- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- [Vô Hạn Lưu] Ghi Chép Vực Sâu
- Chương 13: Súp tường vi (5)
[Vô Hạn Lưu] Ghi Chép Vực Sâu
Chương 13: Súp tường vi (5)
Người ở đây trông giống hệt những cái xác ướp, khuôn mặt nhăn nheo, hoàn toàn không nhìn ra chút biểu cảm gì ngoại trừ đôi mắt đυ.c ngầu còn lộ ra chút thần sắc.
Giọng nói họ khàn khàn, khó nghe: "Nhà thám hiểm?"
Một đứa trẻ chừng mấy tuổi đang rúc vào phía sau Dư Châu. Một cái đầu xương cá kỳ lạ nằm cứng ngắc trên vai Dư Châu. Dù nhìn thế nào đi nữa thì đây cũng không phải là một tổ hợp khiến người ta có thể tín nhiệm. Mọi người trầm mặc vây quanh Dư Châu, nhìn cậu từ trên xuống dưới, có nghi ngờ nhưng cũng có hưng phấn.
"Đã ba năm rồi không có nhà thám hiểm nào tới đây." Người nam dẫn đầu nói: "Mọi người đến cứu chúng tôi sao?"
Dư Châu nhớ lại ngày đầu tiên cậu đến đây, cô gái dẫn đường từng chỉ tay về phía đỉnh núi này và nói, nơi đây cũng là vùng đất của bọn họ.
Lúc đó cậu chỉ nghĩ chủ l*иg của "l*иg chim" này quả thật rất thông minh, có thể thiết kế ra một chiếc "l*иg chim" rộng lớn đến như vậy. Chưa từng có người hỏi tại sao nơi đỉnh núi xa xôi như vậy cũng có người sinh sống, hay tại sao chẳng thấy có ai lui tới đây.
Cái "l*иg chim" này được chia thành hai phần, lấy đỉnh núi cao này làm ranh giới. Nơi mà Dư Châu và những người khác sinh sống chỉ là một phần bên này, mà một bên khác không nghĩ đến lại là một nơi như tu la địa ngục thế này.
Mặt đất nứt nẻ, dung nham nóng chảy khắp nơi trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét và tanh tưởi của da thịt bị thiêu đốt, than hồng xám xịt bị gió nóng thổi bay loạn xạ. Mọi người áo rách quần manh, chỉ dùng các mảnh vải đơn bạc để che đậy cơ thể mình, nơi này quá nóng, nóng đến nỗi tuyến mồ hôi của bọn họ có vẻ như đang tạm thời đình chỉ hoạt động.
Trên mặt đất căn bản không có bất kỳ cây cối nào có khả năng sinh trưởng, mọi người đã rất khốn khổ tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra một khoảng đất không tính là quá khắc nghiệt nằm gần vách núi để gieo trồng. Những thứ được trồng trong đất nhìn có vẻ khó có thể nuốt xuống nhưng bọn họ vẫn cố gắng kiên trì trồng trọt, như thể chỉ cần còn trồng trọt thì sẽ còn hy vọng.
Dân cư ở đây rất đông, có vẻ như gần bằng phía bên kia. Ai nấy đều giống như những cô hồn dã quỷ, không có cảm xúc hay bất kỳ ham muốn gì, mục tiêu duy nhất của bọn họ chính là sống sót.
Người dân dẫn bọn họ đi sâu hơn vào bên trong. Càng đến gần, bầu trời đỏ rực dần dần chuyển sang màu đen. Leo lên ngọn đồi nóng đến mức bỏng cả chân, Dư Châu khẽ hít sâu một hơi.
Dưới chân đồi lít nha lít nhít những con vật màu đen, tướng mạo kỳ quái, bốc mùi tanh tưởi.
"Đó là thức ăn của chúng tôi." Người dẫn đầu nói.
Có mấy người bị đẩy ra ngoài, rơi xuống chân núi la hét. Trong tay họ cầm những vũ khí làm bằng đá bắt đầu tranh đấu với đám động vật.
