Xích sắt quấn quanh mắt cá chân của Algar bị lỏng ra, "coong" một tiếng rơi xuống đất kêu vang.
"Chơi trò chơi với các nhà thám hiểm thật là một điều phiền phức. Chẳng có chút thú vị nào." Đôi mắt đen láy như màu tóc, nước da màu mật ong. Vì ở trong cung điện lâu ngày nên có vẻ như trông hắn cũng chẳng còn vẻ cường tráng như lúc trước, "Nhưng Arthur thích thế. Em ấy thích nhìn người khác đau khổ vì luật chơi của mình, ngay cả khi hạnh phúc bọn họ cũng cần phải ngụy trang cho thật cẩn thận."
Hắn dựa vào bên cửa sổ, phía sau là bệ cửa sổ rộng lớn.
Phàn Tỉnh tựa sát vào chân Dư Châu, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn và non nớt.
Lời nói ra cũng rất lãnh đạm: "Chủ l*иg tiền nhiệm là bị ngài cố ý gϊếŧ chết."
Algar không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Người đề nghị theo dõi ngược lại chủ l*иg chính là Arthur. Hắn rất am hiểu trò chơi này và đã quen với việc xông pha về phía trước." Algar nói, "'L*иg chim' thực sự là một thứ rất kỳ lạ. Con người ta sẽ vô tình bị nó thay đổi. Vốn dĩ ta không có ý tưởng đó..."
"Ý tưởng gì?" Phàn Tỉnh lập tức hỏi, "Làm 'Chủ l*иg'? Hay là làm 'Cô dâu'?"
Algar nhìn hắn: "Ta thật sự rất không vừa mắt ngươi."
Cái miệng nhỏ nhắn của Phàn Tỉnh không ngừng nhấp nháy: "Ngài cũng sẽ quỳ xuống và hôn lên chân của hắn như những người trong luyện ngục sao?"
Algar mỉm cười: "Arthur là một đứa trẻ rất đơn giản. Nó chỉ thích chơi trò chơi và thích người khác vâng lời nó. Chỉ cần thỏa mãn sở thích đó, nó sẽ không đi sâu thêm nữa."
"Hắn đã chơi ba năm rồi, như vậy còn chưa đủ sao?" Phàn Tinh sắc bén nói: "Đã ba năm chưa có nhà thám hiểm nào đến 'L*иg chim' này, Arthur sẽ không khó chịu khi mỗi ngày đều phải đối mặt với ngài và những người ở đây sao?"
Nói xong, hắn cọ cọ lên quần Dư Châu, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu: "Anh ơi, em nói có đúng không?"
Algar sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Linh hồn của những nhà thám hiểm mới là lý do khiến l*иg chim trở thành một thế giới độc lập. Họ sống, lao động, làm tất cả những việc họ nên làm hoặc những việc không nên làm. L*иg chim vì nguyên nhân đó mà càng trở nên phong phú hơn.
L*иg chim là một chiếc hộp cát, chủ l*иg là người điều khiển hộp cát đó. Bên trong hộp cát nhỏ còn có đủ các loại sinh vật sinh sôi nảy nở, trở thành một thế giới vượt xa sức tưởng tượng.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu người và đồ vật trong hộp cát không thay đổi?
Arthur vẫn là một nhà thám hiểm, Algar cũng không thể cướp đi mạng sống của hắn. Chỉ cần Arthur sẵn lòng, hắn có thể thoát khỏi thế giới tưởng chừng như sống động nhưng thực chất lại không có sự sống này bất kỳ lúc nào hắn muốn.
Cánh cửa nằm trong tay Algar. Nếu Arthur hỏi đến, liệu Algar có từ chối hay không? Algar rất sợ Arthur sẽ ghét mình, liệu hắn có chấp nhận mở cánh cửa đó cho Arthur rời đi hay không?
Dư Châu không nghĩ Arthur sẽ chán ghét nơi này. Cậu còn nhớ lúc Arthur đặc xá cho những người ở luyện ngục, trên mặt hắn đã thể hiện rõ sự hạnh phúc và điên cuồng đến nhường nào.
"Các người nên đồng ý với yêu cầu của ta." Algar thay đổi chủ đề và lặp lại yêu cầu của mình, "Cánh cửa nằm trong tay ta, đây là con đường duy nhất để các người có thể rời đi."
