉ trích không thương tiếc của giáo viên chủ nhiệm lúc sáng đối với cô.
"Đừng thức khuya!" Giáo viên chủ nhiệm quay đầu lại căn dặn, "Ngày mai cô ở cửa trường học đợi em, đừng đến muộn nữa!"
Khương Tiếu sau đó vẫn ung dung đạp xe đi tiếp mà không hề phát hiện có ai đó đang theo dõi mình. Trong đêm mưa, mọi người đều chỉ lo nhìn đường của mình, mãi cho đến khi Khương Tiếu rẽ vào lối tắt để về nhà, sau khi khu vực xung quanh trở nên yên tĩnh, cô mới nghe thấy động tĩnh từ phía sau lưng mình truyền đến.
Một chiếc xe điện trong đêm mưa lắc lư phát ra tiếng ồn, nó đang cách cô một khoảng không xa cũng không gần.
Khương Tiếu quay đầu lại, trên xe điện có một người mặc áo mưa đang ngồi, cô không thể nhìn rõ dáng dấp của hắn. Chiếc xe điện cũng là màu đen, nhỏ, không có đèn pha hay bất kỳ đặc điểm nào đáng nhớ.
Đường tắt không rộng, nước mưa thấm vào con đường đất không người tu sửa khiến cho mùi đất bay xộc lên mũi, đèn đường lại cách rất xa nhau. Khương Tiếu bắt đầu hối hận, nhưng cô lại không dám quay đầu nhìn lại. Lúc cô quay lại một lần nữa để xem xét tình hình phía sau lại vừa vặn đυ.ng phải tên kỳ lạ đang đi theo mình.
Khương Tiếu thậm chí không thể xác định người này là cố ý đi theo mình, hay chỉ đơn thuần là đi cùng đường với mình.
Trước mặt có một chiếc xe gắn máy đang đến gần, Khương Tiếu bỗng nhiên lớn tiếng cùng người trên xe chào hỏi: "Mới vừa tan làm sao?"
Người kia không quen biết Khương Tiếu, cũng mơ mơ hồ hồ mà đáp một tiếng "Ờ".
Sau khi vượt qua xe gắn máy, Khương Tiếu không còn nghe thấy tiếng xe điện phía sau nữa. Cô vội vàng quay đầu lại, người chạy xe điện đang đứng dưới một cái đèn đường, hắn không tiếp tục chạy xe nữa.
Tuy nhiên, càng đi về phía trước, đêm mưa lại vô cùng yên tĩnh, không còn một chiếc xe nào qua lại nữa, cửa ra vào và cửa sổ của các cửa hàng nằm rải rác dọc đường đều đã đóng chặt.
Khương Tiếu dứt khoát cất chiếc ô của mình đi và điên cuồng đạp xe lao nhanh trong màn mưa. Chỉ cần băng qua con đường này rồi rẽ vào bờ kè phía trước sẽ có một cây cầu cho ô tô đi qua. Sau khi qua cầu là đã gần đến nhà rồi.
Phía sau bỗng nhiên có ánh đèn sáng lên.
Tóc gáy cô thoáng chốc dựng đứng.
Một chiếc xe điện chạy với tốc độ cao lao tới tông vào xe đạp của cô từ phía sau.
Khương Tiếu và chiếc xe ngã ngửa trên đất, rơi vào rãnh nước trên đường ướt nhẹp. Cô dùng tốc độ nhanh nhất nhảy dựng lên đứng trên mặt đất, một tay cởi cặp sách, tay còn lại móc con dao trong túi ra——kể từ sau vụ tai nạn của Hồng Thi Vũ và đàn chị khóa trên, mọi nữ sinh ở trường trung học Lâm Giang đều mang theo nhiều vật phẩm tự vệ hơn trong túi của họ. Giáo viên và phụ huynh khuyên các cô gái không nên mang theo hung khí bên mình nhưng không ai nghe theo.
Con dao này của Khương Tiếu là do đồng đội trong đội điền kinh đưa cho cô, bình thường cô chỉ dùng nó để gọt vỏ táo.
Cô dùng cặp sách của mình làm vũ khí, vung nó ra trước mặt để chặn lại kẻ đang đến gần. Con dao sắc bén cắt vào cánh tay của người nọ, cô nghe thấy người nọ hừ một tiếng. Hắn là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông rất khỏe mạnh. Hắn không hề tỏ ra chút sợ hãi nào trước con dao của Khương Tiếu, nhanh chóng một phát bắt được tay của cô.
"Cứu mạng —— gϊếŧ người —— gϊếŧ người!!!" Khương Tiếu hoàn toàn hoảng loạn, cô giãy giụa và hét to lên.
Trên đầu bỗng nhiên tầng tầng đau nhức, trong tay người nọ cầm một cái túi nặng nện vào đầu Khương Tiếu.
Khương Tiếu đầu óc choáng váng ngã xuống đất, lập tức bị người nọ nắm tóc lên, kéo vào bên đường.
Khi đó Khương Tiếu căn bản không cảm thấy đau. Cô bị đánh cho bất tỉnh, không còn ý thức được cơn đau nữa, cô trở tay bắt lấy tay của người đàn ông. Người này đeo găng tay, cô nhớ đó là bao tay bằng da, bị nước mưa dính ướt, rất trơn, căn bản không thể cầm chắc được.
Ném Khương Tiếu ném xuống đất, người đàn ông lại dùng vật nặng trên tay đánh Khương Tiếu. Lúc này cô đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng, chỉ có ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Chiếc quần bảo hộ dưới lớp váy đồng phục dễ dàng bị xé rách. Hai tay Khương Tiếu bị trói chặt, cô đá vào bả vai và cánh tay của người đàn ông. Người đàn ông thở hổn hển và gầm gừ cứ như một con thú bị mắc kẹt bên trong một chiếc l*иg.
Đúng lúc này 'Hãm khoảng không' xuất hiện.
Như thể có một cái hố xuất hiện bên dưới cô, cô và người đàn ông cùng lúc ngã xuống. Cảm giác không trọng lượng nhất thời khiến Khương Tiếu theo bản năng nhắm chặt mắt lại, sau đó giống như rơi vào một tầng mây hay một cái cây bông gòn nào đó, cú rơi nhanh chóng dừng lại.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy mình đang nằm trên một cánh đồng lúa mì vàng óng. Có một bà cụ đang ngồi bên cạnh cô, tay đang đan một chiếc vòng hoa bằng cành và lá. Cô cười đến nhăn nhó cả mặt, rãnh cười đều hoàn toàn lộ ra.
Khi đó Khương Tiếu hoàn toàn không biết mình đã bị kéo tới nơi nào, cũng không biết những việc vừa trải qua chuyện nào mới là ảo mộng. Cô dần dần lấy lại quyền khống chế cơ thể, bắt đầu run rẩy mất kiểm soát.
Cởi chiếc quần bảo hộ bị rách ra, Khương Tiếu ném nó ra xa. Cả người cô bị nước mưa bao phủ, lạnh lẽo và sợ hãi khiến cô run lẩy bẩy, chỉ khi nước mắt bắt đầu chảy ra, cô mới nhận ra mình vẫn đang nắm chặt con dao trong tay.