Có người chết, có người may mắn sống sót. Những con vật bị chấn kinh nên tạm thời rút lui, bộ dáng đầy chật vật. Càng có nhiều người nhảy xuống chân núi hơn, đem mấy con vật và thi thể của người dân trở về.
Cũng không ai có ý định phân loại hai thứ ra, họ đem tất cả ném vào bên trong một cái nồi. Mùi thịt bị đốt cháy nhanh chóng tỏa ra tứ phía, dạ dày Dư Châu quặng thắt, cậu cúi đầu nôn mửa.
Cậu sợ Phàn Tỉnh sẽ bị bỏng chân nên vẫn luôn ôm Phàn Tỉnh vào trong ngực, một bên nôn khan một bên nhỏ giọng áy náy: "Xin lỗi."
"Các người ăn không?" Có người hỏi.
Hai người một cá đồng thời lắc đầu. Người hỏi câu này trên gương mặt cũng không hề chứa một tia cảm xúc nào, hắn nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn. Không ai có thể biết được trong bụng bọn họ có thứ gì, bọn họ lưng còng, tứ chi gầy gò, dùng những cái răng đang lung lay, khó khăn mà cắn xé mấy miếng thịt vừa già vừa dai bên trong nồi.
Cá khô bộ dạng như một thiếu nữ trốn ở trong tóc của Phàn Tỉnh, chỉ lộ cặp mắt cá ra nhỏ giọng hỏi: "Cái 'L*иg chim' này có phải giống với nơi chúng ta ở trước kia không?"
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Dư Châu hỏi.
Đám người đang dùng cơm khà khà cười. "Chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nơi này vốn dĩ là như vậy." Người nam dẫn đầu chỉ vào ngọn núi cao giống như bức tường thành đằng xa, "Ngọn núi bên kia chính là thiên đường, còn bên này chính là luyện ngục. Người mà Algar không thích, người mà hắn nhìn không vừa mắt, không thể làm hắn thoả mãn, người cam tâm tình nguyện thuần phục trước những thủ đoạn của hắn, tất cả đều sẽ bị ném vào luyện ngục này."
"Algar..." Dư Châu nhớ tới thanh niên được gọi là "Quốc vương" kia." 'Quốc vương' sao?"
"Xem ra cậu đã gặp hắn." Người kia khàn giọng mà cười rộ lên, "Những người ở đây đều hận hắn thấu xương. Thế nhưng chỉ cần hắn nguyện ý đưa chúng tôi trở lại bên kia, để chúng tôi được sống một cuộc đời của người bình thường, tất cả mọi người đều sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận hắn là quốc vương, vĩnh viễn sẽ nghe theo lệnh của hắn."
Người sinh sống trong luyện ngục hệ hô hấp cũng sẽ có những thay đổi, bọn họ không thể nào nín thở trong một thời gian ngắn, làn da nhăn nheo càng không thể chịu đựng việc bị ngâm trong nước. Mặc dù biết trong hồ có một hang động dẫn qua phía bên kia nhưng bọn họ cũng không có cách nào để bơi qua.
Nơi này chính là một khốn cảnh.
Dư Châu một câu cũng không nói nổi. Thanh niên kia trẻ tuổi, gương mặt lại anh tuấn nên để lại ấn tượng rất tốt đối với người khác.
"Cậu nhìn thấy không? Phụ nữ, đàn ông, mỹ thực, rượu ngon, mùa xuân vĩnh hằng, niềm hạnh phúc vô tận, chỉ cần tuân thủ theo quy tắc của 'L*иg chim' này, phục tùng Algar, cậu có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình mọi lúc mọi nơi. Cuộc sống hạnh phúc biết bao."
Sau khi Algar cho họ nếm trải qua niềm vui sướиɠ hân hoan và nỗi sợ hãi vô tận, hắn lại đem những người trong "L*иg chim" chia thành hai phần.
Một bên là nhóm người hắn vừa ý, một bên là nhóm người hắn không thích.