Dư Châu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ sau lưng Algar trong suốt. Trời đã sắp sáng, Phi Tinh nhai đang hiện lên ngày một rõ ràng.
Nếu một nhà thám hiểm nhảy khỏi Phi Tinh nhai, hắn ta chắc chắn có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình đó khi đứng ở nơi đây.
Tại sao nhất định phải là Phi Tinh nhai? Tại sao các nhà thám hiểm phải nhảy từ Phi Tinh nhai xuống? Đây như thể là một nghi lễ mở đầu mà mọi người đều phải âm thầm chấp nhận.
Mãi cho đến khi nhìn thấy cửa sổ lớn này, Dư Châu mới hiểu được ý nghĩa của Phi Tinh nhai: mỗi khi có nhà thám hiểm nhảy xuống, Algar và Arthur đều sẽ ở đây theo dõi, tận hưởng những giây phút sống sót cuối cùng của các nhà thám hiểm.
"Vương quốc" của bọn họ lại sắp có thêm một thần dân mới.
Vào những buổi tối, ở nơi vách đá đã từng chứng kiến
sự sụp đổ của vô số sinh mạng đó, những buổi yến hội cuồng dã vô độ kia sẽ luôn được tổ chức mà không biết mệt mỏi. Cái chết không còn là điều để tiếc nuối trong "L*иg chim" nữa, đối với họ chỉ cần trong chén có rượu đã là điều mãn nguyện rồi.
"Phía bên kia" có hình dạng giống như luyện ngục kia, cư nhiên cũng là do Algar và Arthur cùng nhau thiết lập.
Một ngọn núi không thể vượt qua, con đường rõ ràng đã tồn tại nhưng lại không ai có thể bước qua, hắn đã khôn khéo để lại một cơ hội cho những người bị bỏ rơi và bị trừng phạt kia, nhưng đó chẳng khác nào là một con đường vô hình không để ai chạm vào nó.
Vì vậy mọi người chỉ có thể hy vọng vào cái chết của những nhà thám hiểm còn có sự ân xá quý giá mà người tự xưng mình là "Algar" Arthur bố thí cho bọn họ. Arthur không thể để cho những kẻ trong luyện ngục trực tiếp trở về bên kia, việc này có thể chứng tỏ đã có người nhúng tay vào, người đó chính là Algar.
Sự tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần khiến những người trong "l*иg chim" không dám chống cự hay tra hỏi chủ l*иg. Những người mà Dư Châu từng nhìn thấy ít nhiều đều sẽ có dấu vết hình cánh hoa trên cánh tay.
Đó là dấu hiệu của việc đã đi qua luyện ngục và cũng là một lời nhắc nhở của quốc vương: đừng phản bội, đừng bất tuân.
Algar cùng Arthur rất hứng thú đối với việc chế tạo ra một "Vương quốc" như thế này.
Hai anh em bọn họ rõ ràng đã có được thứ mình cần trong chiếc "l*иg chim" này.
"Ta không biết các nhà thám hiểm của 'L*иg chim' được sàng lọc như thế nào, cũng không biết khoảng thời gian đó là bao lâu. Nhưng ở đây đã ba năm không có nhà thám hiểm nào đến." Ngón tay trong hư không vẽ ra một cánh cửa nhỏ, Algar nhanh nhẹn nói ra như đang ngâm một bài thơ, "Đó là lý do tại sao ta đối xử tốt với các ngươi. Gϊếŧ Arthur, sau đó ta sẽ mở cửa cho các ngươi rời khỏi đây."
Phàn Tỉnh và cá khô cùng nhìn Dư Châu.
Dư Châu: "Tôi không thể gϊếŧ người."
Algar: "Hoặc là các ngươi chết, hoặc là Arthur chết, ngươi nhất định phải chọn một trong hai."
Dư Châu rất thẳng thắn: "Không chọn."
Algar cũng rất thẳng thắn: "Vậy ta chỉ có thể đem hi vọng này ký thác vào đám người tiếp theo thôi."
Trước ngôi nhà đá bên bờ sông, Khương Tiếu và Liễu Anh Niên đang ngồi xổm đợi người đội mũ nướng cá cho cả hai.