Lời kể của cô khiến đám nam nhân ở đây đều lâm vào trầm mặc, không có cách nào mở miệng.
Dư Châu ngồi bên cạnh cô, do dự đưa tay chạm vào Khương Tiếu một cái.
Khương Tiếu nhìn cậu, nở nụ cười: "Làm gì thế, mọi chuyện đều đã qua rồi mà."
Nhưng Dư Châu vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Khương Tiếu giật mình, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dư Châu. Cá khô nằm trên mu bàn tay của cô, dùng bốn cái vây không ngừng vuốt ve, cái đầu cá có hình dáng kỳ lạ ngẩng đầu nhìn Khương Tiếu. Khương Tiếu bị bộ dáng nghiêm nghị hiếm có của nó chọc cười.
"Tên kia cũng rơi vào hãm khoảng không cùng với cô à?" Dư Châu hỏi, "Nhưng hắn không ở trong 'l*иg chim' đầu tiên mà cô tới?"
"Đúng vậy. Tôi không biết hắn đã đi đâu. "Khương Tiếu nói: "Tôi không biết hắn ta còn sống hay đã chết. Nhưng ít ra nếu hắn rơi vào hãm khoảng không rồi, sẽ không có thêm cô gái nào bị hại nữa."
Màn đêm bao trùm đường Giang Diện cùng lối vào trường trung học Lâm Giang biến mất, khi ngẩng đầu lên lại thấy được bầu trời đầy sương mù kèm theo một cơn mưa phùn. Phó Vân Thông đem khung cảnh trên đường phố khôi phục trở lại, xung quanh lại trở nên âm u đầy tử khí.
"Tên đó hình dáng như thế nào vậy?" Cậu ta hỏi.
Vì trời đang mưa vả lại còn là trời tối nên lúc đó Khương Tiếu không thể nhìn rõ hình dáng của người đàn ông mặc áo mưa và chạy chiếc xe điện đó.
Đó là một người đàn ông tay chân thô to, nhưng Khương Tiếu không phân biệt được đó là do béo phì hay là do cơ bắp. Chiếc xe điện của hắn có màu đen, có hai gương chiếu hậu, không có logo hay biển số, đèn pha sáng đến mức khiến người khác không khỏi giật mình.
Thứ dùng để đánh vào đầu Khương Tiếu․․․trông giống như một viên cầu. Khương Tiếu chỉ nhớ ra vật đó đựng trong một cái túi, lúc người đàn ông vung chiếc túi lên, cũng không biết thứ trong có nặng hay không, nhưng lại vung mạnh đến mức Khương Tiếu trong phút chốc đã mất đi khả năng cử động.
Ngoại trừ găng tay làm bằng da ra, người đàn ông đó còn đi một đôi giày thể thao, Khương Tiếu nhớ tới điều này. Người đàn ông từng giẫm lên ngực Khương Tiếu, Khương Tiếu còn trở tay nắm lấy mắt cá chân của hắn ta, khi đó đã vô tình chạm vào dây giày thể thao trên chân của hắn.
Trên người của tên đó có một mùi hương rất khó ngửi, giống như mùi của dầu máy, khi hắn chạm vào người Khương Tiếu, mùi hương đó xộc vào mũi khiến cô khó chịu đến mức muốn nôn mửa.
Mọi người lắng nghe rất chăm chú. Điều này khiến cho Khương Tiếu khi nhớ lại sự việc này cũng không đến nỗi cảm thấy tủi nhục hay quá thống khổ.
Cô cúi đầu nhìn xuống bộ váy đồng phục của mình, chợt nhớ ra điều gì đó kỳ lạ.
"Hắn chạm vào chân của tôi." Khương Tiếu cau mày, cật lực nhớ lại, "Hình như là muốn cởi giày của tôi ra, nhưng vì tôi vẫn luôn đạp hắn cho nên hắn không thể nào cởi được. Sau đó... Hắn đã dùng một cách thức rất kinh tởm..."
Bàn tay của người đàn ông dính đầy nước mưa, ẩm ướt và lạnh lẽo. Hắn vuốt ve bắp chân của Khương Tiếu, luồn tay vào váy của cô. Cảm giác đó thật khó quên đối với Khương Tiếu. Như một loài côn trùng, như một thứ xâm lấn, đôi bàn tay đó vừa lạnh vừa nóng, làm người ta sởn cả tóc gáy.
Cách hắn chạm vào Khương Tiếu có cảm giác rất tục tĩu, nhưng khi chạm vào bắp chân và da thịt, hắn lại tựa hồ rất coi trọng. Lực bàn tay không nhẹ cũng không nặng, chỉ đủ để khống chế cô gái, nhưng không đủ để để lại dấu vết trên da thịt. Gò má hắn áp vào đầu gối Khương Tiếu, xoa xoa làn da ướt nhẹp của cô gái, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dốc trầm thấp.
"Tôi muốn xé mặt hắn, chặt hai tay hắn ra." Khương Tiếu ngữ khí cực kỳ lạnh lùng, "Trước đó các người từng hỏi tôi vì sao người khác trải qua bốn mươi hai l*иg chim là cực hạn, còn tôi lại đi qua hơn một trăm cái mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc."
Cô ngẩng đầu lên, chiếc cằm thon gầy có đường nét sắc sảo.
"Bởi vì tôi phải tìm cho bằng được hắn ta. Tôi muốn gϊếŧ chết hắn."
Cô không có cách nào cùng nhóm nam nhân trước mắt giải thích rõ ràng nỗi sợ hãi và sự căm thù của mình.
Lúc đó cô tựa hồ không còn là một con người nữa mà là một vật thể không có ý thức và giá trị. Tất cả cơn mưa và bầu trời đen trên đời đều như đang đổ ập xuống người cô. Cô không còn sức lực để phản kháng, cô chỉ có thể hận chính mình và tên khốn nạn đó.
Loại hận thù này không ngừng lặp lại và ngày càng sâu sắc trong suốt hành trình của cô qua hơn trăm cái "l*иg chim". Người đàn ông đó đã trở thành một cái bóng xa lạ ăn sâu vào cuộc đời của Khương Tiếu. Mỗi khi nghĩ đến mùi hương của hắn ta, khí trời vào ngày hôm đó, cô sẽ luôn phản xạ có điều kiện mà cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
"Xe điện, mùi dầu máy..." Phó Vân Thông quay đầu nhìn về phía một cửa tiệm nằm trên đường.
"Tiệm sửa xe Trường Sinh" nằm ở giữa biển chỉ đường và cửa hàng tiện lợi, cũng là đoạn đường mà Hồng Thi Vũ đã bị mất tích.
Phó Vân Thông nắm chặt tay, khó đè nén được sự kích động.
Cậu ta đã bước vào trong l*иg chim này, đã không ngừng nhớ lại và phục dựng lại mọi thứ bản thân đã điều tra qua. Lời tường thuật này của Khương Tiếu đột nhiên đã giúp cậu ta phác thảo ra dáng vẻ của kẻ sát nhân một cách rõ ràng hơn.
