*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thanh niên được gọi là "Quốc vương" kia sau khi xuống ngựa lập tức bị mọi người bao quanh tứ phía. Mọi người tỏ vẻ vừa cung kính vừa khát vọng, vô số bàn tay duỗi dài ra muốn đυ.ng vào người thanh niên nhưng thật ra chẳng có ai thực sự dám chạm vào hắn.
Hắn hiển nhiên cũng đã quen với sự tình này, trên mặt không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào đối với bữa tiệc đầy cuồng hoan và sự nồng nhiệt như thế này của mọi người. Đẩy đoàn người ra, hắn xuyên qua mớ quần áo, chén rượu, đồ ăn đang hỗn độn nằm đầy trên đất đi tới trước mặt Dư Châu.
"Nhà thám hiểm?" Hắn tựa như đang hỏi nhưng lại không cần lời đáp lại, "Hoan nghênh mọi người đến với vương quốc của ta."
Thị vệ mang một quyển trục đến, thanh niên sau khi nhận lấy liền đưa nó cho Dư Châu. Con dấu sáp đóng lên quyển trục cũng là hình một đóa hoa tường vi.
Nói thật thì Dư Châu không quá quen với sự phô trương như vậy, cậu luôn cảm giác mình cứ như đang ở phim trường, mọi thứ cậu nhìn thấy nghe thấy và cảm nhận được, tất cả đều như một vở kịch cường điệu quá mức.
Thanh niên trước mặt được gọi là "Quốc vương", hắn chính là chủ l*иg sao?
Thanh niên cũng không nán lại lâu, cũng không nói thêm câu nào nữa. Sau khi hắn đem quyển trục giao cho Dư Châu xong liền tiến đến ngồi lên chỗ vẫn luôn được mọi người bỏ trống trên vách đá.
Dư Châu vừa rồi bối rối quá mức nên không chú ý tới có một chiếc ghế dựa bằng ngà voi được đặt ở vị trí để ngắm sao bay tốt nhất. Ghế ngồi trải da hổ mềm mại, thanh niên ngồi trên ghế, tư thái thả lỏng. "Tiếp tục đi." Hắn ra hiệu cho mọi người phục vụ mật hoa và rượu ngon cho mình, "Hãy khiến Phi Tinh nhai bừng sáng trở lại."
Tiệc rượu náo nhiệt tiếp tục diễn ra. Thanh niên uống rượu, cười nói, mọi người không tự tìm niềm vui của mình nữa mà dồn dập xúm lại bên người thanh niên, quỳ gối dưới đất đưa mắt ngước nhìn thanh niên.
Trong ánh mắt của bọn họ có thành kính nhưng cũng không phải hoàn toàn là thành kính. Trong bữa tiệc điên cuồng này, trong niềm hạnh phúc và vui sướиɠ không biên giới này cảm giác đang ẩn chứa một nỗi sợ hãi nào đó khó mà diễn tả được bằng lời.
Khương Tiếu chạy đến: "Tôi đói rồi, muốn ăn thịt."
Dư Châu: "... Cô không có gì muốn nói sao?"
Khương Tiếu: "Nói cái gì?" Cô đem bầu rượu đang cầm trên tay vứt đi, rượu vang ra khắp nơi.
Dư Châu: "Người này tự xưng là quốc vương, nói nơi này là vương quốc của hắn."
Khương Tiếu vui vẻ: "Từng có chủ l*иg còn đem 'L*иg chim' làm thành một cái hoàng cung, nhà thám hiểm đi vào, nữ thì làm phi tần, nam thì làm thái giám, không nói được hai câu liền phải ba bái chín lạy, hô to vạn tuế vạn tuế với hắn."
Dư Châu: "..."
Khương Tiếu tay trái tay phải nắm lấy một khối thịt lớn: "Cái này gọi là hoàng đế ung thư, nhiều cái kỳ quái hơn mọi người vẫn chưa thấy đâu."