Đám người bị chia ra hai nơi, người sợ hãi lại càng sợ hãi, người sung sướиɠ lại càng sung sướиɠ.
Dư Châu hỏi: "Các người hi vọng nhà thám hiểm sẽ gϊếŧ 'Chủ l*иg'?"
Mọi người nhìn nhau, không ai gật đầu.
"Gϊếŧ 'Chủ l*иg' để làm gì?" Người đàn ông nở nụ cười, "Gϊếŧ hắn, cậu sẽ trở thành chủ l*иg, khi đó thế giới do cậu sáng tạo ra sẽ tốt hơn thế giới này sao? Cậu có thể đảm bảo được điều đó không? Chúng tôi có nên tin vào điều đó hay không?"
Người đàn ông chỉ vào hồ nước nơi mà bọn người Dư Châu xuất hiện: "Quay về bên đó đi, các nhà thám hiểm. Các người không thể rời khỏi 'L*иg chim' này, chi bằng dứt khoát đứng trên Phi Tinh nhai mà nhảy xuống đi. Có một cô gái thân cận với cậu đúng không? Buổi tối cô ta mang các người đến vách núi đúng không? Chẳng lẽ cậu không thích cuộc sống như thế sao?"
Dư Châu không khỏi lùi về sau một bước, chân giẫm vào trong nước.
"Chỉ cần có nhà thám hiểm chết trên Phi Tinh nhai, chúng tôi sẽ có cơ hội nhận được ân xá. Algar sẽ chọn người từ luyện ngục này trở lại phía bên kia, trở lại ngày tháng sinh hoạt bình thường." Đám người áp sát Dư Châu, "Trở về đi, trở lại bên kia đi. Đi chết đi, hãy cứu lấy chúng tôi đi. Cậu không thích cuộc sống bên kia sao? Cậu không thích được hạnh phúc sao?"
Đám người gầy gò khô héo nhìn cậu chằm chằm, trong ánh mắt ngoại trừ nóng bỏng, còn ẩn chứa sự đố kị.
Dư Châu chợt nhớ tới Trần Ý.
Những linh hồn chết đi bị mắc kẹt trong "l*иg chim" sẽ ghen tị với những nhà thám hiểm. Ngay cả khi những nhà thám hiểm đang suy sụp và đầy thống khổ, ít nhất họ cũng đang có một thứ mà những linh hồn đã chết kia không có được — họ vẫn còn cơ hội để rời đi, họ vẫn còn tương lai phía trước.
Dư Châu lùi lại một bước.
Khi cậu đang chuẩn bị nhảy xuống hồ, đột nhiên từ trên đỉnh núi phía xa có một giọng nói truyền đến.
"Quốc vương! Quốc vương!"
Những âm thanh đứt quãng và khàn khàn vang lên theo từng đợt như sóng vỗ. Trong phút chốc, ánh mắt mọi người trong hồ đều thay đổi. Họ không nói chuyện với Dư Châu nữa, quay người chạy về phía phát ra âm thanh.
Algar được bao quanh bởi những người hầu cận của mình, đứng trên mảnh đất trồng trọt kia, tay đang ôm lấy con ngựa trắng xinh đẹp và sạch sẽ của mình.
Ngựa của hắn đá bật những cái rễ cây ra khỏi đất, mọi người quỳ lạy trước mặt hắn, giơ tay lên trời và hò hét điên cuồng những câu ca tụng.
Làn gió nóng rực thổi bay mái tóc đen của hắn, những viên đá quý trên bím tóc dưới sắc đỏ của nơi đây mà tỏa sáng lấp lánh. Hắn khẽ nheo mắt, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Hôi thật."
Dư Châu đứng xa xa ôm lấy Phàn Tinh. Algar sẽ không nhìn đi xa, không có gì ở vùng đất hoang tàn này đáng để hắn ta chú ý đến nên hắn đã không nhận ra rằng đã có nhà thám hiểm xuất hiện ở nơi đây.