Tuy rằng cậu vẫn chưa thể miêu tả ra dáng dấp thực sự của hung thủ, nhưng manh mối so với lúc trước đã nhiều thêm một chút.
Phó Vân Thông lùi lại vài bước. Khương Tiếu ra hiệu cho những người khác trước tiên không cần nói chuyện. Phó Vân Thông nhắm mắt lại như đang suy tư điều gì đó.
Phong cảnh dọc hai bên đường bỗng chốc rung chuyển, như thể đang có một cơn địa chấn mạnh mẽ đang diễn ra. Biển hiệu, nhà cửa, cây cối, tạo vật trên đường phố, mọi thứ đều đang rung lắc mạnh mẽ. Bên trong tiệm sửa xe Trường Sinh bắt đầu có những bóng người di chuyển, những chiếc xe màu trắng, xanh, đen nối tiếp nhau, dần dần trở nên rõ ràng hơn như thể chúng đang nổi lên khỏi mặt nước.
Phó Vân Thông lảo đảo một cái, tất cả bình tĩnh trở lại. Cơn địa chấn cũng đã dừng lại.
"Cậu không thể khôi phục lại tất cả những gì cậu đã nhìn thấy vào trong 'l*иg chim' của mình sao?" Cá khô cướp lời nói trước, "Cậu đang nói dối chúng tôi à?"
Phó Vân Thông ngồi ở bên đường, ôm đầu lắc lắc.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu ta mới trả lời: "Tôi cần một chút thời gian. Tuy rằng tôi nhớ được nhưng không phải bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ lại tất cả."
Bầu trời vốn dĩ đã không xán lạn nay càng thêm âm trầm nhiều mây, mưa từ sáng sớm đến tối muộn cũng không hề có dấu hiệu dừng lại.
"Cậu là Long Vương à?" Cá khô trốn trong mũ trùm đầu của Dư Châu, dùng mũ che khuất thân thể của nó, "Cậu có thể cho mưa tạnh một lúc được không?"
Phó Vân Thông không để ý đến lời của nó, dùng cành cây trên đất vẽ ra một thứ gì đó, tất cả đều là khung vuông bao lấy khung vuông.
Dư Châu nhìn trái nhìn phải, phát hiện Khương Tiếu đang lơ đãng, luôn nhìn về hướng trường trung học Lâm Giang.
"Chúng ta tới trường học của Khương Tiếu xem thử đi." Phàn Tỉnh lúc này đã khôi phục tinh thần bỗng nhiên nói.
Khương Tiếu bị dọa sợ hết hồn: "Cái gì? Không muốn."
Phàn Tỉnh: "Cô trèo tường rất giỏi, mang chúng tôi đi trải nghiệm một lần đi!"
Khương Tiếu: "Ai lúc đi học mà chẳng trèo tường, này có gì lạ đâu."
Phàn Tỉnh đặt tay lên vai cô: "Tôi chưa từng đi học."
Liễu Anh Niên ở phía sau bọn họ đẩy đẩy mắt kính: "Tôi chưa từng trèo tường."
Cá khô thích tham gia náo nhiệt: "Tôi muốn trèo, tôi muốn trèo!"
Khương Tiếu vẫn đang chống cự, nhưng Phàn Tỉnh cao to hơn cô, đã nhanh chóng vòng tay qua vai cô, không chút do dự đẩy cô đi về hướng trường trung học Lâm Giang.
Khương Tiếu không thích trường học.
Điểm số của cô chỉ ở mức trung bình, không được giáo viên coi trọng, tính cách lại khó gần, không có bạn thân trong lớp. Ngược lại cô vẫn có thể nói chuyện được với những người trong đội điền kinh, nhưng cô lại ngưỡng mộ và cũng có chút ghen tị với những người chạy nhanh hơn mình, thế nên cô vẫn không thể thản nhiên mà giao tiếp với bọn họ được.
Luôn vi phạm nội quy nhà trường, cộng thêm việc bị chỉ trích ba ngày một lần đã khiến cô trở thành một người nổi tiếng trong trường, là người không dễ chọc vào.
"Tôi không thích đi học." Khương Tiếu nói: "Trước đây mỗi ngày tôi đều ngồi trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi ngày đều suy nghĩ làm cách nào mới có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi cái thành phố tồi tàn này."
"Tồi tàn?" Phàn Tỉnh kéo tay Khương Tiếu, ngửa đầu nhìn xung quanh, "Nơi này không phải rất tốt sao? Có nhà cao tầng, có tất cả mọi thứ."
"Anh sẽ không hiểu, con người ta sẽ luôn có một độ tuổi mà mắt cao hơn trời, nhìn gì cũng không vừa mắt." Giang Hiểu cũng theo ánh mắt của hắn nhìn xung quanh, "Hơn nữa tôi muốn tự mình dọn đi, tự mình sinh sống."
Phàn Tỉnh: "Thời kì nổi loạn."
Khương Tiếu đánh giá hắn: "Lẽ nào anh thích đi học? Không, nhìn không giống chút nào."
Phàn Tỉnh nở nụ cười. Hắn dùng một loại phương thức nói chuyện mà phụ nữ yêu thích, một kẻ nhà giàu đẹp trai nhưng lại khó đoán: "Sao lại nói như vậy? Cô hiểu rất rõ về tôi sao?"
Nhưng Khương Tiếu không để mình bị cuốn vào việc này: "Vẫn là Dư Châu hiểu chuyện hơn anh."
Phàn Tỉnh ý cười càng nồng: "Hở... Cô rất để ý đến Dư Châu sao?"
Khương Tiếu: "Bởi vì có anh ở đây nên tôi rất lo lắng cho anh ấy."
Hai người quay đầu lại nhìn Dư Châu, Dư Châu và cá khô bước chậm rãi phía sau. Tường trường học bao quanh khu giảng dạy và sân chơi. Đôi mắt cậu cứ đảo quanh khuôn viên trường, như thể nhìn thế nào cũng không đủ.
Trường trung học Lâm Giang không quá lớn, sân trường rợp bóng cây, dưới màn mưa ướŧ áŧ mà chậm rãi sáng lên. Ánh sáng yếu ớt, bởi vì ngâm trong nước mưa quá lâu, phảng phất như ngày hôm sau nấm mốc có thể sẽ mọc lên.
Phàn Tỉnh chỉ vào đầu tường bên cạnh: "Đi đường này."
Khương Tiếu thoát khỏi cánh tay của hắn, xoa xoa cổ tay: "Vừa nhìn anh liền biết chưa từng trèo tường bao giờ rồi, loại cột tường này trèo không được đâu."
Cô quả thực là một chuyên gia trèo tường, đi bộ hơn mười mét về phía nam, chỉ vào lan can phía trên bức tường và nói: "Nhìn này, hai cây cột này là dày nhất, có thể chịu được lực. Những phần sắc nhọn nhất phía trên đã được mài nhẵn, hơn nữa khi lật người qua vừa hay có một cây ngô đồng, cành rất cứng, có thể đỡ được trọng lượng của một người."