Hai bên bờ sông tràn ngập hương hoa tường vi. Bên trong cánh đồng hoa, các ống hoa ngày càng lớn lên, cao tới hơn chục mét, ngay cả Khương Tiếu, người ngày nào cũng nói "trong l*иg chim chuyện gì cũng có thể xảy ra" cũng bắt đầu lo lắng.
Liễu Anh Niên đứng từ xa nhìn, chọc vào cánh tay Khương Tiếu: "Tiếu, cô có thấy những thứ đó trông giống hình người không?"
Khương Tiếu nhìn chăm chú một chốc: "Có lẽ không đâu ha?"
Liễu Anh Niên lại hỏi: "Đội mũ, anh cảm thấy thế nào?"
Người đội mũ phớt lờ cậu ta.
Người đội mũ được xem như một cựu chiến binh sinh tồn trong môi trường hoang dã, anh ta rất giỏi tìm kiếm thức ăn trong rừng và trong các con suối. Anh ta còn là bậc thầy của các món nướng. Chỉ với một vài loại gia vị đã có thể tạo ra một món ăn ngon đến mức ngay cả con cá khô thích lải nhải suốt ngày kia cũng hoàn toàn bị thuần phục.
Gió thổi tung bay những cánh hoa màu xám nhạt như vảy cá. Một số cánh hoa vô tình rơi trên tóc Liễu Anh Niên, thời điểm cậu đưa tay cào chúng xuống lại chợt nghĩ đến cái chết của chú chó con kia bèn vội vàng ném chúng đi.
Cánh hoa rơi xuống miếng cá nướng, trong nháy mắt bị lửa nướng đến cháy đen.
Người đội mũ, Khương Tiếu: "..."
Bọn họ còn chưa kịp mở miệng mắng người, Liễu Anh Niên đột nhiên đặt mông ngồi xuống. Cậu đưa tay chỉ vào cánh đồng hoa ở phía sau hai người: "Nó đang di chuyển, nó đang di chuyển..."
Hai người họ còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì bên trong cánh đồng hoa đã vang lên một tiếng động lớn.
Những cái cây cao trong cánh đồng hoa lần lượt đứng lên trên mặt đất giống như có ai đó đang nắm lấy rễ cây của chúng mà nhổ lên khỏi mặt đất, chúng bắt đầu cất bước đi trên mặt đất trông y hệt con người. Chúng cao hơn so với tưởng tượng của bọn họ, tay và chân đều có đầy đủ, bên trong thân cây còn có một cái đầu mọc ra, toàn thân của chúng từ trên xuống dưới đều được bao phủ bởi các dây leo hoa tường vi xám nhạt.
Chúng bắt đầu di chuyển, kéo thêm nhiều rễ cây ra khỏi đất. Rễ cây kéo theo đất, đống lửa trước mặt người đội mũ rung chuyển. Anh ta và Khương Tiếu nhanh chóng kéo lấy Liễu Anh Niên chân cẳng đang run rẩy liên hồi lên một chỗ cao hơn. Chỉ trong vòng mười giây, vùng đất ven sông đã bị vô số dây leo kéo đi và bắt đầu chuyển động chậm rãi.
Ngọn lửa chưa kịp dập tắt ban nãy chậm rãi thiêu cháy các đóa hoa tường vi.
Trong ánh bình minh, cánh đồng hoa rộng lớn bị lửa cháy phừng phực đang được người dây leo khổng lồ kéo lê xuống dòng sông.
Trên đỉnh núi phía xa, trong cung điện treo cờ hoa tung bay, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên.
Đỉnh của cung điện bị đâm thủng.
Những dây leo khổng lồ lao ra khỏi mái nhà như những chiếc xúc tu, chúng vươn mình vẫy vẫy trong ánh nắng ban mai.
Trải nghiệm ở trấn Vụ Giác đã làm cho Dư Châu không còn ngán chủ l*иg nữa. Lão Cổ muốn chết nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn mở cửa cho bọn họ đó thôi.
Nhưng Algar thì khác. Vương quốc do hắn tạo ra quá bình yên và hạnh phúc, tất cả những người trong vương quốc không vâng lời hắn đều sẽ bị ném vào luyện ngục. Một hoặc hai nhà thám hiểm không khuất phục, hắn ta cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Dư Châu ngay lập tức hiểu được những gì mà Khương TIếu đã nói: Một "l*иg chim" yên bình và hạnh phúc như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.