Mấy thanh niên đã đi theo Khương Tiếu bao lâu nay hiện đã được một phen mở mang hiểu biết, họ cũng cực kỳ bội phục cô nàng. Thấy không có ai chú ý bên này, mọi người vội ăn chút gì đó rồi nhanh chóng rời đi. Phàn Tỉnh và cá khô không nỡ lòng bỏ đi, giả vờ hồn nhiên, ngây thơ ngồi xem người khác dây dưa, cuối cùng bị Dư Châu và Liễu Anh Niên vơ lấy mỗi người một tên mà chạy đi.
Trên đường Dư Châu đem chuyện xảy ra trong phòng kể lại, Khương Tiếu quyết định rất nhanh: "Nhà đó không thể ở nữa."
Trở lại trước căn nhà, những dây tường vi đang an tĩnh lại bắt đầu náo động. Liễu Anh Niên a a kêu to, xông vào trong phòng lấy ba lô ra.
Ba lô của cậu căng phồng, cá khô nhảy nhót lung tung muốn nhìn thử: "Có bảo bối gì vậy? Ngay cả hoa yêu lớn như vậy cũng không ngăn cản được cậu."
Mở ra xem, đó là một ba lô chứa đầy bánh quy và bánh mì đã quá hạn sử dụng.
Cá khô: "... Chi bằng mọi người ăn tôi còn tốt hơn đó."
Cũng may Khương Tiếu mới vừa ăn thịt no rồi nên chỉ lấy một ít để dự trữ, hiện tại còn lại vấn đề chính là bọn họ sẽ ngủ ở đâu.
Người đội mũ: "Các người tự mình suy nghĩ đi, tôi đã tìm được chỗ ở rồi."
Dư Châu nhớ tới người này hình như xưa nay chưa từng ở cùng với bọn họ.
Khương Tiếu lần này không để hắn đi nữa: "Cái chỗ chết tiệt này nguy hiểm như thế, đừng có tách ra."
Dư Châu: "... Vậy lúc nãy tại sao các người lại để tôi và Phàn Tỉnh ở lại trong phòng?"
Cá khô cướp lời đáp: "Cậu còn có tôi mà!"
Dư Châu: "Có mi thì được ích lợi gì!"
Cả nhóm cãi nhau õm tỏi, người đội mũ ngăn cũng ngăn không được, bị mọi người xô đẩy kịch liệt đành phải mang bọn họ tới chỗ nghỉ chân của mình.
Rìa ngoài cánh đồng hoa tường vi có một cánh rừng nhỏ, có một dòng sông lớn chảy qua. Bên bờ sông có một ngôi nhà nhỏ được xây bằng đá, không có cửa sổ nhưng vô cùng sạch sẽ, đủ để bọn họ chắn mưa chắn gió.
Mọi người bước vào ngôi nhà nhìn trái nhìn phải như thể đang tiến vào nhà của chính mình, Liễu Anh Niên lại bắt đầu nói nhảm: "Nhà này phong thuỷ tốt đó, cửa hướng ra sông được rồng nước bảo hộ, đối diện sông núi, đây gọi là bức bình phong của thiên địa, tiêu tai chắn họa."
Khương Tiếu và Liễu Anh Niên đã chọn xong vị trí của mình, Liễu Anh Niên từ trong túi móc ra một cây nến, nến là cậu trong lúc chạy vào phòng lấy ba lô tiện tay cầm đi. Dư Châu hỏi Phàn Tỉnh muốn ngủ cạnh cửa hay là ngủ bên trong. Người đội mũ liền tức giận: "Đây là chỗ của tôi, cút hết ra ngoài."
Không ai để ý đến, anh ta bèn chần chừ, do dự, cuối cùng là tự mình ngồi xuống cửa.
Đã qua hơn nửa đêm, ánh sáng mỏng manh mơ hồ lộ ra ở phía Đông.
Trên vách núi có tiếng chim chóc đập cánh bay qua, gió mang hương thơm hoa tường vi đến, bên trong dòng sông có tiếng nước vang lên, là những con cá nhỏ bơi nhảy tung tăng.
Yến tiệc trên vách núi vẫn đang tiếp tục diễn ra, đèn đuốc cùng tiếng người xa xa truyền đến gần như không nghe thấy rõ.