Nói làm liền làm, cô gái nhảy lấy đà, nắm lấy lan can, nhảy lên một cái, vượt qua rào chắn, làm liền một mạch, trong thời gian nháy mắt đã ngồi lên đầu tường.
Những người còn lại đều ngây người. Cá khô bơi qua bơi lại giữa lan can, che mắt: "Cô bé, nếu trèo như thế này, sẽ bị lộ hàng đó."
Thời điểm Khương Tiếu nhảy xuống liền đá cho nó một cước, trực tiếp đem cá khô đạp bay.
Cô quả thực rất thành thạo, đáp xuống nhánh cây ngô đồng, cành lá rung chuyển dữ dội, mỗi tay cô cầm lấy một cành cây, hai chân giẫm thành một đường, thân thể tựa hồ nằm nhoài trên cành cây, lẳng lặng chờ đợi sự rung chuyển dừng lại.
Dư Châu: "...!"
Bản năng nghề nghiệp khiến cậu sinh ra ý muốn học theo bản lĩnh trèo tường này của Khương Tiếu.
Phàn Tỉnh là người cổ động hăng say nhất, hắn liên tục vỗ tay: "Lợi hại! Lợi hại!"
Khương Tiếu từ trên cây nhảy xuống, phía dưới là một bãi cát giúp giảm bớt lực tiếp đất, chân cô vững vàng đạp vào trong cát, có chút đắc ý vỗ tay một cái.
"Phó Vân Thông mới lợi hại." Cô nói, "Lẽ nào anh ta đem mỗi một cái cây trong trường học phục dựng lại từng cái?"
Bể cát nằm cạnh sân trường, Khương Tiếu đã lâu không về lại nơi này, đứng dưới mưa phùn ngây ngốc một lúc, háo hức muốn thử.
Cô nàng ép chân, giãn cơ, bắt đầu thực hiện các bài khởi động.
Những người còn lại không có bản lãnh như cô, không thể trèo tường nên tất cả đều đi đường vòng từ cổng trường học tiến vào.
Phàn Tỉnh nhìn người đội mũ: "Anh không leo lên sao?"
Người đội mũ hỏi ngược lại: "Cậu cho là tôi có thể leo lên à?"
Phàn Tỉnh cười to: "Đương nhiên rồi."
Dư Châu nghe được lời này thì bối rối, Phó Vân Thông không biết từ khi nào đã đuổi kịp mọi người, từ xa hỏi Khương Tiếu: "Cô có thể chạy ba ngàn mét được không?"
Khương Tiếu: "Năm ngàn cũng có thể chạy."
Vừa dứt lời cô đã chạy nhanh nhẹn chạy đến vạch xuất phát.
Bọn họ phối hợp với sự hứng khởi đột ngột của Khương Tiếu, ngay khi Phàn Tỉnh hô to "Bắt đầu", Khương Tiếu lập tức di chuyển. Cô chạy hai bước rồi nhanh chóng quay trở về vạch xuất phát: "Xuất phát chậm rồi, làm lại."
Cá khô: "Nghiêm khắc quá đi." Nó bơi qua bơi lại xung quanh Khương Tiếu, dùng vây cá vỗ vỗ tay cổ vũ cho Khương Tiếu.
Từng là thành viên của đội điền kinh, Khương Tiếu đã ba năm rồi không chạy lại, nhưng ký ức về việc chạy bộ đã khắc sâu vào trong cơ thể và bắp thịt của cô từ lâu. Một lần nữa, cô xuất phát đúng lúc và bắt đầu chạy.
Bên cạnh sân trường là dãy phòng học, Phàn Tỉnh bước nhanh và vẫy tay với Dư Châu: "Dư Châu, lại đây. Chúng ta lên lầu xem, giống như khán giả ngồi trên khán đài ấy."
Dư Châu không tự chủ được cùng Phàn Tỉnh bước lên lầu. Đi được một nửa mới hoàn hồn trở lại: Mình làm hòa với hắn rồi sao?
Phàn Tỉnh thấy cậu do dự, trực tiếp đưa tay kéo cậu.
Tòa nhà dạy học thấp bé, chỉ có ba tầng, hai người chạy qua cầu thang tầng ba rồi trực tiếp chạy thẳng lên sân thượng. Sân thượng trống rỗng, những vũng nước lớn nhỏ bị hạt mưa nhiễu loạn, gợn sóng cũng trở nên mỏng manh.
Bọn họ phóng tầm mắt tới sân trường nơi Khương Tiếu đang chạy.
Tư thế đẹp đẽ, tốc độ vững vàng, phảng phất như một chú tuần lộc xuyên qua màn mưa.
"Cậu cũng từng học qua cấp ba phải không?" Phàn Tỉnh đột nhiên hỏi.
Dư Châu vẫn đang do dự có nên phản ứng với hắn hay không, nghe vậy thì sững sờ, dứt khoát không đáp một lời.
Phàn Tỉnh dựa lưng vào lan can xi măng, trên sân thượng có một phòng chứa đồ nhỏ, cánh của màu xanh nhạt đang hé mở, bên trong chất đầy tạp vật và sách giáo khoa vô chủ.
"Tôi cũng chưa từng học qua." Hắn nói.
Dư Châu cả kinh: "Anh cũng không lên được?"
Mở đầu thành công, Phàn Tỉnh nhìn cậu cười cười: "Vậy là cậu thật sự chưa từng học qua?"
Dư Châu: "..."
Phàn Tỉnh: "Tại sao?"
Một câu hỏi đầy thành khẩn, không phải là loại giọng điệu trêu đùa kia. Dư Châu trực tiếp đáp: "Không có tiền."
Mưa phùn tưới ướt khuôn mặt và bả vai của họ. Phàn Tỉnh lấy ra từ phòng chứa đồ hai tờ bài thi, lịch sử và sinh học. Hắn kín đáo đưa cho Dư Châu một bản, mặt Dư Châu lập tức đỏ bừng: "Tôi không hiểu."
Phàn Tỉnh nở nụ cười với cậu, xé một tờ bài thi, rất nhanh đã gấp thành một chiếc máy bay giấy.
"Bay lên —— "
Máy bay giấy tiến vào trong màn mưa.
Mưa tuy nhẹ nhưng dày đặc. Nước mưa làm ướt cả trang giấy, máy bay nhanh chóng trở nên nặng nề, lảo đảo và hạ cánh xuống gốc cây ngô đồng ở dưới lầu.
"80 điểm." Phàn Tỉnh xé tiếp một tấm bài thi, "Để tôi làm thêm một cái."
Lần này hắn gấp một chiếc máy bay giấy phức tạp hơn, to bằng lòng bàn tay. Sau khi bay ra ngoài, quả thực ổn định hơn cái lần trước rất nhiều, nhưng rồi cũng nhanh chóng hạ cánh, dừng lại ở một cây ngô đồng khác cách đó không xa.