Algar đến đây là để công bố danh sách những người được ân xá. Hắn sắp đính hôn, vì để làm hài lòng cô dâu tốt bụng của mình, hắn sẽ ân xá cho mười người rời khỏi luyện ngục.
Giống như một tảng đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, mọi người bắt đầu náo loạn cả lên, gọi to tên mình như âm thanh của những tiếng cưa.
Người đàn ông vừa nói chuyện với Dư Châu đột nhiên lao ra khỏi đám đông, người hầu bên cạnh cũng không tiến lên ngăn cản, anh ta quỳ xuống trước mặt Algar, cả cơ thể gần như chạm xuống đất.
Anh ta dùng môi và đầu lưỡi hôn lên chân Algar một cách say mê, giọng nói run run: "Quốc vương của tôi, quốc vương của tôi... hãy coi tôi như một nắm đất, lợi dụng tôi, chà đạp tôi đi..."
Algar hơi nhướng mày, người hầu cuối cùng cũng đẩy người đàn ông trở lại đám đông.
Người đàn ông chắp hai tay lại, Algar cúi xuống hỏi anh ta: "Ngươi có sẵn sàng chết vì ta không?"
Người đàn ông điên cuồng gật đầu.
Algar đứng thẳng lên, mỉm cười nói: "Ta đã đổi ý. Ta chỉ có thể chọn một người để qua bên kia. Chỉ có ngươi thôi." Hắn gật đầu với người đàn ông.
Cá khô phát ra âm thanh nôn mửa vang dội bên tai Phàn Tỉnh, đến Dư Châu cũng có thể nghe thấy. "Tôi không muốn hôn chân người khác." Nó lẩm bẩm nói: "Vị vua này tùy tiện như vậy sao..."
Phàn Tỉnh trong ngực Dư Châu hai mắt tràn đầy hưng phấn thấp giọng nói: "Không, hắn ta rất lợi hại."
Người đàn ông được Algar ân xá mừng rỡ như điên, liên tục cúi rập đầu vái lạy hắn, nhưng ngay khi Algar vừa mới quay người, vô số người giống như xác chết cháy đen đằng sau người đàn ông bắt đầu di chuyển.
Bọn họ tóm lấy cổ, tay và chân của người đàn ông và xé xác anh ta ra thành từng mảnh.
Đó là một cuộc tàn phá và gϊếŧ chóc quá kinh khủng, người đàn ông không hề kêu được một tiếng nào, họ bẻ gãy xương cổ và đập nát cơ thể người đàn ông bằng những động tác tràn đầy giận dữ, hận thù và thống khổ.
Algar cưỡi ngựa trắng. Hắn ta cau mày, khẽ che mũi: "Ta lại đổi ý rồi. Là ai đã gϊếŧ anh ta?"
Những người không tham gia cuộc chiến rút lui về sau như thủy triều. Còn lại hơn hai mươi người đứng trước mặt Algar, bọn họ vội vã quỳ xuống, kinh hãi khóc lóc, cầu xin Algar hãy tha thứ cho sự vô lý và đố kỵ của bọn họ. Bọn họ luôn miệng khẳng định bản thân rất thiện lương và trung thành, chỉ vì nhất thời hồ đồ nên mới gây ra lỗi lầm này. Là một quốc vương quang minh lỗi lạc, hẳn phải hiểu rõ bọn họ dành nhiều sự tôn kính và ngưỡng mộ cho quốc vương đến nhường nào, nhưng chính người đàn ông kia đã làm thân thể quốc vương bị ô uế nên bọn họ chỉ muốn giúp Algar thanh lý anh ta.
"Vậy à?" Algar ngẩng đầu lên và cười to, "Vậy thì đổi sang các ngươi."
Hắn chỉ vào cái người như xác ướp đã gϊếŧ người đàn ông kia: "Ta đã quyết định đặc xá cho ngươi, quay về bên kia đi."
Tiếng khóc và tiếng reo hò đồng thời vang lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Một con chim khổng lồ kỳ lạ bay ngang bầu trời đỏ rực, tiếng kêu to như tiếng chuông vỡ.