Chó con cũng đi cùng bọn họ tới đây, nó đang cuộn tròn nằm ngủ bên cạnh Phàn Tỉnh, móng vuốt nó khoát lên người Phàn Tỉnh như đang ôm lấy hắn.
Quyển trục mà thanh niên kia đưa chính là một tấm thiệp mời, tờ giấy được làm bằng da dê tinh xảo và đẹp đẽ, trên giấy có một chuỗi kí tự như quỷ bò, Dư Châu một chữ cũng xem không hiểu.
Liễu Anh Niên lại gần vội vã nhìn một cái: "Hắn mời nhóm chúng ta một tháng sau đến tham dự lễ đính hôn được cử hành trong cung điện."
Người đội mũ ngồi ở bên ngoài bị muỗi cắn đến không chịu nỗi, rốt cục cũng chui vào bên trong, căn phòng nhỏ bỗng chốc tràn đầy người, nhìn cũng có vẻ náo nhiệt. "Chúng ta phải ở chỗ này suốt một tháng sao?"
Khương Tiếu đang ôm cá nhỏ, dưới ánh nến cẩn thận quan sát xương cốt của nó. "Ở đây cũng tốt mà, tôi ở lại một năm còn được." Cô nói: "Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều trai đẹp."
Thừa dịp mọi người tán gẫu, Dư Châu lén lút từ trong túi áo móc sổ ghi chép ra. Nhưng trên ghi chép vẫn không có bất kỳ lời gợi ý nào.
Phàn Tỉnh nằm trên đất nhìn cậu. Dư Châu nhìn hắn rồi lại nhìn chó con. "Nó đang bảo vệ anh." Dư Châu nói.
Phàn Tỉnh nhắm mắt: "Nó chỉ là một chú chó, có năng lực gì để bảo vệ cho tôi. Đầu tôi so với nó còn lớn hơn."
Dư Châu: "Có lẽ nó thích cậu đó."
Lỗ tai của chó con ở trong mộng hơi giật giật. Phàn Tỉnh không tiếp tục nói nữa trở mình ôm nó vào lòng.
Phàn Tỉnh và chú chó con sau hôm đó đã kết thành bạn bè. Một đứa bé, một động vật nhỏ ban ngày chạy tới chạy lui khắp nơi đùa giỡn, buổi tối lại ôm nhau cùng ngủ chung.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng ngây thơ vui đùa của Phàn Tỉnh, Dư Châu lại nhớ tới lời Khương Tiếu đã nói —— người tiến vào "L*иg chim" hình dáng sẽ không thay đổi, dù ở độ tuổi nào hay bộ dạng ra sao vẫn vĩnh viễn được bảo trì như vậy.
Nhưng Phàn Tỉnh lại là một ngoại lệ.
Tại sao anh ta là ngoại lệ? Anh ta khác với bọn họ ở điểm nào? Quy tắc trong "L*иg chim" không có cách nào khống chế anh ta sao? Hay chủ l*иg của "L*иg chim" này đã thiết lập ra một quy tắc còn mạnh mẽ hơn, bao trùm luôn cả định luật cơ bản của "L*иg chim"?
Cá khô mặc dù là do Dư Châu đánh thức nhưng nó vẫn luôn quấn lấy Phàn Tỉnh. Phàn Tỉnh đi chỗ nào nó liền đi theo chỗ đó, một người một cá suốt ngày cãi nhau om sòm.
Theo Dư Châu nghĩ, cá khô này cũng rất khả nghi.
Lão Cổ bên trong trấn Vụ Giác vẫn luôn một lòng tìm chết cho nên đã thiết kế một câu đố chỉ có gϊếŧ chết chủ l*иg mới có thể rời đi. —— Ông ta chắc chắn sẽ không để lại kẽ hở để cá khô có thể lợi dụng mà luồn lách đi vào.
Mà Trần Lượng và Trần Ý cũng chỉ biết trên biển có một vòng xoáy chứ không biết vật ở dưới vòng xoáy đó là thứ gì.
Dư Châu có một suy đoán: Cá khô hoặc là nói bộ xương cá to lớn màu đen kia không phải là vật thuộc về trấn Vụ Giác.