"90 điểm." Phàn Tỉnh cười to.
Dư Châu ngơ ngác nhìn Phàn Tỉnh, nửa ngày mới lên tiếng: "Bài thi đều là 150 điểm, 90 điểm là vừa đủ tiêu chuẩn."
Dư Châu cũng cầm giấy gấp theo. Cậu là chuyên gia về mấy trò gấp máy bay giấy này, thuyền giấy, hạc giấy và ếch giấy. Lúc trước Cửu Cửu không có một món đồ chơi nào, có lần cậu tình cờ nhặt được một cuốn sách hướng dẫn gấp giấy trong thùng rác của trường học, nghiêm túc học theo chỉ để giúp Cửu Cửu bớt buồn chán.
Cửu Cửu rất thích những thứ mà cậu gấp cho, Dư Châu cũng sẵn sàng nghiên cứu chúng. Đôi tay của cậu ngoài việc rất giỏi chọn khóa cạy cửa, dường như cũng có chút thiên phú trong việc học gấp giấy.
Chiếc máy bay giấy cậu gấp rất nhẹ và ổn định. Máy bay trượt một đường, mang theo nước mưa, cuối cùng hạ cánh xuống cái cây xa hơn hai chiếc máy bay của Phàn Tỉnh.
"130 điểm!" Phàn Tỉnh cười, "Dư Châu lợi hại quá."
Phàn Tỉnh có một cái miệng rất ngọt, rất biết cách khen ngợi người khác, từ lúc ở trấn Vụ Giác Dư Châu liền biết được điều này.
Hắn là một người đàn ông đẹp trai, ăn nói khéo léo, chỉ cần tỏ ra dịu dàng một chút đã khiến người ta dễ dàng tin tưởng, như làn nước thanh mát có thể dung nhập vào bất kỳ bầu không khí nào. Ở vương quốc của Algar, dù chỉ là một đứa trẻ nhưng Phàn Tỉnh lại là thành viên được dân bản địa hoan nghênh nhất nhất trong số bọn họ.
Dư Châu không tin những gì Phàn Tỉnh nói. Trong thâm tâm cậu biết Phàn Tỉnh chỉ đang chọc cười cậu, cố gắng làm cậu vui lên: dù cho cậu không học cấp ba thì đã sao, máy bay giấy của cậu có thể bay rất xa đó.
Rõ ràng chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, Dư Châu vẫn tự nhủ trong lòng: "Không cần thiết vui vẻ", nhưng rồi cậu vẫn nở nụ cười.
Cậu bất đắc dĩ cười, không để Phàn Tỉnh tận dụng cơ hội. Chỉ cần Phàn Tỉnh tình nguyện, hắn luôn có thể tìm mọi cơ hội để trêu chọc Dư Châu. Dư Châu trong lòng tự cảnh cáo chính mình: Hắn sẽ làm hại đến mình.
Lại như có một âm thanh khác, là cá khô đang nói thầm với cậu: Hắn đã cứu cậu.
"Lần thứ nhất làm người, nếu có gì sai sót, mong cậu hãy lượng thứ cho tôi." Phàn Tỉnh bỗng nhiên mở miệng.
Dư Châu: "..."
"Nếu như tôi có làm điều gì sai trái, cậu hãy nhớ tha thứ cho tôi." Phàn Tỉnh rất nghiêm túc.
Phàn Tỉnh đối với người khác thân thiết ra sao, nói lời êm tai như thế nào, nhưng cố tình lần nào mở miệng ra với cậu nghe cũng rất thiếu đánh."Dựa vào cái gì?" Dư Châu hỏi ngược lại.
Phàn Tỉnh: "Dựa vào việc tôi thích cậu."
Dư Châu: "Không nhìn ra."
Phàn Tỉnh: "Loại tâm sự thầm kín này, sao có khả năng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng để cậu nhìn thấy? Tôi giấu nó ở trong lòng mà."
Dư Châu: "Nếu chuyện tương tự như lần trước xảy ra, anh sẽ đem tôi đẩy xuống nữa sao?"
Phàn Tỉnh không chút do dự: "Ừ."
Dư Châu: "..."
Phàn Tỉnh: "Nhưng tôi sẽ nhảy xuống cùng với cậu."
Dư Châu không có chút cảm động nào.
Nhưng một người có ngoại hình, dáng người và giọng nói đúng với những gì cậu thích, lại thành thật nói những lời như vậy với cậu, điều này khiến trái tim cậu dần dần được buông lỏng.
Dư Châu nhìn tóc Phàn Tỉnh bị quấn thành một chùm, quả dâu tây trên dây cột tóc nổi bật bên trong màn mưa rả rích.
Nhìn cũng có chút đáng yêu.
Cửa sân thượng mở ra, Phó Vân Thông, Liễu Anh Niên cùng người đội mũ đều đi lên.
Cá khô âm thanh hung hăng: "Lén lút hẹn hò không đưa tôi theo! Cá khô ta bị tổn thương sâu sắc!"
Phó Vân Thông dựa vào mép sân thượng nhìn Khương Tiếu. Khương Tiếu chạy xong hai ba vòng, tay chống đầu gối mà thở dốc, nhìn trái nhìn phải đều không thấy đám người kia đâu, cô tức giận dậm chân: "Cá khô! Không phải mi nói sẽ cổ vũ cho bà đây sao! Người đâu!"
Cá khô rống đến mọi người đau cả lỗ tai: "Tiếu Tiếu! Cô có phải là người chạy nhanh nhất trong đội của cô không?"
"Không phải." Khương Tiếu tức giận trả lời, "Có vài người chạy còn nhanh hơn tôi, thật là làm người khác ganh tị!"
Cá khô cười to: "Tôi không quan tâm, ở trong lòng tôi Khương Tiếu chính là người đứng nhất!"
Liễu Anh Niên cùng Phàn Tỉnh cầm mấy viên gạch trên sân thượng gõ vào lan can sắt: "Người đứng nhất! Người đứng nhất!"
Khương Tiếu chống nạnh, nhìn mấy con người trên sân thượng phía xa.
"... Các người thật phiền phức." Trên khuôn mặt luôn luôn căng thẳng của cô lúc này lại lộ ra một nụ cười, hướng về phía dãy phòng học mà chạy tới.
"Tôi nhớ ra rồi." Phó Vân Thông bỗng nhiên cong ngón tay lên gõ xuống lan can, "Hồng Thi Vũ cũng chạy bộ."
Đội điền kinh của Khương Tiếu, đội cầu lông của Hồng Thi Vũ. Trước và sau mùa giải, các cô thường xuyên phải tập luyện trong sân trường, chạy đường dài là môn thể thao bắt buộc phải rèn luyện, đôi khi các cô phải tập trung rèn luyện thể chất trong tiết tự học cuối cùng vào buổi tối.
Cũng giống với Khương Tiếu, Hồng Thi Vũ cũng có một đôi chân rất đẹp và khỏe khoắn.
"Khương Tiếu!" Dư Châu hô to gọi Khương Tiếu đang từ dưới lầu đi lên, "Đàn chị thứ hai bị sát hại có phải cũng là nữ sinh của đội thể thao không?"