Những dây leo tường vi khổng lồ xuyên thủng nóc cung điện, bạo phát ở mọi ngóc ngách trong phòng. Khi những dây leo có gai nhọn lao về phía họ, Dư Châu và Phàn Tỉnh cơ hồ có phản ứng giống nhau – bọn họ đồng thời chạy về phía Algar.
Khống chế chủ l*иg! Trong đầu Dư Châu lúc này chỉ còn mỗi ý nghĩ này.
Như thể bị dây leo nuốt chửng, Algar ngay lập tức bị nhấn chìm trong thân và những tán lá xanh đậm. Những chiếc gai nhọn của dây leo cũng không làm hắn ta bị thương, hắn ta cười lớn: "Đã lâu rồi ta chưa gặp nhà thám hiểm nào dám tấn công cả ta!"
Căn phòng trong nháy mắt bị chiếm giữ hoàn toàn bởi những dây leo đang ngày một phát triển.
Dư Châu bế Phàn Tỉnh lên, hét lên một tiếng "cá khô", rồi nảy người, làm vỡ cửa sổ đối diện với Phi Tinh nhai.
Cá khô thất thanh: "Đừng —— "
Dư Châu lúc này đã rơi xuống rồi.
Cậu ôm chặt Phàn Tỉnh vào l*иg ngực, đầu tiên đập vào gốc cây dưới cửa sổ, sau đó lại lăn vào trong một bụi rậm.
Xương sườn và khuỷu tay đau đến xé ruột xé gan. Dư Châu bị Phàn Tỉnh đặt dưới thân, một con cá khô to cỡ ngón tay rơi xuống trên mặt cậu: "Dư Châu!"
Dư Châu yếu ớt chửi rủa: "Không phải đã kêu cậu biến lớn lên rồi sao..."
Cá khô mang theo tiếng khóc nức nở: "Ngư gia thật sự rất sợ! Biến không ra!"
Đám dây leo nhanh chóng trèo ra khỏi cửa sổ, những tiếng người ồn ào dần dần tiến đến gần. May mắn thay, cung điện vẫn chưa được quy hoạch cho nên gian phòng này vốn không cao mấy, bọn họ lại có cành cây và bụi rậm che chắn thế nên tính mạng vẫn được bảo toàn. Dư Châu mặt mày đỏ bừng, cậu nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, trong tay vẫn đang ôm lấy Phàn Tỉnh.
Phàn Tỉnh lúc này lại trở nên hiểu chuyện: "Chạy không được thì để tôi xuống dưới đi."
Dư Châu đau đến hô hấp cũng trở nên khó khăn, cố gắng không để ý tới hắn, dáo dác nhìn xung quanh.
Cậu giỏi nhất là chạy trốn và quan sát địa hình, đây là kỹ năng mà bất kỳ tên trộm nhỏ nào cũng phải học để tự cứu lấy mạng mình, nó gần như trở thành một loại bản năng. Dư Châu vội vã thở hổn hển: Bọn họ thật may mắn, khi ngã từ trên cây lăn xuống đây, bọn họ cũng đã nhảy ra khỏi bức tường cao của cung điện.
Cậu vội mang theo Phàn Tỉnh lao nhanh về phía Phi Tinh nhai.
Algar nhất định muốn đi đối phó với nhóm nhà thám hiểm, bọn người Khương Tiếu đang cực kỳ nguy hiểm.
"Cá khô, trở về... Trở về nói cho Khương Tiếu biết tình huống hiện tại..." Dư Châu giọng nói ngắt quãng, xương sườn đang đau nhức âm ĩ, cậu hoài nghi có thể nó đã bị gãy, "Chạy mau..."
Cá khô: "Chạy đi đâu?"
Dư Châu lập tức bị hỏi ngược lại.
Dù có chạy đi bao xa cũng chẳng có ích lợi gì. Algar đã bị cậu chọc giận, chỉ cần bọn họ còn ở trong l*иg chim này, chủ l*иg bất cứ lúc nào cũng có thể đưa bọn họ tiến vào chỗ chết.
Biện pháp thoát khỏi khốn cảnh này chỉ còn cách —— gϊếŧ Arthur, hoặc là gϊếŧ chủ l*иg.
"Có hối hận không?" Phàn tỉnh ôm lấy cổ cậu, ngồi vững vàng trong vòng tay cậu, ghé vào lỗ tai cậu mà nói: "Nếu cậu đồng ý yêu cầu của Algar, gϊếŧ chết Arthur, chúng ta sẽ có thể an toàn rời đi."