Có lẽ nó tồn tại bên ngoài "L*иg chim", là một sức mạnh nào đó mà kể cả chủ l*иg cũng không có cách nào kiểm soát được.
"Dư Châu, tôi muốn đi xem lại căn nhà chúng ta đã từng ở." Phàn Tỉnh ôm chó con chạy tới.
Dư Châu bị hắn đánh gãy dòng suy nghĩ: "Vậy anh đi đi."
Phải ở lại nơi đây tận một tháng, Khương Tiếu mỗi ngày đều tìm người để chơi đùa, Liễu Anh Niên thì cùng cư dân nơi đây nghiên cứu biện pháp trồng trọt, thu hoạch và cách chế biến hoa tường vi. Người đội mũ thì suốt ngày không thấy bóng dáng, mãi đến buổi tối mới mang theo thỏ và gà rừng trở về.
Chỉ có Dư Châu là bị tên nhóc Phàn Tỉnh này trói buộc, mỗi ngày đều phải chăm trẻ không thể đi đâu được.
Phàn Tỉnh ngửa đầu nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngoan ngoãn và hồn nhiên: "Tôi mệt quá, đi không nổi nữa."
Dư Châu: "..."
Phàn Tỉnh rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đáng thương: "Bế tôi đi."
Mặc dù người này đã biến nhỏ đi, mặc dù ban đầu tính khí có hơi cáu gắt thất thường, nhưng giờ đây đã hoàn toàn trở lại với tính cách như khi hai người gặp nhau. Khương Tiếu nói rằng Phàn Tỉnh đã sớm nhận thấy tính cách mềm yếu, dễ kiểm soát của Dư Châu, Phàn Tỉnh sau khi nghe thấy cũng không phản bác, còn muốn lao vào lòng Dư Châu thêm một lần nữa.
Dư Châu khom lưng bế cậu nhóc và chó con lên, đi về hướng sườn núi.
Nơi này khí trời sáng sủa, thỉnh thoảng sẽ có một hoặc hai cơn mưa nhỏ để làm ẩm đất. Bầu trời trên cao xanh thẳm, bồng bềnh mây trắng, trong không khí luôn tràn ngập hương hoa, hoa tường vi nở rồi tàn và cứ lặp lại như vậy, như thể quá trình này vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp đến mức quá đáng khiến Dư Châu càng không dám tin tưởng vào.
Căn nhà dành cho bọn họ ngày càng bị dây leo hoa tường vi bao bọc chặt chẽ hơn, chỉ còn để lại lối ra vào cửa sổ. Có một cô cô gái đang đứng ngoài sân ngó dáo dác, Dư Châu nhận ra đây là người đã dẫn đường cho bọn họ mấy hôm trước.
Hôm nay trời xanh nắng đẹp, Dư Châu chợt phát hiện trên cánh tay thiếu nữ có một vết đỏ. Vết đỏ đó tựa như cánh hoa, tròn tròn nho nhỏ, phủ kín khắp cánh tay cô gái.
"Cô làm sao vậy?" Dư Châu hỏi.
Cô gái giật mình vội che vết tích trên cánh tay lại, có chút thẹn thùng: "Vào mùa xuân sẽ có vết bầm như thế này, có chút ngứa. Trông khó coi lắm phải không?"
Dư Châu: "Đây là loại bệnh gì sao?"
Cô gái nở nụ cười: "Làm sao có thể chứ? Ở đây không có ai bị bệnh cả."
Phàn Tỉnh đang ôm lấy cổ của Dư Châu, đưa mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô gái. Trong tay cô gái cầm theo một cái giỏ nặng trịch. Dư Châu muốn định cầm giúp cô không ngờ tới cô gái ngược lại nhét cái giỏ vào trong tay Dư Châu: "Cho anh cái này."
Trong giỏ chứa những chiếc bình nhỏ đựng mật hoa và rượu bên trong, còn có đầy ắp rau củ tươi, thịt xông khói và bánh mì.
Cá khô nằm nhoài trên đỉnh đầu chó con nhìn cái rổ rồi nhìn Dư Châu. Phàn Tỉnh khẽ mỉm cười, đột nhiên giãy dụa trong l*иg ngực Dư Châu.