"Làm sao anh biết!" Khương Tiếu lớn tiếng đáp.
Dư Châu sởn cả tóc gáy, cùng Liễu Anh Niên bên cạnh hai mặt nhìn nhau.
"Kẻ đó là biếи ŧɦái sao? Hắn thích chân của nữ sinh luyện thể thao?" Liễu Anh Niên, "Vì cái này mà đi gϊếŧ người? Không phải chứ?"
Người đội mũ đang học cách xé bài thi để gấp máy bay giấy như Phàn Tỉnh. "Ngây thơ thật," anh ta chế nhạo, "Lý do này có gì mới mẻ đâu, còn nhiều lý do khác ly kì hơn nữa mà các cậu vẫn chưa từng được nghe đâu."
Phó Vân Thông siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi: "Cho tôi hai ngày. Tôi sẽ phục hồi lại tất cả những thứ tôi tiếp xúc qua, những chuyện mà tôi đã hỏi qua tất cả mọi người trên con đường đó cho mọi người."
Nét mặt cậu ta mang theo vẻ cố chấp và thống khổ, không ai khác có thể giúp được cậu ta. Trong sự kiên trì của Phó vân Thông còn có sự hối hận và tiếc nuối, bọn họ cũng không có ý định hỏi tường tận. Gặp được chủ l*иg thẳng thắn như vậy bọn họ đã cảm thấy rất may mắn, Dư Châu nghĩ thầm, chỉ cần tìm ra kẻ sát hại Hồng Thi Vũ là có thể lấy được bí mật về sự tồn tại của "L*иg chim". Thỏa thuận này đối với nhà thám hiểm mà nói quả thật rất hấp dẫn.
"Chỉ cần chủ l*иg nguyện ý, thứ gì cũng có thể xuất hiện bên trong 'L*иg chim' phải không?" Liễu Anh Niên hỏi.
"Không phải." Phó Vân Thông lắc đầu.
Liễu Anh Niên rất tò mò về phương pháp tái tạo lại thành phố của Phó Vân Thông: "Bên trong còn có quy tắc gì nữa sao? Nếu như có thể nói..."
"Có một quy tắc bí mật được ẩn giấu bên trong 'L*иg chim', tôi nghĩ chỉ có 'Chủ l*иg' mới biết." Phó Vân Thông nói, "Còn một bí mật khác, tôi nghĩ sẽ chẳng có chủ l*иg nào lại chủ động nói ra cho mọi người biết."
Dư Châu: "Bí mật?"
Phó Vân Thông: "Sau khi nhà thám hiểm trở thành chủ l*иg, sẽ cùng người sáng lập ra 'L*иg chim' gặp mặt."
Dư Châu ngẫm nghĩ —— là ai đã chế tạo ra "L*иg chim"?
Hoặc là nói, là ai đã tạo ra một thế giới mang nhiều quy tắc và gϊếŧ chóc đầy quỷ quyệt như thế này?
Vấn đề liên quan chặt chẽ đến bản chất của "Hãm khoảng không" là cái gì? Một con đường? "L*иg chim" là gì? Điểm cuối của con đường?
Lúc Phó Vân Thông mới đến "L*иg chim" này, nó hoàn toàn trống không, không có bất kỳ vật gì, cũng không có chủ l*иg tiền nhiệm.
Phó Vân Thông không nhớ rõ mình đã ở chỗ này bao lâu. Cậu ta không hề cảm thấy đói bụng, không khát, cũng không cảm thấy mệt mỏi, chuyện duy nhất mà cậu làm chính là hướng về phía trước mà đi.
Cuộc thám hiểm không có mục đích, càng không phân rõ phương hướng.
Phó Vân Thông cứ đi về phía trước, cậu đi rất chậm, luôn quan sát mọi thứ xung quanh. Điều đáng tiếc là bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào cũng chỉ có một sự trống rỗng bao la của hư vô.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc chuyến đi, cậu bỗng nghe thấy trên đỉnh đầu mình có một tiếng ong ong vang vọng.
Một giọng nói lớn tiếng không thể phân biệt rõ là nam nữ rơi xuống như một cơn mưa lớn.
Giọng nói kia hỏi cậu: "Nếu như cho ngươi một cơ hội, ngươi sẽ đem khoảng trống này tạo ra thứ gì?"
Chủ nhân của giọng nói đó có bàn tay to lớn đến mức có thể dễ dàng đè chết Phó Vân Thông. Chúng nó ở giữa trời cao khuấy động, từng đám mây lần lượt xuất hiện. Một con cá khổng lồ lấp lánh xuyên qua tầng mây, đây là lần đầu tiên Phó Vân Thông nhìn thấy ảo ảnh của An Lưu.
Quái ngư khổng lồ nằm ngoài tầm hiểu biết và trí tưởng tượng của cậu lướt qua bầu trời và biến mất như thể bị hư không nuốt chửng.
"Giọng nói đó nói với tôi rằng đối với chủ l*иg mà nói, 'L*иg chim' là nơi mà bản thân tin rằng bất cứ thứ gì có tồn tại thì thứ đó sẽ xuất hiện." Phó Vân Thông nói, "Có đức tin ắt sẽ tự sinh ra."
Chủ nhân của giọng nói đã biểu diễn một màn ảo thuật nho nhỏ đó cho cậu ta xem.
"Ngươi nghĩ thử... Như vầy đi, phạm vi xung quanh cũng không thể nói là trống trải, ngươi đang ở trong một cái kén. Bên ngoài cái kén là một thế giới mà ngươi không thể tưởng tượng ra được. Dị thú bên ngoài sẽ coi cái kén là một miếng mồi ngon, chúng liều mạng muốn xé nó ra, bắt lấy ngươi và ăn thịt."
Khi giọng nói giảng giải, mọi thứ trong khung cảnh trắng xóa thực sự theo đó mà thay đổi. Mặt đất dưới chân Phó Vân Thông mất đi, cậu ta lảo đảo ngã sấp xuống. Cậu ngã vào một thứ gì đó trắng trắng và mềm nhũn. Một tiếng gầm trầm thấp vang lên bên ngoài khoảng không màu trắng, móng vuốt sắc nhọn của dị thú ấn vào "cái kén" đang bao bọc lấy cậu, không gian càng lúc càng nhỏ, dường như có hàng trăm, hàng nghìn bàn tay đen sắc bén, tất cả đều dồn dập hướng về phía Phó Vân Thông mà ấn xuống, gần đến mức Phó Vân Thông có thể nhìn thấy vết máu và vảy đen trên móng vuốt của chúng.
Phó Vân Thông kinh hãi, cậu theo bản năng mà cảm thấy sợ sệt. Nhưng ngay lúc đó cậu lập tức nhớ tới giọng nói kia đã nói.
Chủ l*иg tin tưởng nơi này tồn tại cái gì, "L*иg chim" sẽ xuất hiện cái đó.
Phó Vân Thông thử nói chuyện với móng vuốt cách mình không quá nửa mét và cái kén mơ hồ mỏng đến trong suốt kia.