Dư Châu chỉ lo chịu đựng cơn đau mà bỏ chạy. Phàn tỉnh lại nói: "Cậu phải quay lại tìm Cửu Cửu, Khương Tiếu và những người khác cũng không nguyện ý ở lại l*иg chim như thế này. Tất cả lỗi lầm này đều do cậu gây ra."
Dư Châu cắn răng: "Im miệng."
"Đã không còn cách nào khác. Ngay cả khi hiện tại chúng ta gϊếŧ Arthur, Algar cũng sẽ không để chúng ta rời đi. Trừ khi chúng ta gϊếŧ chủ l*иg." Phàn Tỉnh không chịu buông tha cho cậu, "Khương Tiếu căn bản không sợ gϊếŧ người, người đội mũ cũng là một người lợi hại, Liễu..."
Dư Châu bưng kín miệng của hắn: "Tôi bảo cậu im miệng!"
Trong nháy mắt người trước mặt trở nên hung ác lạ thường. Đôi mắt của Phàn Tỉnh sáng lên, ý cười đè nén cả sự kinh ngạc.
"Vẫn còn cách khác, vẫn còn một thứ!" Dư Châu hít sâu một hơi, nhớ lại câu nói đã khắc sâu trong đầu mình: "Khi đại địa lần thứ hai sôi trào, con đường trong biển lửa sẽ được sản sinh."
Mảnh giấy đã gợi ý phương pháp chính xác để rời khỏi trấn Vụ Giác. Dư Châu tin chắc rằng câu nói này chắc chắn cũng là cách duy nhất để rời khỏi "l*иg chim" này.
Cá khô bỗng nhiên nhìn thấy làn khói ở phía xa xa: "... Cháy rồi, Dư Châu! Cánh đồng hoa bị thiêu cháy rồi!"
Một lượng lớn khói bay ra từ hướng bờ sông, trận chấn động này đã đánh thức tất cả mọi người, vùng đất vốn yên bình bắt đầu trở nên ầm ĩ và náo loạn.
Dư Châu nhìn về phía xa, trong lòng mừng như điên: Cậu không biết vì sao cánh đồng hoa lại bốc cháy, nhưng đại địa quả thực đang cháy. Vậy còn con đường thì sao? Con đường...
Dưới chân cậu bỗng nhiên trở nên trơn trượt.
Mặt đất trên Phi Tinh nhai đang thấm đầy rượu, Dư Châu không kịp phản ứng, ôm lấy Phàn Tỉnh mạnh mẽ ngã sấp xuống.
Cậu đưa tay che chở đầu cho Phàn Tỉnh, cơ hồ dùng cả cơ thể để bảo vệ cho Phàn Tỉnh. Lưng cậu bị va vào một tảng đá, cơn đau khiến cậu bất tỉnh trong vài giây.
Chợt có người nắm lấy chân Phàn Tỉnh, đem hắn từ trong l*иg ngực Dư Châu lôi ra.
"Cửu Cửu..." Dư Châu đưa tay muốn giữ hắn lại, nhưng cậu thực sự quá đau.
Người nhấc Phàn Tỉnh lên chính là Algar.
Vùng đất bên trong "L*иg chim" đã bị rễ hoa tường vi chiếm giữ hoàn toàn, tất cả rễ cây đều nối với nhau thành một tấm lưới lớn ẩn sâu dưới lòng đất, dây leo đang không ngừng trồi lên khỏi mặt đất, gia nhập vào đội ngũ hùng mạnh đằng sau lưng Algar.
Algar dường như đang ngồi trên vai một người khổng lồ xanh. Hắn buông tay ra, dây leo lập tức đỡ lấy Phàn Tỉnh đang ngã xuống.
Ngay sau đó, dây leo đem Phàn Tỉnh vứt ra khỏi Phi Tinh nhai.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cá khô: Ngư gia rất sợ! Biến không ra!
Phàn Tỉnh:... Ngư gia???
Cá khô: Cậu là người nên gọi là "Nhân gia", còn tôi là cá nên chỉ có thể gọi là "Ngư gia".
(Bởi vì chuyện cười quá nhạt, Dư Châu đang co quắp trên mặt đất càng không thể đứng dậy nổi....)