Dư Châu ôm Phàn Tỉnh, nhanh chóng nhảy vào trong hồ.
Sau khi đi xuyên qua hang động trở về bờ bên kia, vừa mới từ bên trong hồ nước thò đầu ra đã cảm nhận được một làn gió xuân vô cùng sảng khoái. Dư Châu cảm giác bản thân như thể đang ở trong một giấc mộng ngọt ngào.
Cậu trèo lên bờ, nhanh chóng quỳ gối xuống mà thở hồng hộc. Phàn Tỉnh nhảy khỏi vòng tay cậu, nghiêng đầu nhìn cậu từ trên xuống dưới. Sau khi quan sát được một lúc, hắn đưa tay chạm vào mặt Dư Châu, đẩy mái tóc ướt sũng của cậu ra.
Dư Châu có khuôn mặt nhìn rất vô hại và ngây thơ, chỉ cần dùng ánh mắt và nụ cười đầy dịu dàng và chân thành này cậu đã có thể dễ dàng chiếm được lòng tin của người khác.
"Cậu khóc cái gì?"
"Tôi không có khóc, mắt tôi đau quá." Dư Châu gạt tay Phàn Tỉnh ra. Phàn Tỉnh miễn cưỡng bám lấy cậu, ôm Dư Châu đang ướt sũng vào trong lòng. Cách một lớp quần áo, nhiệt độ trên người Dư Châu làm người ta cảm thấy rất dễ chịu, da thịt của cậu mơ hồ lộ ra dưới lớp áo len mỏng.
Phàn Tỉnh nhìn không chớp mắt, Dư Châu đột nhiên nói: "Tôi không hiểu vì sao lúc trước Khương Tiếu lại nói rằng bốn mươi hai 'l*иg chim' là giới hạn. Hiện tại tôi đã hiểu. Chỉ cần nghĩ đến chờ đợi chúng ta phía trước sẽ là những thứ có thể còn đáng sợ hơn thế này, tôi...tôi liền..."
Cậu ngửa mặt nằm trên bờ, dùng hai tay che kín đôi mắt của mình.
Bên trong túi áo, quyển ghi chép mà cậu vẫn luôn giữ bên người đột nhiên tỏa ra chút hơi ấm.
Phàn Tỉnh nhân cơ hội ăn đậu hũ, nằm nhoài lên ngực Dư Châu, không ngờ vừa mới nằm xuống, Dư Châu đột nhiên ngồi bật dậy hại hắn bị đẩy lăn xuống tảng đá.
"Tôi sợ đau!" Phàn Tỉnh lại bắt chước như đứa nhỏ nói chuyện.
Dư Châu không để ý tới hắn, nhanh chóng lôi quyển ghi chép ra.
Không giống như lần trước, các văn tự và hình ảnh từ từ xuất hiện trên trang thứ hai của quyển ghi chép, giống như những vết mực đang nhỏ giọt.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cá khô mặc dù không có não thế nhưng trí nhớ nó rất tốt.
Nó vẩy đuôi với Phàn Tỉnh: Này, ngươi có muốn hôn đuôi của ta không?
Phàn Tỉnh:... Cái gì?
Cá khô: Hôn giống như cách những người kia hôn chân Algar đó.
Phàn Tỉnh: Ta có Dư Châu để hôn rồi, sao lại phải hôn cái đuôi thối đó của ngươi.
Cá khô hùng hùng hổ hổ, nghe vậy càng thêm uất ức.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Phải trải qua những cái 'L*иg chim' đầy khủng bố, không biết bản thân lúc nào mới có thể thoát ra được, cứ đi lang thang vô định như những bóng ma u uất như vậy. Nếu là bạn, bạn có chấp nhận từ bỏ mạng sống để ở lại 'L*иg chim' này vĩnh viễn hay không.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- [Vô Hạn Lưu] Ghi Chép Vực Sâu
- Chương 13: Súp tường vi (5)