"Một bộ phim rất chân thực."
Ngay khi câu nói này vang lên, những suy nghĩ liên quan đến ngữ nghĩa cùng với những trải nghiệm trong cuộc sống lập tức hình thành trong ý thức của Phó Vân Thông.
Cậu không còn bị ràng buộc bởi "cái kén" nữa mà đang ngồi bên trong một rạp chiếu phim, đeo kính VR, đắm mình trong bộ phim mà vai chính lại là những sinh vật bên ngoài Trái Đất.
Một tiếng cười chói tai vang lên từ phía trên đỉnh đầu truyền đến, người kia cười đến như không thể thở nổi: "Không tệ, không tệ!"
Lập tức, chủ nhân của giọng nói đó biến mất.
Liễu Anh Niên nghe đến mức hoàn toàn ngây người.
Cậu ta thậm chí còn quên chép chúng vào sổ: "Ý cậu là... 'L*иg chim' được tạo ra bởi tư duy và kinh nghiệm của chủ l*иg?"
"Không sai." Phó Vân Thông có chút cao hứng, "Cậu là người đầu tiên có thể hiểu ngay những gì tôi muốn nói."
"Dù sao tôi cũng là..." Liễu Anh Niên ngừng lại, "Tôi hiểu được... Hóa ra là như vậy."
Dư Châu nhớ lại ba loại l*иg chim nguy hiểm nhất mà Khương Tiếu đã từng nói, một trong số đó là l*иg chim mà chủ nhân là trẻ nhỏ hoặc là bệnh nhân.
Trẻ nhỏ vẫn chưa ý thức được một thế giới hoàn chỉnh và logic là như thế nào, tuổi càng nhỏ thì kiến thức của chúng về mọi thứ trên đời càng khuyết thiếu. Mà đối với suy nghĩ của những người bệnh —— đặc biệt là những bệnh nhân tâm thần —— bị mắc kẹt trong bệnh tật sẽ khiến cho "l*иg chim" của họ trở nên khá hỗn loạn và đáng sợ.
Dư Châu sống lưng lạnh toát: Cậu hy vọng nhóm bọn họ sẽ không gặp phải những cái l*иg chim như vậy.
"Tôi có thể ở đây thị phạm một lần, có đức tin ắt sẽ tự sinh ra." Phó Vân Thông nói.
Cá khô hăng hái: "Tôi muốn xem phim."
"Không phải phim, mà là một tồn tại chân thật, tôi đã từng nhìn thấy nó." Phó Vân Thông ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trên bầu trời.
Một tia sáng xanh xuất hiện giữa bầu trời đang bị màn mưa che phủ, như thể bầu trời đang bị nứt ra. Chút màu xanh đó đặc như sơn, nhanh chóng nhuộm lấy mây đen. Phạm vi của màu xanh lam càng lúc càng lan rộng hơn, từ bên trong đám mây có một thứ gì đó trông rất rực rỡ xuất hiện.
"Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi còn không biết tên của nó." Phó Vân Thông nói: "Nhưng tôi nghĩ nó hẳn là rất thích biển mây, giống như một con cá muốn bơi lội trong dòng nước. Lúc này nó đang ở trên đỉnh đầu của tôi. Nó đến rồi."
Cậu ta miêu tả, lại như đang thuyết phục chính mình và thuyết phục những người trước mắt.
Trong phạm vi trường trung học Lâm Giang, mưa cuối cũng đã tạnh. Trên bầu trời trong xanh, một chú cá to lớn, rực rỡ xuyên qua thứ ánh sáng kỳ diệu như bọt xà phòng, những chiếc vây dài và uyển chuyển nhảy múa trong ánh nắng và không khí.
Vây của nó nhẹ như một chiếc lều vải, trong chốc lát nó khiến Dư Châu liên tưởng đến những con sứa trôi nổi dưới đáy biển.
Nhưng so với con sứa thì nó to và nặng hơn. Nó bay lượn trên bầu trời trường trung học Lâm Giang, ánh nắng chiếu vào làn da của nó, khúc xạ và tản ra, biến thành thứ ánh sáng nhiều màu sắc.
"Những gì tôi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh." Phó Vân Thông nói, "Thứ hiện tại mọi người nhìn thấy, chính là ảo ảnh của ảo ảnh."
Cậu ta cúi đầu nhìn cá khô đang sững sờ nằm trên đỉnh đầu Dư Châu.
"Ngươi rất giống nó, nhưng nhỏ hơn một chút, bọn ngươi đều có một cái sừng." Phó Vân Thông ra hiệu, nhẹ giọng nói: "Lớn lên ngươi cũng sẽ xinh đẹp như vậy sao?"
Cá khô chỉ lo ngơ ngác ngước nhìn con cá lớn trên đỉnh đầu, không nói một lời.
Dư Châu nói: "Nghe nói con cá này tên là An Lưu."
Vây của cá khô giống như bàn tay đang nắm chặt lấy tóc Dư Châu, gần như khiến Dư Châu đau đến hừ một tiếng.
"An Lưu..." Cá khô dùng âm thanh chỉ có Dư Châu nghe được, nói, "Thì ra nơi này cũng có người biết về An Lưu..."
Con cá lớn đáng kinh ngạc này đã khiến tâm tình Phó Vân Thông có vẻ khá lên một chút.
"Khương Tiếu nói cho tôi biết bí mật của cô ấy, tôi cũng muốn chia sẻ với mọi người về một bí mật của 'L*иg chim'." Cậu giơ tay lên, như muốn xé nát thứ gì đó trong không khí.
Cá lớn biến mất. Bầu trời màu lam vẫn chưa tiêu tan, một vết nứt xuất hiện trên bầu trời.
Vết nứt càng lúc càng lớn. Phía ngoài vết nứt là một không gian tối đen, giống như một lỗ đen nuốt chửng mọi ánh sáng, là màu đen thuần khiết và mãnh liệt nhất mà mắt người có thể quan sát được.
Trong không gian đen ngòm xuất hiện một vết nứt mỏng manh, sáng rực. Những bông tuyết rơi xuống từ khe nứt. Chúng xuyên qua không gian đen đặc và bầu trời xanh, hóa thành những giọt nước trước khi rơi vào tay Dư Châu.
"Đây là không gian ở bên ngoài 'L*иg chim'." Phó Vân Thông nói, "Nhưng tôi không biết phía trên vết nứt đó là cái gì và tại sao lại có tuyết rơi xuống."
Đây là "L*иg chim" đầu tiên mà Phó Vân Thông đã đến, cậu ta đã ở bên trong "L*иg chim" không người này và trở thành chủ l*иg.
Vì vậy cậu ta không hề được trải qua quá trình đi từ "L*иg chim" này đến một "L*иg chim" khác.
Đó là hành lang đen kịt mà Dư Châu đã gặp qua hai lần.
Vô số l*иg chim, vốn dĩ luôn được giấu bên trong hành lang tối đen đó, đầy rẫy như trứng.