Dư Châu bèn đặt hắn xuống đất, hắn nhanh chóng ôm lấy chó con và cá khô đang hóng chuyện chạy qua một bên để lại không gian riêng cho Dư Châu và cô gái.
Dư Châu vò đầu bứt tai, khẩn trương đến mức không biết nên xử trí ra sao.
Chưa từng có ai chủ động đối xử tốt với cậu như vậy, lại nghĩ đến lời căn dặn của Khương Tiếu là không được uống rượu, cậu bây giờ nhận cũng không được, không nhận cũng chả xong.
Cô gái đặt cái giỏ xuống đất, bỗng nhiên tiến lại gần và hôn lên mặt Dư Châu một cái.
Tiếng cười của cá khô im bặt đi, vây cá vung vẩy lung tung, vừa hưng phấn vừa hoảng loạn: "Woa! woa! woa!"
Phàn Tỉnh đã tóm lấy nó nhiều lần, dần dần cũng quen tay, một phát hoàn hảo nắm lấy nó: "Người được hôn cũng không phải là mi."
Cá khô đặt vây cá lên ngực —— nếu như nó có một trái tim —— bối rối mà nói: "Thật kỳ quái, thật kỳ quái! Tôi giống như có thể cảm nhận được cảm xúc của Dư Châu. Cậu ta đang rất vui vẻ, tôi cũng vậy. Tôi muốn bay lên, Phàn Tỉnh!"
Phàn Tỉnh ném cá khô đi, lau tay vào áo khoác. Cá khô bơi đến bên người Dư Châu, nhưng lúc này cô gái đã quay người chạy đi.
"... Người nơi này đều manh động như vậy sao?" Dư Châu tự lẩm bẩm: "Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với tôi như vậy."
Cá khô: "Tôi cũng muốn được một cô gái hôn nữa."
Một người một cá nhìn theo bóng lưng của cô gái đang chạy đi, nửa ngày cũng không nói một câu.
Dư Châu: "Tôi càng muốn được cậu nhóc hôn hơn."
Cá khô: "... Không phải con người cũng không sao, bất luận là vật gì hôn cũng được!!!"
Phía sau bọn họ, trên các dây leo tường vi bao trùm kín ngôi nhà, những nụ hoa căng mọng kia cuối cùng cũng dần dần nở ra.
Đó là những bông hoa tường vi màu xám nhạt mà họ chưa từng thấy qua.
Hoa tường vi nở cực nhanh, chỉ trong vòng mấy phút toàn bộ nụ hoa đều nở ra, cánh hoa đung đưa trong gió.
Cành hoa nhỏ rủ xuống đất, cánh hoa nhỏ vô tình rơi xuống lỗ tai của chó con.
Chó con chưa từng nhìn thấy những bông hoa như vậy. Nó đưa mũi ngửi thử một cái rồi đột nhiên mở miệng cắn lấy một đóa.
Phàn Tỉnh bỗng nhiên hô to, Dư Châu cùng cá khô quay đầu lại, chó con đã ngã trên mặt đất.
Những bông hoa màu xám nhạt xung quanh nó đã bị nhai nát, trong miệng chó con đều là cánh hoa, nó nôn mửa, máu từ miệng và mũi lũ lượt chảy ra thấm ướt cả khuôn mặt.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cá khô đã khôi phục bình thường, nó nghe thấy Liễu Anh Niên đang ngồi kể chuyện cho mọi người nghe.
Trong chuyện có một loại đồ ăn, gọi là "Ngưỡng vọng tinh không*". *
( Ngắm sao trên trời)Cá khô: Wo! Cái tên này nghe hay nè, đây nhất định là một loại mỹ thực, rất hợp với tôi.
Người đội mũ vẽ trên đất cho nó xem hình dạng của món "Ngưỡng vọng tinh không". Cá khô xem xong chợt trầm mặc.
Đêm đó chóp mũi Liễu Anh Niên bị hàm răng nhỏ của cá khô cắn ra một hàng dấu răng.
(Ngưỡng vọng tinh không là món này nè các bác)