Để Phó Vân Thông một mình nhớ lại các nhân vật hiện diện trên đường Giang Diện, người đội mũ dẫn mọi người đi tìm một vòm cầu ở mép bờ kè sông, dựng khung sắt rồi bắt đầu nướng cá.
Anh ta hướng dẫn Dư Châu và những người khác câu cá trong bãi cạn, Dư Châu và Phàn Tỉnh học rất nhanh, sau khi kính của Liễu Anh Niên rơi xuống nước mấy lần, cậu ta lên bờ với đôi chân ướt đẫm.
Trên bờ, Khương Tiếu đang nắm lấy đuôi cá khô, hỏi nó liệu con cá lớn kia có mối quan hệ huyết thống nào với nó không.
Nhưng bất kể có hỏi thế nào thì cá khô cũng không chịu mở miệng. Bị hỏi đến bực mình, nó bèn lấy vây cá che lại đôi tai không tồn tại của mình và lớn tiếng nói: "Tôi không nhớ, tôi không có não!"
Tiếp tục hỏi lại, nó giả vờ khóc thút tha thút thít: "Tôi có lớn lên cũng không thể xinh đẹp như vậy, sao lúc nào các người cũng dùng thứ này để kí©h thí©ɧ ngư gia ta chứ."
Khương Tiếu sẽ luôn đúng lúc nhắc nhở nó: "Nói không chừng sau khi mi ăn trái tim kia rồi sẽ trở nên xinh đẹp như vậy thì sao."
Không thể khuyên bảo được, Khương Tiếu hung hăng nắm lấy nó: "Mau trở lại hình dạng ban đầu! Một khi trở lại hình dạng ban đầu, có lẽ chúng ta có thể thoát khỏi l*иg chim quỷ dị này! Nếu Dư Châu không thể quay lại thì em gái anh ấy sẽ ra sao đây?"
Cá khô nằm trong tay cô giả chết.
"Bà đây đã kể cho mi nghe tất cả bí mật của bà, còn mi ngược lại một chữ cũng không chịu nói." Khương Tiếu dịu giọng, cũng bắt đầu giả vờ thút thít, "Chúng ta còn là bạn đồng hành nữa sao?"
Giả khóc không có hiệu quả, cá khô thẳng tắp nằm ườn ra.
Cô đem cá khô vứt qua một bên: "Không cần mi nữa."
Cá khô lại bò về bên cạnh Khương Tiếu, cẩn thận rúc vào chân của cô. "Tôi không phải là người duy nhất không nói ra bí mật. Ví dụ như..." Nó quay đi quay lại tìm kiếm mục tiêu, đột nhiên ngửi thấy mùi cá nướng trên tay của người đội mũ, "Ví dụ như anh ta!"
Đuôi cá thẳng tắp chỉ về phía người đội mũ. Người đội mũ cũng không ngẩng đầu lên: "Muốn chết hả?"
Người duy nhất trong nhóm không sợ người đội mũ chỉ có Khương Tiếu và Phàn Tỉnh. Khương Tiếu tò mò hỏi anh ta: "Anh trai, rốt cuộc tên của anh là gì, khi nào mới có thể nói cho chúng tôi biết?"
Người đội mũ trầm mặc.
"Còn mũ của anh nữa." Phàn Tỉnh tiếp lời: "Sao anh luôn đội mũ, khi ngủ cũng không cởi ra? À không, anh không ngủ cùng chúng tôi."
Tâm điểm không còn đặt trên người cá khô nữa, nó lập tức trở nên tràn đầy hăng hái: "Tôi biết! Anh ta bị hói."
Người đội mũ lạnh lùng liếc nó, cá khô hỏa tốc mềm ra giả chết trên mắt cá chân của Khương Tiếu.
Dư Châu và Liễu Anh Niên sợ nhất là làm mất lòng người đội mũ, hai người tức khắc nhìn nhau, Liễu Anh Niên lấy hết can đảm nói: "Anh trai, anh che che giấu giấu như vậy, chúng tôi sẽ không bao giờ có thể hòa hợp được với anh. Cái này không tốt đâu!"
Người đội mũ ánh mắt trở nên sắc lẹm như dao: "Vậy còn cậu?"
Liễu Anh Niên đem một miếng thịt ốc nóng hổi và mềm mại nuốt xuống rồi mới nói: "Tôi...Tôi cái gì?"
Người đội mũ: "Cậu không giải thích một chút về việc tại sao trong ba lô đều là thức ăn đã quá hạn?"
Liễu Anh Niên: "..."
Người đội mũ: "Cậu nói bí mật của cậu ra, tôi cũng sẽ nói của tôi."
Mọi người toàn bộ đều nhìn về phía Liễu Anh Niên.
Liễu Anh Niên ngượng ngùng đặt chiếc vỏ ốc trong tay xuống. "Mọi người luôn nói tôi mang theo đồ ăn hết hạn sử dụng. Lúc đầu tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó tôi mới hiểu ra, nhưng lại không dám nói ra sự thật." Cậu ta nói: "Thật ra... chúng nó... đều chưa hết hạn sử dụng."
Khương Tiếu lấy từ trong ba lô ra một gói bánh quy, dưới ánh lửa có thể nhìn thấy rõ chữ bên trên: Ăn ngon nhất vào trước tháng 1 năm 2020.
"Nhưng lúc tôi mua nó vẫn là năm 2019!" Liễu Anh Niên lo lắng nói: "Tôi đã rơi vào 'Hãm khoảng không' vào ngày 11 tháng 11 năm 2019!"
Đồ ăn sắp hết hạn nên rẻ đến mức Liễu Anh Niên mua một túi lớn đầy ắp. Khi mua cậu đã lựa chọn rất kỹ, bao gồm ngũ cốc nguyên hạt, thực phẩm ít đường, protein, tinh bột còn có vitamin.
Khi rơi vào "Hãm khoảng không", cậu đang trên đường về đơn vị tham gia tập huấn. Cậu có trách nhiệm rất trọng đại, là nhân viên hậu cần quan trọng chịu trách nhiệm về bảo đảm lương thực trong tiểu đội.
Trong mắt mọi người, Liễu Anh Niên lần thứ hai lắp bắp, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu. Khi ngẩng đầu lên, trên mặt ngoài sự quyết tâm, còn lộ ra vẻ mạo hiểm và liều lĩnh.
"Thân phận của tôi khác với mọi người." Giọng cậu ta run rẩy, nhưng vẫn cố gắng hết sức để bình tĩnh trở lại. "Tôi thuộc đội điều tra hố sâu của Cục Điều tra Quốc gia và là điều tra viên 'Hãm khoảng không'."
Cậu ta dừng lại hai giây rồi bổ sung: "... Đang thực tập."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phàn Tỉnh: Anh trai đội mũ không ngủ chung với chúng ta.
Cá khô: Một câu nói nghe có vẻ bình thường, tại sao đến lúc ngươi nói ra lại làm người ta cảm thấy rất kỳ quái nhỉ?
Phàn Tỉnh: Người đen tối nhìn đâu cũng thấy đen tối.